Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 176: Rơi xuống: Không dễ thụ thai (5)

Edit + Beta: Dực

Ha ha ha, valentine vui chứ mọi người? :v chương này là quà tặng mọi người nhân dịp valentine đó :v

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hữu Nhàn, nói cho bà bà nghe được không?”

Thích Nhược Lan cười âu yếm.

“Nếu ta nói với người, người cũng sẽ không thích ta nữa…”

Hữu Nhàn khóc thút thít nhỏ giọng nói.

“Không đâu, ta yêu thương con còn không hết, sao có thể không yêu thương con được?”

Thích Nhược Lan âu yếm vuốt đầu nàng.

“Bà bà, không phải người luôn rất muốn có cháu nội sao? Nhưng, ta không thể làm được!”

Nàng nhìn lại đôi chân bó của mình một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”

Thích Nhược Lan mở to mắt, nhất thời không phải ứng được gì.

“Ta…” Hữu Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Thích Nhược Lan “Ta không thể mang thai, đại phu nói cả đời này sẽ không có hài tử.”

Thích Nhược Lan sững sờ, cả người căng thẳng, không nhúc nhích được chút nào.

“Xin lỗi…bà bà…”

Hữu Nhàn cho rằng Thích Nhược Lan trách nàng, xấu hổ cúi đầu.

“Đứa trẻ ngốc này,không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của con!”

Thích Nhược Lan ôm Hữu Nhàn, khuôn mặt tinh xảo đầy yêu thương nói.

Bà biết rõ trong lòng Hữu Nhàn còn đau khổ hơn bà nhiều, nếu lúc này

bà còn hỏi quá nhiều về chuyện không thể mang thai, sẽ khiến Hữu Nhàn

càng thêm khó xử.

“Người không trách ta sao? Ta vô dụng như vậy, ngay cả ta cũng ghét bản thân mình!”

Vẻ mặt nàng buồn bã, khóe mắt đã ngấn lệ.

“Có hài tử cũng tốt, nhưng không thể mang thai cũng không thể gắng

gượng ép được, con cũng không nhất thiết phải tự khiến mình khổ sở vì

chuyện này!”

Thích Nhược Lan vẫn mỉm cười điềm tĩnh, khích lệ nàng.

“Nhưng…ta muốn…ta và Thuộc Phong có một đứa con, thực sự giống như có…”

Hữu Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thích Nhược Lan thấy Hữu Nhàn như vậy, trong lòng thực sự cũng rất đau.

Lúc này, tình cảm giữa hai người giống như mẫu tử ruột thịt. Tình yêu thương bà dành cho Hữu Nhàn phát ra từ sâu trong đáy lòng.

“Phong nhi biết chuyện này không?”

Hữu Nhàn gật đầu.

“Biết!”

“Hắn nói sao?” Thích Nhược Lan hỏi.

“Chàng nói, chàng không thèm để ý đến…nhưng chuyện này.”

Hữu Nhàn nói lại từng chữ, càng cúi thấp đầu hơn.

“Vậy được rồi, nếu Phong nhi không ngại, vậy việc gì con phải day dứt trong lòng? Nếu như thật tâm với nhau, thì có hài tử hay không cũng vậy cả. Nếu như không có cảm giác thì cho dù có hài tử cũng không thể có

cảm giác an toàn.”

Thích Nhược an dịu dàng khuyên bảo Hữu Nhàn.

Hữu Nhàn nhếch nhếch nôi, nhu thuật gật nhẹ.

“Ta sẽ dùng khoảng thời gian còn lại của cuộc đời này bù đắp lại phần không trọn vẹn này cho chàng! Nhưng ta sợ bản thân mình làm không tốt,

luôn phạm thêm sai lầm.”

“Đứa trẻ ngốc này, bà bà tin con sẽ làm tốt! Không thể làm mẫu thân, vẫn có thể làm thê tử tốt!”

Thích Nhược Lan mỉm cười nói.

Hữu Nhàn nhìn chăm chú Thích Nhược Lan một hồi lâu, rốt nhiên ra sức gật đầu.

“Vâng, ta nhất định sẽ làm được, bà bà!”

_________________________

Bốn chữ “Ôn nhu, hiền, huệ”(*) ở khoảng thời gian nửa năm trước thì không có bất cứ ai dùng để nói Hữu Nhàn.

(*) dịu dàng, có đức có tài, huệ trong ơn huệ.

Nhưng hiện tại, ngoại trừ những từ này thì không còn lời lẽ hoa mĩ

nào để hình dung nàng. Không phải là để cười nhạo mà thực sự chính xác

là như vậy.

Nàng không còn là Quận Chúa làm ra mấy chuyện phá phách nữa, cho dù

là làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn thận, đặc biệt là chuyện có liên quan

đến hắn, nàng càng không chậm trễ, chỉ sợ bản thân làm gì sơ suất sẽ

khiến hắn mất hứng.

Thích Nhược Lan nói “có thể làm thê tử tốt” Hữu Nhàn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Quan hệ giữa nàng và Thuộc Phong vẫn ở trạng thái mơ hồ không xác

định, cũng không phải là quá tốt, chỉ cần xích mích thêm một chút nữa sẽ không thể làm hòa lại được.

Chuyện nàng sắp xếp cho Thích Nhược Lan ở trong kinh thành, nàng không nói với Thuộc Phong

Bởi vì theo thái độ im lặng không nói tới chuyện mẫu thân thân

sinh của hắn, khiến Hữu Nhàn nghĩ đây không phải thời điểm tốt nhất để

nói cho hắn biết.

Cuộc sống cứ trôi qua chậm rãi như vậy, tâm tư cũng giống như mặt nước không gợn sóng.

Chỉ có một chút u ám, quanh quẩn giữa hai hàng lông mày mãi không đi.

Sau giờ Ngọ, Hữu Nhàn rảnh rỗi tản bộ một mình trong đình viện, đột nhiên nghe thấy tiếng động vật kêu khẽ.

Hữu Nhàn gạt cỏ ngáng đường, dưới gốc cây lan hành, đến gần thì thấy một chú chó bị thương.

Lông nó rất trắng, đôi mắt trò to như hai trái nho, nhìn có vẻ như

vừa cai sữa chưa lâu, chính đôi mắt to đó khiến Hữu Nhàn cảm thấy vô

cùng đáng thương.

Biết có người quan tâm, tiếng kêu của nó càng trầm hơn, khiến người khác rất muốn thương yêu.

Hữu Nhàn giống như bị cái gì dẫn dắt, không tự chủ ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông trắng mượt của nó.

“Này chó nhỏ, sao mày lại bị thương vậy?”

Chó nhỏ kêu khẽ một tiếng giống như hiểu được lời nàng, đáp lại nàng vậy.

Hữu Nhàn ôm nó vào lòng, kéo tay áo, cẩn thận băng bó vết thương cho nó.

Cơ thể nhỏ bé rất mềm, rất mềm, giống như dùng sức một chút sẽ vỡ vụn.

Bởi vậy động tác của nàng rất nhẹ nhàng, sẽ khiến nó đau.

“Chó nhỏ, sao ngươi chỉ có một mình vậy? Không có mẹ sao?”

Hữu Nhàn hỏi nhỏ, giống như đang nói với một người bạn.

Chú chó nhỏ cựa đầu trong vòng tay ấm áp của Hữu Nhàn, hai mắt trò

xoe liếc nhìn Hữu Nhàn, ngoan ngoãn không tiếng động giống như trả lời

nàng