Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 129: Ác ý khiêu khích (3)

“Vương phi nương nương, ngài cũng không nên

tức giận như vậy, không phải ta là nô tì mà lại nói lời đả kích tới

ngài, nhưng nói tới năng lực hấp dẫn nam nhân, cũng giống như việc so

sánh giữa trời cao và mặt đất vậy. Trong mắt mọi người ai cũng nhìn thấy rõ ràng ai được sủng ái. Hiện nay ngài chẳng qua là chỉ phải đối diện

với sự thật thôi, cần gì phải tức giận tới như vậy?”

Ly Ly trắng trợn liếc mắt hèn mọn nhìn Hữu

Nhàn một cái, cùng với Ngọc Nhi cùng nhau xoáy sâu vào vết thương của

Hữu Nhàn, cùng nhau chê cười nàng, khiến nàng bị tổn thương.

“Các người… hai người các người đều là những kẻ xấu xa bỉ ổi!”

Hữu Nhàn hỗn loạn trừng mắt nhìn chủ tớ hai người bọ họ.

Ngọc Nhi nhếnh nhếch môi anh đào nhỏ nhắn,

gian sỏa tươi cười cùng với dáng vẻ thanh tú bên ngoài của nàng ta hoàn

toàn bất đồng.

“Chậc chậc, quả nhiên là kẻ không được dạy dỗ

đàng hoàng, không có tu dưỡng. Vương gia tuyển ngươi làm vương phi thật

đúng là phí tám đời tu tâm! Thế nhưng theo như tình hình hiện nay, những ngày nhàn nhã của ngươi cũng sẽ nhanh chóng không còn nữa, ngươi cũng

sẽ nhanh chóng không được ở lại căn phòng tráng lệ này lâu dài nữa!”

Ngọc Nhi lại một lần nữa đưa ánh mắt “lưu luyến” nhìn quanh một lượt

khắp gian phòng, chủ nhân của căn phòng này trong tương lai nhất định là nàng ta.

“Ngươi nói nhiều như vậy nhưng chẳng qua chỉ

vì mơ ước địa vị của ta hay sao? Dù sao thì ngươi cũng được chàng sủng

ái không phải sao? Có bản lãnh ngươi tự mình đi hỏi chàng, nếu Thuộc

Phong đáp ứng ngươi phế ta, lập ngươi làm chính thê, ta tuyệt đối không

nói nửa chữ không! Cho nên, ngươi không cần ở trước mặt ta hạ thấp sĩ

diện của ta, hoàn toàn không có tác dụng!”

Hữu Nhàn hữu khí vô lực đứng một chỗ, thân mình run rẩy, lạnh lùng đáp trả.

“Hữu Nhàn quận chúa qủa nhiên là nhanh mồm

nhanh miệng, xem ra người bên ngoài quả nhiên là không có đồn đãi vô căn cứ. Đáng tiếc về sau phải bổ sung thêm một vài chữ…” Nàng ta dừng một

chút, mắt đẹp phát ra âm quang liếc nhìn Hữu Nhàn “ … da^ʍ phụ!”

“Ta không có làm chuyện có lỗi với Thuộc Phong!”

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hữu Nhàn căng thẳng, Ngọc Nhi nở nụ cười quỷ quyệt.

“Ngươi có phản bội sau lưng vương gia hay

không, không quan trọng. Quan trọng chính là vương gia tận mắt nhìn thấy ngươi cùng với Hạ Kiếm Bội ở trong phòng làm loạn, việc này so với mọi

lời nói đều đáng tin cậy hơn nhiều”

“Tất cả đều do ngươi đặt bẫy ta!”

“Ngươi cho là ngươi biết được điều đó thì có lợi ích gì sao? Những điều ngươi chưa biết còn nhiều lắm!”

Ngọc Nhi liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hữu Nhàn, uy hϊếp bước tới gần nàng, tươi cười âm độc.

“Biết vì sao ngươi lại xuất hiện ảo giác không? Lại biết vì sao Hạ Kiếm Bội lại không khắc chế được cảm xúc không?”

Hữu Nhàn giật mình bừng tỉnh, ánh mắt trừng lớn, thân thể vì mất đi trọng tâm mà như muốn ngã.

Thanh âm của nàng ta đột nhiên giảm thấp âm lượng, ngửa đầu ác độc cười âm ngoan:

“Kia đều là công lao của ta, ta đã bỏ huyễn

phấn cùng xuân dược vào trong nước của các ngươi. Ngươi nói, vì thúc đẩy chuyện tốt của các ngươi, công sức ta cống hiến cũng không nhỏ đúng

không?”

Hai bả vai Hữu Nhàn kịch liệt phập phồng, nàng cuối cùng cũng không áp chế được sự tức giận trong lòng, đôi mắt hừng

hực lửa giận trợn to trừng trừng nhìn Ngọc Nhi, hướng người đi tới chỗ

nàng ta.

“Ngươi là tiểu nhân hèn hạ! Ta phải xé nát cái miệng của ngươi!”

“A…”