Edit: Anh Túc
Beta: Phi Phi
Hắn tại sao lại đi qua nàng như vậy, thậm chí còn không liếc mắt nhìn nàng lấy một cái?
Hữu Nhàn theo quán tính vẫn đi lên phía trước, vẫn cứ giữ nguyên trạng thái “liêu nhân” như cũ.
Người nàng lớn như vậy, chẳng lẽ hắn lại không nhìn thấy nàng sao?
Thuộc Phong đi được một đoạn, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn nữ nhân quái dị phía sau.
Lúc đầu hắn không có chú ý tới, nhưng đi được vài bước, hắn giường như đột nhiên nhận ra cái gì đó, liền dừng
bước chân, quay đầu lại, con mắt dò xét xẹt qua một tia kinh ngạc khó
tin.
“Đứng lại!”
Hữu Nhàn sống lưng thẳng băng, bên môi xoẹt qua ý cười đắc ý.
Hắn nói rồi! Hắn làm sao có thể ngay cả
một chút phản ứng cũng không có? Bộ dạng hiện tại của nàng chính là tiêu chuẩn của nữ nhân hợp khẩu vị của hắn nha!
Có lẽ lúc nãy, trong nháy mắt lúc bọn họ đi sát qua bên người nhau khi nãy, hắn là bị dáng đi mê người của nàng
làm cho mê muội nên mới không có gọi nàng lại đúng lúc a.
(*Bóp trán* Thật là đau đầu với chị này!)
Nghĩ đến đây, tâm hồn Hữu Nhàn vui sướиɠ bay bổng.
Nàng từ từ xoay người, vẫn không quên ôm chặt lấy ngực.
Thuộc Phong nhìn rõ bộ dạng của nàng, con ngươi không tự chủ trừng lớn.
“Giang Hữu Nhàn?”
Hắn nhướng mày, không dám tin nhìn mặt của nàng.
Hữu Nhàn hơi nghiêng đầu, ống tay áo che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thật lớn, yếu ớt hướng Thuộc
Phong liếc mắt đưa tình.
“Tướng công…”
Nàng “kiều mị”, âm thanh khẽ gọi làm
Thuộc Phong hít vào một hơi, đây có thể nói là bi kịch của nhân gian,
nếu như không phải hắn có một trái tim đủ mạnh mẽ chỉ sợ đã sớm không
trụ được.
“Ngươi…”
Thuộc Phong nhìn chằm chằm mặt của nàng, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, lần đầu tiên hắn có cả giác dở khóc dở cười.
Hữu Nhàn nắm chặt khăn tay, chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi mà nàng đi giống như rùa vậy.
Thuộc Phong chán ghét nhếch môi, mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa ở cổ họng.
“Tướng công như thế nào lại không nhận ra ta, ta là đúng là Nhàn nhi a!”
Hữu Nhàn đi tới trước mặt hắn, vung khăn tay lên, thân mình hướng trên người hắn chà chà, nói.
“Giang Hữu Nhàn, ngươi không thể bình thường một chút hay sao?”
Hắn không nhìn nàng, nhưng lại giống như tránh né ôn dịch, cố ý duy trì khoảng cách với nàng.
Hữu Nhàn vô tội mở to mắt nhìn hắn.
“Thuộc Phong, ngươi không thích ta như vậy sao?”
Thuộc Phong vừa bực mình vừa buồn cười nhìn thẳng nàng, hừ lạnh một tiếng:
“Xin miễn cho ta cái đức hạnh ấy!”
“Làm sao có thể không thích chứ? Ngươi nhìn kĩ một chút, ta hôm nay so với mọi ngày không hề giống nhau a!”
Hữu Nhàn kiên trì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, gắt gao nhìn chằm chằm đôi đồng tử thâm trầm của hắn.
Thuộc Phong bị bộ dạng đáng sợ của nàng khiến cho khó chịu, miễn cưỡng liếc nhìn khuôn mặt được vẽ như trong tuồng hát của nàng.
Chỉ một cái liếc mắt thôi nhưng tất cả cảm giác tươi mát buổi sáng sớm của hắn liền biến mất không thấy tăm hơi đâu.