Hữu Nhàn mở to mắt kinh ngạc .
“ Là chàng nói, không có việc gì thì không được tới tìm chàng.”
Nàng lầm bầm trả lời.
Thuộc Phong bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
“ Lạ quá nhỉ, ngươi lại chịu nghe lời như vậy sao?”
Hữu Nhàn sững sờ nhìn hắn, nàng nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của hắn.
“ Chàng có thú vuimới, ta đương nhiên là nên đứng ở một bên nhìn rồi.”
Nàng đột nhiên chanh chua trả lời.
Thuộc Phong lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đột nhiên nói.
“ Đúng là không biết tự lượng sức mình………ngươi nói thật buồn cười”
Hữu Nhàn ảm đạm hạ mi mắt.
“ Đã như vậy, chàng còn tới tìm ta làm gì?”
Thuộc Phong lắc lắc triết phiến trên không trung xoẹt ra một đường cong đẹp mắt phe phẩy phe phẩy
“ Tìm ngươi đương nhiên không phải để nói chuyện yêu đương.” Hắn dừng lại, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt đi . “ Có chuyện
cần ngươi phối hợp giúp sức”
“ Sự phối hợp của ta?”
Hữu Nhàn nghi ngờ lặp lại một lần nữa.
Hắn là vương gia một tay che trời, còn có chuyện gì cần sự phối hợp của nàng?
“ Không sai.” Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, “ Vương tử của Thiên Diệp quốc coi trọng ngươi, muốn ngươi tới bồi hắn ba ngày.”
“ Chàng nói cái gì? Vương tử của Thiên Diệp quốc coi trọng ta? Chúng ta ngay ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua?”
Hữu Nhàn mở to mắt, giật mình nói.
“ Hôm đó ở kĩ viện, hắn đã nhìn thấy ngươi.”
Hắn bình tĩnh trả lời , giống như chuyện đó không hề liên quan tới hắn.
“ Cho nên?”
Hữu Nhàn chau mày khó hiểu, ngóng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, cổ họng nghẹn lại không biết phải nói gì.
Nàng có dự cảm, hắn không có ý tốt.
Đôi mắt tà nịnh khẽ nhướng nên.
“ Cho nên, muốn ngươi bồi hắn ba ngày. Hắn sẽ tới Thuộc vương phủ ở,
sau khi ngươi bồi hắn đủ ba ngày, hắn sẽ vô điều kiện ký vào bản hiệp
ước giữa hai nước. Nếu chuyện này thành công, ngươi cũng sẽ được coi là
có công với quốc gia.”
Hắn nói quá nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hữu Nhàn vẫn nghe hiểu ý của hắn.
“ Chàng thật quá nực cười! Vì con đường làm quan của mình, mà ngay cả nữ nhân của chính mình cũng có thể hai tay dâng cho người khác !”
Sự phản kháng của nàng chọc giận hắn, hắn tàn nhẫn lắm lấy cổ tay của nàng, nham hiểm ác độc nheo lại mắt…………
“Có người để ý ngươi mà ngươi còn không bằng lòng! Ngươi nghĩ rằng , ngươi là cực phẩm thục nữ ai cũng muốn hay sao?”
Hữu Nhàn cố sức giãy dụa muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng trắng trợn chống đối lại ý muốn của hắn.
Có lẽ chính vì thế mà hắn lại thất thần, vô ý thức buông lỏng bàn tay đang nắm tay nàng ra.
“ Cho dù chàng có chán ghét ta đi nữa, cũng không cần phải hận ta tới mức lập tức chắp hai tay dâng ta cho kẻ khác!”
Nàng loạng choạng lui về phía sau mấy bước, con ngươi trong suốt ầng ậng nước, sau trong đáy mắt là vô tận thống khổ, bi thương.
Lời nói của hắn khiến trái tim nàng bị thương vô cùng sâu sắc.
Chẳng lẽ hắn chán ghét nàng tới vậy sao, chán ghét tới mức gấp gáp muốn đem nàng trực tiếp đẩy vào lòng nam nhân khác?
“ Ngươi không có sự lựa chọn nào khác!”
Hắn âm lãnh ra lệnh không cho phép nàng phản kháng.
“ Ta không muốn!
“ Ngươi không muốn cũng phải nguyện ý làm, ta không phải đến để hỏi ý kiến của ngươi!”
Hắn sắc bén trừng trừng nhìn nàng.
Trái tim Hữu Nhàn đau nhói, nàng biết ngữ khí kiên định của hắn chính là mệnh lệnh không cho phép nàng có cơ hội thỏa hiệp.
Nàng mặc kệ chuyện hắn khinh thường nàng, nhưng nàng tuyệt đối không bao giờ tự hạ thấp chính mình!
“ Ta không đi! Chàng không có quyền ép buộc ta!”
Hắn giữ chặt nàng, lại bị nàng tức giận đẩy ra.
Sau đó nàng vừa tức giận vừa xấu hổ bỏ chạy ra ngoài.
Hắn rõ ràng là không thích nàng mới có thể đáp ứng điều kiện hoang
đường như vậy, lại còn nhẫn tâm muốn đem nàng tặng cho kẻ khác.
Hắn càng như vậy, nàng càng muốn làm trái ý hắn, nàng muốn mưu kế của hắn sẽ không bao giờ thực hiện được.
Hắn dám xem nàng giống như kĩ nữ , xem nàng như loại nữ nhân lả lơi
ong bướm, bất cứ loại nam nhân nào cũng có thể ngã vào lòng hay sao.
Đã như vậy, nàng càng muốn chứng minh cho hắn thấy, Giang Hữu Nhàn nàng không phải là loại nữ nhân như vậy.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của nàng, Thuộc Phong nheo mắt lại,trong
lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu , tâm tình trở nên phức tạp.
____________
“ Ta đã nói ngươi, không cần phải đi theo ta nữa, ngươi nghe không hiểu hay sao?”
Hữu Nhàn ảo não quay mặt về phía nam nhân cao lớn đang đứng phía sau nàng quát nên.
Sáng sớm ngày hôm nay đã có người tới cửa tìm nàng.
Hữu Nhàn bị đánh thức, vốn đã nghẹn một bụng lửa giận.
Vừa nghe bọn nô tì nói người tới chính là Hạ Kiếm Bội, hắn đã cùng
với Thuộc Phong giao hẹn, muốn nàng bồi hắn ba ngày, mà hôm nay chính là ngày đầu tiên.
Hữu Nhàn thực hắn làm cho tức chết, nàng đi tới đâu Hạ Kiếm Bội cũng theo tới đó.
Đối diện với hắn, nàng mới nhận thấy nàng đối với Thuộc Phong cũng coi như là có ơn.
Tên Hạ Kiếm Bội này dính lấy nàng thật giống như miếng cao da chó
vậy, không những thế còn là loại người da mặt dày như tường thành vậy…
“ Nhàn nhi muội muội, nàng nghe ta giải thích…………….”
“ Dừng lại, ngươi là ai mà dám gọi ta Nhàn nhi muội muội,một đại nam
nhân như ngươi nói chuyện mà không biết xấu hổ,thật mất mặt!”
Nghe hắn gọi mình như vậy, Hữu Nhàn không tránh khỏi rùng mình mội cái.
Hạ Kiếm Bội vội vàng tiến nên phía trước, nóng lòng giải thích:
“ Không phải, Nhàn nhi muội………….”
“ Hử?”
Hữu Nhàn uy hϊếp nheo lại mắt phượng lạnh lùng nhìn hắn.
“ Nha! Là Thuộc vương phi, Thuộc vương phi!”
Hạ Kiếm Bội vội vàng sửa miệng.
“ Có chuyện gì? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, cô nãi nãi ta không rảnh để nói chuyện với ngươi!”
Hữu Nhàn hai tay chống hông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, cố ý dùng lời nói thô lỗ để dọa hắn hoảng sợ.
Hạ Kiếm Bội ngạc nhiên ngớ người ra, thật lâu sau mới thật cẩn thân hỏi:
“ Ngươi bình thường đều dùng lời lẽ và thái độ như vậy để nói chuyện với người khác sao?”