Tuổi Trẻ Nổi Loạn Luôn Đẹp Nhất

Chương 8: Duyên phận

Sau một hồi bình tĩnh trở lại, Châu mới phát hiện mình đã có những hành động hơi quá nên ngay lập tức cô đã buông bàn tay ra và thẹn thùng nói:

- Xin... xin lỗi tại tôi sợ quá nên...

- Không sao đâu lỗi tại tôi mà nhưng có chuyện gì xảy ra vậy? - Tài hỏi.

- Tài nhìn kìa, chỗ bên kia... có màu đỏ á hình như là máu huhu - Ni nói trong tiếng nức.

- Để Tài ra xem sao.

Anh liền đến chỗ đó và lấy ngón tay quẹt một miếng nhỏ trên nền, đưa tay lên ngửi xem đó là thứ gì. Chốc lát, Tài mỉm cười hiểu ra vấn đề.

- Châu đây là nước sơn.

- Sao Tài lại biết vậy chứ?

- Vì nó là một loại hỗn hợp đồng nhất, trong đó chất tạo màng liên kết với chất màu tạo màng liên tục bám trên bề mặt, hỗn hợp này

được điều chỉnh với một lượng phụ gia và dung môi. Nhìn xem nước sơn dính trên mặt

nền nè và khô dần... - Tài tỏ vẻ nghiêm trọng.

- Vậy ý Tài là...

- Có người đang muốn hăm dọa chúng ta - Tài nhìn Ni lo lắng.

- Ai có thể làm điều đó chứ!!! Thật bỉ ổi.

- Cũng tối rồi chúng ta về thôi.

- Ừm... cảm ơn nhé! Hôm nay Châu nợ Tài nhiều rồi.

- Ừ...

-------------------♢-----------------♧----------------♤

Sáng hôm sau

Tiếng bước chân vội vã để cố với lấy một trái bóng rổ như đang đuổi theo cái bóng của một chàng thanh niên to cao. Anh chạy, chạy mãi không điểm dừng. Những kí ức ấy lại ùa về...

- Tao và mày cùng chơi một ván bóng rổ, ok? - Dũng lại gần nói.

- Không hứng thú.

- Vì mày sợ thua? - Giọng nói đầy vẻ đả kích.

- 10 phút! - Tuấn liền ném mạnh bóng qua cho Dũng.

Anh cười, một nụ cười hài lòng...

Cả hai đều là cao thủ bóng rổ với những pha đánh bóng cực kì điêu luyện nhưng họ có chung một nỗi đau vì một người con gái...

- Chịu thua chưa? - Nhịp thở nhanh đến dồn dập.

- Trong từ điển của tôi không bao giờ có chữ "thua" - Tuấn thách thức.

- Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy.

Nói xong, ngay lập tức Dũng nhanh chóng cướp bóng từ tay Tuấn, chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng. Một cú đánh bóng khá hoàn hảo! Cứ thế, anh lấy tự tin dẫn bóng, chắn bóng trên không và ghi điểm một cách dễ dàng.

Tuấn thấy vậy, anh giơ tay đầu hàng.

- Cậu thắng! - Mệt mỏi, anh gục xuống nằm trên sàn thở phào.

- Không phải mày thua chỉ là mày chưa thật sự cố gắng và chiến đấu với bản thân mình.

-...

- Linh - cô gái ấy thật giống Hương phải không?

- Cô ta thật phiền phức đừng nhắc đến cái tên đó.

- Đôi khi người đem lại phong ba bão táp lại là người cho mình những tình cảm hạnh phúc nhất đấy.

- Ý mày muốn tao quên Hương? Tao không làm được.

- Tuấn, đã 3 năm từ khi cô ấy đã rời bỏ chúng ta, mày định cứ tiếp tục sống như vậy sao? Con người thật của mày đâu rồi?

- Mặc kệ tao, đối với tao cô ấy là tất cả không ai có thể thay thế được! - Tuấn kiên quyết, cái nhìn hướng vào khoảng không vô định.

- Rồi một ngày mày sẽ thấy quan niệm đó đã sai lầm...

Tuấn chẳng nói gì thêm, bật dậy và lặng lẽ về lớp. Dũng đau buồn nhìn Tuấn đi khuất...

"Không biết còn bao nhiêu người bước ra khỏi cuộc đời chúng ta đây???" Một câu hỏi thấp thoáng hiện trong tâm trí của họ không lời giải thích nào giải đáp được...

Cô đơn đôi lúc lại chính là cảm giác an toàn nhất. Có nhiều mối quan hệ bên ngoài để lảm gì rồi khi chỉ còn một mình thì lại buồn tủi, không một ai có thể chạm vào hồn mình, không một ai khiến mình mở lòng. Tốt với tôi làm gì để rồi lại rời đi...

- Nhật Ký -

----------------

* LỚP 12A1

- Mày sao vậy? Sốt à? - Ni chạy đến hỏi thăm.

- À tao không sao đâu chỉ thấy hơi buồn ngủ thôi nên muốn ngủ một lát có gì cô vào lớp gọi tao dậy nha! - Su mệt mỏi trả lời.

- Ừm... tao biết rồi - Có lẽ Ni biết lý do khiến cô bạn mình mất ngủ như thế, chắc cô ấy khóc nhiều lắm...

Sau đó, Tuấn đến lớp, anh thấy cô cũng bình thường, tỏ ra rằng chưa có chuyện gì xảy ra. Anh đến chỗ ngồi và gục xuống bàn ngủ như một thói quen thường ngày. Hai gương mặt lại chạm đến nhau, đôi mắt nhìn nhau không nói một lời nào vì đôi mắt của họ đã đủ nói lên điều gì đó với đối phương. Bỗng có tiếng gọi kêu thất thanh!!!

- Su cô kêu mày lên phòng hiệu trưởng kìa!!! - Rô vừa thở hồng hộc vừa nói.

- Ờ tao biết rồi.

- Cô "thân thiết" với hiệu trưởng khi nào vậy? - Lời nói của Tuấn khá châm chọc lòng tự trọng của cô.

- Không liên quan tới anh.

Cô lập tức đứng dậy, lê từng bước chân nhỏ bé của mình về phòng hiệu trưởng.

"Cốc cốc cốc"

- Mời vào.

- Cô gọi em.

- À Linh, em ngồi đi.

Cô lấy ấm nước rót vào tách liền nói:

- Đây là một thức uống giống như trà có tên gọi là Labrador, nhưng

được làm từ các loại thảo mộc thay vì lá trà, với những nhiên liệu từ ba loại hoa đỗ quyên. Nó rất hiếm để kiếm được, em uống thử đi.

Su nhấc tách lên kề môi nếm thử. Quả thật mùi vị của nó vừa thơm vừa đậm đà vị đắng của một loại trà truyền thống.

- Ngon lắm, mùi vị này hòa quyện với mùi vị kia tạo nên những nét riêng của loại trà này.

- Em có sự cảm nhận nhạy bén đấy. Hương vị của loại trà này có đặc thù riêng của nó cũng giống như con người có tính cách khác biệt của riêng họ. Muốn tìm kiếm một loại trà ngon thì chúng ta cần phải bỏ công tìm kiếm để lấy được. Vì thế, muốn thay đổi một con người trước hết hãy hiểu họ, làm bạn với họ thì họ mới mở lòng ra với mình được. Em hiểu ý cô nói chứ? - Cô hiệu trưởng từ tốn nói.

- Dạ vâng, em hiểu thưa cô.

- Ừm cô chỉ nói thế thôi, em mau về lớp học đi.

- Dạ... Em chào cô - Su chẳng dám nói gì thêm vì cô hiểu cô đang nói đến ai...

Cánh cửa khép lại, trong căn phòng chỉ còn lại bóng dáng của người phụ nữ đang nhâm nhi vài giọt trà còn sót lại mà bâng khuâng trong những mớ suy nghĩ phức tạp...

- Cô hiệu trưởng nói gì với mày vậy, Su - Ru tò mò quay xuống hỏi thăm.

- Có gì tan học tao có việc muốn nói với tụi bây.

Cô suy nghĩ nên nói ra dù sao cô cũng có lòng tốt nhờ cả nhóm chúng tôi.

- OK.

"RENG... RENG... RENG..."

* TIẾT HÓA

- Cả lớp, nghiêm! - Tiếng hô to của lớp trưởng vang lên một hiệu lệnh phải làm theo.

- Ngồi xuống! Chuyện lần trước tôi đã nói với cô hiệu trưởng rồi. Em Linh kia viết bảng kiểm điểm cho tôi! - Bà cô chỉ về hướng Su dõng dạc nói.

- Dạ thưa cô. Lần trước đâu chỉ mình bạn Linh làm mất trật tự trong lớp đâu còn có cả bạn Tuấn nữa ạ!!! - Ru hùng hồn nói.

- Ru mày ngồi xuống đi, bỏ qua cho rồi nói làm gì nữa - Su chả muốn làm lớn chuyện thêm mất công lại rắc rối thì phiền.

- Mày im để tao nói - Ru quát con nhỏ bạn mình vì tội quá hiền.

- Em đừng có mà kiếm cớ đổ lỗi cho bạn. Thế cô hỏi cả lớp có ai thấy bạn Tuấn nói chuyện không?

Dứt lời, chúng tôi giơ tay lên cho rằng điều đó là đúng.

- Ngoài các em ra còn ai khác không? - Bà cô không thèm đếm xỉa với chúng tôi.

Chẳng ai nói câu nào, không gian rơi vào sự yên tĩnh đến nghẹn thở.

- Em thấy chưa? Những người bạn thân thiết của em tôi chẳng tính gì nhưng những bạn khác có ai thấy đâu. Làm sao biết được đó là sự biện hộ hay không?

Trong lúc đó, chúng tôi cố gắng nuốt cơn tức xuống cổ họng. Thật không công bằng đúng là ép người quá đáng! Không xứng đáng cái danh chức là giáo viên tí nào! Tức quá mà!!!

- Em làm chứng - Kiệt, Vương và Minh đồng thanh nói.

Cùng theo đó, Dũng, Tịch Bác và Tài giơ tay lên luôn.

Cả lớp một phen bất ngờ bởi họ có bao giờ nhúng tay vào những chuyện bao đồng thế đâu. Không ngờ họ "gan" đến vậy rồi!

Những ánh mắt, những lời nói "hai lưỡi dao" như đầu mũi súng đang chĩa vào chúng tôi. Cũng phải thôi, họ giàu có họ có quyền muốn làm gì chả được. Còn chúng tôi xuất thân từ gia thế bình thường nên chỉ biết thân phận mà mặc kệ thiên hạ nghĩ gì. Đây cũng đâu phải lúc lo chuyện đó, cái quan trọng hiện tại bây giờ là tìm cách thoát khỏi bà cô ác ma kia để sống qua ngày cái đã. 😭

- Ồn ào quá, tôi viết - Tuấn lên tiếng đột ngột làm cho bà cô hơi sững sờ.

- Em không cần phải thế đâu, cô sẽ lấy lại sự công bằng cho em - Bà cô bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.

- Trách nhiệm của cô là giáo viên thì nên làm tròn bổn phận của mình đi - Tuấn đáp gọn.

- Phải đấy cô à! - Pu thêm câu xỉa xói vô.

- Em... câm miệng cho tôi. Tôi chưa bao giờ thấy cái lớp nào như lớp này. Vô lễ! Các em mà không lo học là tôi sẽ báo phụ huynh từng đứa! - Bà cô như muốn bốc hỏa.

- Cô chưa nghe câu này à? Học là việc lớn chơi là việc nhỏ, việc nhỏ không làm được nói chi việc lớn hả cô? - Kiệt thản nhiên nói, hai chân bắt chéo vào nhau gác lên bàn.

- Việc đi học cốt để yên thân, mạng sách tập óc không hề học - Pu "hợp tác" cùng Kiệt.

- Như lớp ta từ trước, vốn quen trò quay cóp đã lâu - Ru nói thêm.

- Kiểm tra quăng đại cũng xong, không thuộc bài chép phao cũng thoát - Mun chen ngang chẳng kịp cho bà cô nói câu nào.

- Từ khoa học tự nhiên bao đời không làm bài tập, cùng khoa học xã hội mỗi tên vừa chép vừa rên - Rô góp ý.

- Tuy điểm số từng đứa khác nhau, song dưới 5 thằng nào cũng có - Ni lắc đầu ngán ngẩm.

- Bởi do: tiếng Anh ham chơi nên cóc học, triết học không hiểu phải tiêu vong - Su giải thích chẳng thua kém gì.

- 15 phút chết ngắt môn văn, kiểm tra 1 tiết chết tươi môn Sử - Na thở dài than thở.

- Phụ huynh chưa biết, cố giấu 1 phen - Nấm kết thúc một bài thơ quá hay của cả tea

Chúng tôi là vậy đó, chẳng sợ gì đơn giản vì thành tích học tập của chúng tôi không có gì phải bàn cả nên lời cảnh cáo đó của bà cô chỉ là thoáng qua tai thôi.

Dứt lời thì cả lớp ai nấy mắt chữ A mồm chữ O cả, nhóm BoyFress thấy vậy các anh đều tỏ ra ngạc nhiên và khá thú vị với những cô gái đầy nét cá tính và tinh nghịch này. Đương nhiên rồi chúng tôi là Super Girl mà.

Kaka!!!

- Các em giỏi lắm dám trả treo với tôi. Mau ra ngoài lớp đứng ngay!!!!

Chúng tôi không nói gì, kéo nhau ra khỏi lớp kể cả Kiệt, anh nắm tay Pu rời đi trong sự phẫn nộ và uất ức của đám nữ sinh kia. Quả là hai anh chị này lúc nào cũng bám lấy nhau quấn quýt cả. 😍😗 Bà cô liền đập mạnh cây thước rõ to, cầm viên phấn gõ lạch cạch từng chữ trên bảng rồi ra hiệu lệnh:

- Lật sách ra cho tôi! Ai còn không muốn học thì ra ngoài, thà dạy một người chất lượng còn hơn mấy chục người nhao nhao như đàn vịt - Lời nói mang sự giận dữ tột cùng, mỉa mai liếc nhìn chúng tôi.

- Haizz đúng là:

Nhà trường là nhà tù

Sách vở là kẻ thù

Đi học là đi tu

Thầy cô như sát thủ

Thời gian như cao su

Bạn bè như tôm sú

Ru đứng ngoài miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm mới đúc kết ra một câu thơ quá "đỉnh" như thế.

- Bạn Ru hay quá xin cho một tràng vỗ tay nào! Pặc pặc pặc - Pu khâm phục.

Cả đám cùng phá lên cười, dù bị đứng ngoài lớp nhưng chúng tôi vẫn bình thản cười nói rôm rả xuyên lục địa, chả biết mỏi chân là chi.Bà cô thấy thế cũng cố gắng chịu đựng mà giảng bài. Vì thế mới nói đắc tội chúng tôi là không được đâu!!! Hehe

Cuối cùng, tiết học ấy đã trôi qua... Minh liền nhanh chóng lên bục giảng thông báo:

- Ngày mai sẽ là buổi văn nghệ của trường chúng ta. Mong rằng cả team mình sẽ cố gắng lấy được phần thưởng về cho lớp nhé! Và các bạn nam lẫn nữ nhớ ủng hộ nữa nha!

Minh nói xong liền nháy mắt với đám hám giai kia khiến cả bọn như điêu đứng.

- Em sẽ mãi ủng hộ cho các anh mà

- Nhóm BoyFress, em yêu các anh!

- Làm bạn trai em nha anh Minh!!

Một tràng kêu la của bọn nữ sinh vang lên khiến chúng tôi phải tởm mà ra về trước. Đâu đó bỗng nhiên có một cô gái đang phát ghen vì lời tỏ tình và cái nháy mắt của Minh khiến cô cảm thấy khó chịu đi về.

- Êêêê, đợi tao với - Na chạy vội nhưng không may cô đã rớt một thứ quan trọng xuống sàn.

Anh thấy vậy, cúi xuống nhặt chiếc dây chuyền ấy lên rồi ra về...

* KÝ TÚC XÁ NỮ

- À hồi chiều mày bảo có việc gì muốn nói với tụi tao biết mà - Ru hỏi.

- Ờm về việc cô hiệu trưởng nói mình thôi - Su trả lời.

- Quan trọng lắm à? - Mun nói.

- Có việc gì cần giúp sao trông Su có vẻ khó nói nhỉ! - Ni nhìn mặt Su thấy hơi lo lắng.

- Ờ thì không phải chuyện gì nghiêm trọng cả chỉ là cô hiệu trưởng... tao nghĩ cô ấy rất tốt với chúng ta.

- Mày nói vậy có ý gì cơ? - Rô thắc mắc.

- Chúng ta có lẽ là định mệnh của cuộc đời nhóm BoyFress đấy...

- Nhảm nhí! - Ru nghe xong cảm thấy thật nực cười.

- Bộ tụi mày không thấy chỗ ngồi của chúng ta được xếp như được sắp đặt từ trước rồi sao?

- Nói cũng phải... - Hình ảnh của Kiệt hiện lên trên đầu cô và bỗng dưng cô mỉm cười hạnh phúc.

- Phải cái gì mà phải, làm như họ muốn làm chủ cuộc đời chúng ta chắc? Tao thích tự do. Thôi không nói nữa, đi ngủ! - Ru tức giận.

- Ru nói đúng đó! Hiệu trưởng nói gì mày đừng nên tin. Nên nhớ chúng ta đến đây để theo đuổi ước mơ chứ không phải dính vào mấy chuyện tào lao thế này - Mun đồng tình với ý kiến Ru.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết, bữa trước đứa nào hùng hồn nói với tụi tao câu đó cơ mà - Nấm liếc nhìn Su trách móc.

- Ừm... tao hiểu rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Na loay hoay tìm một thứ...

- Na mày kiếm gì vậy? - Pu hỏi.

- Tao không thấy dây chuyền nữa rồi mày ơi - Na như muốn sắp khóc.

- Bình tĩnh đã tìm kĩ coi - Ni an ủi.

- Tao kiếm kĩ từ chiều đến giờ rồi không thấy.

- Có khi nào để rơi ở lớp không? - Ru nói.

- Cũng có thể ai đó đã nhặt được chăng? - Su ý kiến.

- Hay qua hỏi Vương đi. Dù sao cậu ấy ngồi cạnh cậu mà! - Rô giải vây sự việc.

- Ừ đúng đó tao với mày cùng đi - Pu hí hửng dắt tay Na ra khỏi phòng thì...

- Mày ở đây tập hát với tao! Mai biểu diễn rồi - Mun níu kéo.

- Ơ...

- Nhìn mặt là biết rõ muốn gặp anh Kiệt lắm chứ gì! - Nấm thở dài với con nhỏ này. Haizz

- Thui để tao đi một mình được rồi - Na cười.

- Ừ nhớ cẩn thận với mấy thằng cha đó - Ru chợt nghĩ đến tên Tịch Bác đáng ghét kia.

- Hì, mày cứ lo tao biết võ mà đâu dễ ăn hϊếp - Na lấy phấn chấn trở lại.

--------------•--------------▪-------------°-------------¤

* TẠI KÝ TÚC XÁ NAM

Vương đang nằm trên giường, trên tay anh cứ lắc qua lắc lại cái dây chuyền mà ngắm hoài không rời mắt. Nó trông thật đẹp bởi được đính thêm một viên kim cương sáng lấp lánh thật giống cô gái ấy... Anh đã thấy rất nhiều những trang sức quý giá nhưng có lẽ đây là thứ anh cảm nhận được nó đẹp nhất, đẹp hơn những món đồ sang trọng kia. Bất giác, anh mỉm cười trong vô thức...

- Way, chỉ là dây chuyền thôi mà mày có cầm ngắm nó kĩ vậy không? Rồi còn cười như thằng tự kỉ nữa chứ! - Kiệt nhanh nhẹn vọt lấy ngay cái món đồ mà Vương đang cầm.

- Trả cho tao - Vương nổi cáu.

- Ể mày có cần tức giận thế không? Định tặng bạn gái à? - Kiệt chọc.

- Không, trả đây.

- Trả thì trả nè. Mượn xíu cũng la, đồ nhỏ mọn.

- Kệ tao.

Khoảng 15 phút sau...

"Cộc... cộc... cộc"

Dũng nhìn thấu qua cửa kính thì đoán vóc dáng là một người phụ nữ và thế là...

- Chết rồiiiii, dọn dẹp đồ mau lên cô hiệu trưởng đến đó. Come on!!! - Dũng hối thúc.

- What??? - Kiệt há hốc mồm.

Từng đứa liền nhanh chóng cất cất giấu giấu nào là điện thoại, máy tính và kể ra những thứ liên quan tới xxx -.- Khoảng một lúc sau, cả dàn đứng xếp thành một hàng, bộ đồ chỉnh chu kèm theo những nụ cười "sáng ngời" nhất.

Khi Kiệt bình tĩnh mở cánh cửa và gương mặt xinh xắn xuất hiện...

- Xin chào! ^^ - Na cười khi thấy họ đón tiếp mình quá "long trọng".

- MY! - Cả đám con trai cùng lúc đồng thanh, mỗi đứa thở phào nhẹ nhõm và không quên ném ánh mắt "cháy lửa" qua cho bạn Dũng thân iu kia.

- Hơ hơ hơ.

- Mời vào mời vào hiếm có khi có bạn nữ vào phòng nam - Kiệt vui vẻ thân thiện chào đón.

- À, không cần đâu. Cho mình hỏi một việc thôi - My trả lời.

- Có việc gì quan trọng lắm mà bạn My phải đến thế này! - Minh khoanh tay dòm ngó.

- Các bạn có thấy dây chuyền của mình khi đánh rơi ở lớp không? - Đến đây My buồn bã hỏi.

- Là cái này sao? - Vương cầm trên tay đưa qua đưa lại trước mặt cô.

- Ơ... đúng rồi là cái đó. Hay quá! Bạn trả cho mình đi - My hớn hở như đứa trẻ đòi được quà vậy.

- Đâu dễ vậy, người ta clo công nhặt thì phải có ơn trả thì mới công bằng chứ! - Vương cười nham hiểm.

- Anh muốn gì? - Na đanh mặt lại khó chịu.

Thế rồi, chưa kịp nói thêm câu nào, Vương lấy tay Na dắt đi rời khỏi phòng, để lại các anh với vẻ tò mò khó hiểu.

- Buông tay tôi ra - Na giãy giụa.

- Đó - Vương thả lòng bàn tay mình.

- Rồi anh nói đi, điều kiện là gì?

- Đơn giản thôi, làm osin trong vòng 1 tháng!

- Cái gì? Tại sao là tôi? Nhà anh giàu mà thuê vài người phục vụ anh đâu là gì khó. TÔI KHÔNG LÀM!

- Tùy cô thôi, nên nhớ dây chuyền trong tay tôi.

- Hừ, vậy tôi làm với một điều kiện anh phải GIỮ LẤY LỜI! Ok?

- Cô không biết tôi rồi! Tôi đây quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!!!!

- Được, mạnh miệng lắm, để tôi xem! - Na nói xong, cô lập tức quay mặt đi về, không muốn nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét kia!

"Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là hạnh phúc của cả cuộc đời" và

trên thế giới này vẫn còn tồn tại một điều kì diệu mang tên duyên số. Có lẽ chiếc dây chuyền đó là sự liên kết giữa hai người họ đến với nhau. Nhưng cái duyên phận còn phụ thuộc vào cách họ nắm lấy... Nếu như có nợ ở kiếp trước thì kiếp này họ sẽ trả nợ cho nhau chẳng hạn hay có thể là định mệnh chăng?...

Có những cuộc gặp gỡ chỉ là một cái duyên, có những phút chạm mặt lướt qua đời nhau cũng là cái phận. Duyên-phận cái mà ông trời đã từng sắp đặt, và em tin rằng anh-em gặp nhau cũng là một "định mệnh"...