Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1710: Khiêu khích ah (1)

Một trăm tức? Đối diện sông đã chạy tới ngàn vạn Yêu Thú. Tô Mộ phất tay, hàng vạn quang điểm bay qua dòng sông, rơi vào trên đại địa, hóa thành từng Phù Yêu gào thét, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Yêu Thú ở xung quanh.

Mọi người không nói gì, yêu vật bên kia sông, lẫn nhau trong lúc đó sẽ không công kích, thế nhưng Phù Yêu của Tô Mộ xuất hiện, lập tức khiến yêu quái bản địa nổi giận.

Đại lượng Yêu Thú vờn quanh mấy vạn Phù Yêu, chậm rãi tới gần.

Yêu Thú chiến đấu, cũng không phải là cấp tốc bạo phát, dù cho thực lực song phương sai biệt cách xa, Yêu Thú bản địa cũng cẩn cẩn dực dực tiếp cận, quan sát.

Sau khi thăm dò mới là chiến đấu. Nếu như vậy mà nói, 100 cái hô hấp thời gian là không nói chơi.

Yêu Thú có trí tuệ chiến đấu cường đại, vấn đề là, không có mở ra linh trí, những trí tuệ kia, nói cho đúng chính là bản năng. Bản năng, sẽ hại chết người.

Đám người Tô Kính ở trước khi những Phù Yêu kia bị gϊếŧ chết, liền hóa thành một đạo độn quang, tiến vào không gian thông đạo.

Lúc trở ra, phía trước đồng thời xuất hiện hai thân ảnh.

Hai thanh đoản đao của Lâm Tạ Hồng bay ra ngoài, đánh bay hai người kia, trên không trung còn vẫy ra hai vết máu.

- Sư muội!

Thời điểm Tô Kính ngăn cản đã muộn, vẻ mặt của Lâm Tạ Hồng xấu hổ, người ở đây, chỉ có nàng xung động. Hai người kia, rõ ràng là Ưng Dương cùng Khuyển Thập Lang.

- Khục khục… Thiếu gia, Hồng tiểu thư.

Vẻ mặt Khuyển Thập Lang thống khổ bay trở về, tội nghiệp đứng ở trước mặt Tô Kính.

Vẻ mặt của Lâm Tạ Hồng đầy hắc tuyến, đây là muốn chỗ tốt a.

Mình là ở thời điểm xuyên qua không gian thông đạo, có chút thất thần, chợt gặp phải hai yêu quái tương đương với Chân Tiên, tự nhiên liền phát động công kích.

Tốc độ công kích của nàng, còn trên đại não phản ứng, thuần túy đã là phản ứng thân thể.

- May mắn không phải là Lục Thần Đao.

Lâm Tạ Hồng ngoắc ngoắc, thu hồi hai thanh đoản đao, một bộ may là như vậy. Nàng cũng không có giàu có như Tô Kính, đức hạnh của Khuyển Thập Lang, nàng là biết, cho nên thẳng thắn giả ngu.

Tô Kính không có trách cứ Khuyển Thập Lang, chỉ hỏi:

- Tại sao hai người các ngươi lại ở chỗ này?

- Không biết a, sau khi truyền tống liền đến bên này, địa phương thật lớn, rất nhàm chán a.

Lúc này mọi người mới nhìn khắp nơi, phát hiện xung quanh trống không, đại địa tuyết trắng sạch sẽ, là hạt cát tinh tế phô thành, đạp lên một chút cũng không mềm, dị thường cứng rắn.

Không có ánh nắng, không có Tinh Thần, trời ở đây, độ cao không sai biệt lắm có hơn nghìn dặm.

Ý niệm của Chân Tiên đảo qua, mấy vạn dặm cũng có thể tra xét, biên giới của thế giới này, khẳng định vượt lên tám vạn dặm, mọi người tra xét không đến phần cuối.

- Dưới đất là bằng.

Tô Kính nói.

Bằng, ý nghĩa nơi này là một tiểu thế giới không phải hình tinh cầu, ở đây coi như Nguyên khí nồng nặc. Tô Kính tra xét mọi nơi, lần này không hề cố kỵ triển khai lực lượng thần thức.

Mấy tức sau, Tô Kính chỉ vào một phương hướng nói:

- Hướng bên kia.

Mọi người cũng không có hỏi vì sao, chỉ có Tô Mộ biết, cái hướng kia, Nguyên khí nồng nặc hơn một ít.

Mọi người cũng không nói nhảm, theo Tô Kính bay về phía trước. Long Xà Đạo Giới của Tô Kính một mực mở ra. Nơi này cùng không gian của Vô Vọng Thiên triệt để cắt đứt, người bên ngoài cường đại trở lại, cũng không thể phát hiện đám người Tô Kính.

Trừ Tô Mộ, Tô Kính chưa thấy qua bất kỳ Tiên Nhân nào còn có thể chế tạo Hỗn Độn Chi Khí, trên thực tế, coi như là Kim Tiên cũng làm không được. Tô Mộ thuần túy là lực lượng huyết mạch, mới có khả năng chế tạo ra một chút Hỗn Độn Chi Khí. Thứ này, Đại La Kim Tiên có thể bắt chước ra một chút, hiệu quả còn không bằng Tô Mộ.

Đây là thế giới cực kỳ tịch mịch, không có thanh âm, không có quang minh, dưới đất là bạch sắc, thiên không là hắc sắc.

Nếu như thế giới này Nguyên khí thiếu thốn liền thôi, hết lần này tới lần khác trình độ Nguyên khí cực kỳ nồng nặc, ngay cả Chân Tiên ở chỗ này, cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu, Thiên Tiên mà nói, cũng đã đủ sinh tồn.

Nguyên khí nồng nặc như vậy, không có dưỡng dục ra sinh linh, liền tương đối kỳ quái.

Cho nên Tô Kính muốn tìm địa phương Nguyên khí càng thêm nồng nặc, nhìn có cái gì cổ quái hay không.

Tương đối đáng chết là, ở đây liên lạc không được Côn Lôn, chí ít dựa vào trận pháp trên khôi giáp, là không có cách nào hô ứng được. Có lẽ ở chỗ này kiến tạo một tòa Thông Thiên Tháp còn có hi vọng.

Công trình kia liền quá lớn.

- Chủ công?

Bạch Thánh bỗng nhiên mở miệng, trong tay hắn, Nghịch Thập Tự Giá cùng huyết sắc liêm đao đồng thời lấy ra.

- Chuyện gì?

Long Xà Đạo Giới của Tô Kính mở rộng nghìn dặm, cũng không phát hiện nguy hiểm.

- Thế giới này, có Thần linh đang nhìn chúng ta.

- Thượng Vị Thần?

Tô Kính cau mày, hắn cũng không nhận thấy được, thế nhưng Bạch Thánh là phân thân của Bạch Tử Thần, cảm nhận đối với Thần linh, so với mình cường đại gấp trăm lần.

- Chỉ sợ là Chí Cao Thần.

Bạch Thánh nói:

- Có nửa thành khả năng, là Chủ Thần.

- Chủ Thần.

Tô Kính nhìn người bên cạnh, cười cười. Hắn nói với Bạch Thánh:

- Ở đây, không có sinh linh, coi như là Chủ Thần, cũng không có nửa tín đồ có thể dùng. Không có tín đồ, không phải là Thần quốc, lực lượng của Chủ Thần dùng một phần liền thiếu một phần, cuối cùng vẫn bị ngược chết.

Bạch Thánh nghiêm mặt nói:

- Vạn nhất Chủ Thần này bản thân thành tựu thế giới. Tất cả tín đồ, đều ở trong thân thể hắn sinh tồn, vậy thì cực kỳ phiền phức.

- Loại Thần linh này tỷ lệ cỡ nào?

- Một phần ức vạn mà thôi, khả năng đυ.ng phải không lớn.

Bạch Thánh nói.

- Thập Lang, ngươi nói như thế nào?

Tô Kính hỏi Khuyển Thập Lang.

- Không phải Chủ Thần, nhiều nhất là Chí Cao Thần.

Khuyển Thập Lang khẳng định nói.

Bạch Thánh ngạc nhiên, Khuyển Thập Lang dựa vào cái gì khẳng định như vậy, hắn nhìn Khuyển Thập Lang, trong mắt tất cả đều là nghi vấn.

- Ta đoán lung tung.

Khuyển Thập Lang lẽ thẳng khí hùng trả lời. Bạch Thánh nhụt chí, nhìn Tô Kính, nhưng Tô Kính không có bất kỳ ý tứ phản bác nào.

Khuyển Thập Lang đắc ý cười nói:

- Ta đoán lung tung, tính chính xác cũng trên chín thành. Coi như ngươi gặp phải thầy tướng số am hiểu nhất, nói như thế nào, cũng sẽ giống như ta suy đoán.

Bạch Thánh một bộ chán chường, không cách nào phản bác. Đối mặt Thần linh, hắn nguy hiểm là lớn nhất.

- Bạch Thánh, là phương hướng nào?

Tô Kính chính sắc hỏi.