Hắn chủ yếu huấn luyện là ra lệnh, thi hành mệnh lệnh. Năng lực chiến đấu cụ thể, đó là sự tình Lý gia phụ trách. Tô Kính mỗi ngày cũng không chịu ngồi yên, hơn 200 vạn người, trang bị được phân phát xuống, bất quá còn có phù văn không phát ra hoàn tất.
Ngoài phù văn, lại có các loại vũ khí đặc thù, muốn đưa tới trong tay từng binh lính. Tô Kính mang đồ vật cũ trong kho hàng ra hết.
Cùng Ngư Nhân đế quốc chiến đấu, có thể là chiến đấu sau cùng của phàm nhân.
Sau đó, Thần châu thế giới tấn chức, sau này dưới Kim Đan, đối với chiến tranh liền mất đi ý nghĩa. Bởi vì binh sĩ Trúc Cơ cảnh, tập kết trên vạn người, cũng không có khả năng ảnh hưởng Tiên Nhân.
Bên Tô Kính, chủ yếu là dùng Lôi Điểu hạm điều tra, hợp với chút ít Thiên Yêu hạm. Chiến hạm dưới nước còn là Trạch Ngư hạm, Tiềm Long hạm hầu như đều được cải tạo sạch sẽ, bán đi, Tô Kính cũng không còn bao nhiêu.
Cũng may Phi Xà hạm có không ít, Lý gia cũng có đại hình chiến hạm ở các nước Nam Hải.
Ba chi hạm đội, ở dưới 15 Phi Xà hạm làm trụ cột cấu thành, trùng trùng điệp điệp gϊếŧ qua chiến trường Ngư Nhân đế quốc.
Trong khoảng thời gian này, Lý Ngôn vẫn đi theo bên cạnh Tô Kính, bên cạnh Tô Kính cũng không có cường giả gì, người của Lục Đạo Chân Quân đều đi chiến trường quét công huân. Tô Kính chỉ có Long Yên bên người, Tô Mộ lưu lại coi chừng Vũ Thánh Đảo, miễn cho bị người đoạn hang ổ. Có Tô Mộ cùng Thông Thiên Tháp, địch nhân cường thịnh trở lại cũng có thể kéo dài một đoạn thời gian.
Tô Kính cùng Lý Ngôn nói chuyện, chậm rãi cho Lý Ngôn một kế hoạch hồi phục Lý gia. Lý Ngôn cũng đưa ra một ít yêu cầu, sửa chữa chi tiết,… Tô Kính đều thỏa mãn hắn.
Lý Ngôn này, tự biết không có hi vọng tu thành Kim Tiên tuyệt đỉnh, nên đặt hi vọng ở trên người hậu đại, cho nên hắn đối với Tô Kính đã không có bất luận tâm tư phản bội gì.
Lý gia thương khố, chính là ở trên người hắn, Tô Kính cũng không khách khí, lựa chọn một ít tài liệu cực kỳ trân quý, chuẩn bị luyện chế một kiện trang bị, để sáu thủ lĩnh của Lục Đạo Chân Quân có thể thông dụng.
Một bộ, sáu món.
Hạm đội đi hơn nữa tháng thời gian, một Thiên Yêu hạm cỡ nhỏ lặng yên đáp xuống trên soái hạm, người ở trên tàu được đưa đến trước mặt Tô Kính.
Thanh niên này, là nhi tử của Lý Ngôn, Tô Kính vừa nhìn, liền rất kinh ngạc.
Lý Ngôn ở một bên giải thích:
- Ta thành Tiên lâu ngày, làm sao có thể còn có hậu đại, con trai này 18 tuổi, trên thực tế là bán yêu, hắn ở trong bùng mẹ 100 năm thời gian.
Thấy Tô Kính nín cười, Lý Ngôn cũng nghiêm chỉnh nói:
- Thiếu niên hoang đường, ai.
- Cũng không có gì, ngươi tên là gì?
Tô Kính nhìn thiếu niên 18 tuổi kia, người này ở trong bụng mẹ 100 năm?
- Lý Chân Nhất.
Thiếu niên lạnh lùng trả lời.
- Theo ta tu hành, bái ta làm thầy, ngươi nguyện ý không?
- Nguyện ý.
- Phế bỏ tu vi nguyên lai, một lần nữa bắt đầu, ngươi nguyện ý sao?
- Nguyện ý!
- Bái ta làm thầy, vậy vĩnh viễn không thể phản bội, ngươi nguyện ý sao?
- Nguyện ý!
Lý Chân Nhất trả lời, tương đối giản đơn, nhưng một chữ ngừng một lát, nói rất cố sức, tuyệt không do dự.
- Vào bên chúng ta, ta tối đa bảo chứng ngươi tu hành đến Thiên Tiên cảnh, lại hướng lên, ta cũng không có nắm chắc, ngươi có minh bạch không?
- Minh bạch, ta có thể bái sư chưa?
Lý Chân Nhất ngẩng đầu, nhìn Tô Kính, hai mắt kiên định mà chất phác.
Tô Kính mỉm cười nói:
- Ta trước phế tu vi của ngươi, sau đó mới có khả năng tiếp thu ngươi lễ bái, chuẩn bị tốt chưa?
Lý Chân Nhất cố sức gật đầu, hắn cũng có chút sợ, sợ sau khi mất đi tu vi, liền không cách nào thu được nữa. Bất quá hắn trời sinh thông minh, biết cục diện của Lý gia hôm nay, đã có xu thế tiêu vong.
Phụ thân đầu nhập vào Tô Kính, cũng là sự tình không có biện pháp.
Lần này đánh bạc, thắng mà nói, Lý gia sẽ tái khởi. Thua, chẳng qua là diệt vong, cũng không tổn thất nhiều hơn nữa. Khi đó, Luyện Khí sĩ còn sống sót vẫn như cũ phải chọn địa phương, tiếp thu che chở. Mà trả giá, so với đi theo Tô Kính lớn hơn nhiều lắm.
Tô Kính thấy Lý Chân Nhất kiên trì, hắn vươn tay, ở đỉnh đầu của Lý Chân Nhất xoa một chút, tóc của Lý Chân Nhất toàn bộ hóa thành tro tàn.
Không chỉ như vậy, ngón tay của Tô Kính điểm liên tục, ở trên đầu trọc của Lý Chân Nhất, điểm chín cái Phật ban.
Thứ này, ở Địa Cầu rất thường thấy, ở Thần châu thế giới là cực kỳ hiếm có. Không phải ai cũng có thể đốt đồ chơi này. Hơn nữa, đẳng cấp cũng không giống như, Phật ban, đó là Phật tổ ban tặng, cùng ý nghĩa thụ giới hoàn toàn bất đồng.
Tuy Tô Kính thành Tiên, Phật pháp cũng bình thường, lực lượng cùng Phật tổ chênh lệch rất lớn, không có cách nào bù đắp được.
Lý Ngôn ở một bên nhìn, nhịn xuống không nói, Lý Chân Nhất cảm giác kinh mạch trong cơ thể từ từ tan rã, Chân khí cũng bị chín Phật ban kia hấp thu sạch sẽ. Hắn tán công, ngược lại cũng dễ dàng.
Sau khi Tô Kính điểm hết Phật ban, mười mấy tức sau, Lý Chân Nhất khổ cực tu hành ra Chân khí, liền triệt để tiêu thất, Đan Điền Khí Hải héo rút thành một điểm nhỏ, ảm đạm, không hề có sinh khí, kinh mạch cũng một lần nữa khép kín, không cảm ứng được Thiên Địa biến hóa.
- Ngươi bây giờ, có thể bái sư.
Tô Kính ngồi xuống, Lý Chân Nhất yên lặng dập đầu cho Tô Kính.
Tô Kính chờ Lý Chân Nhất đứng lên, thấy trong mắt hắn có một tia thất lạc. Tô Kính cười nói:
- Tiểu hài tử, chính là không có kiên trì.
Lý Chân Nhất cũng cười, nói với Tô Kính:
- Sư phụ, cảm giác tu hành tất cả đều mất đi, rất không xong a!
- Ngươi nhận thức nhiều một hồi, loại cảm giác này, rất trân quý.
Lý Chân Nhất không hỏi vì sao, yên lặng đi thể hội thân thể mình. Lực lượng thần thức của hắn còn không có bị phá hủy, nếu phá hủy mà nói, Tô Kính cũng không có nắm chặt khôi phục.
Cho nên cảm giác mất đi lực lượng của hắn, có thể cảm thụ được vô cùng rõ ràng, cực kỳ không xong a.
Loại cảm giác vô lực này, khiến Lý Chân Nhất càng thêm khát vọng khôi phục hết thảy. Sinh mệnh, đều trở nên ngắn như vậy. Nếu không khôi phục tu vi, dù cho mình thân thể bán yêu, cuối cùng cũng chẳng qua là mấy trăm năm thọ mệnh.
Tô Kính cũng không có để Lý Chân Nhất nghĩ lâu, có thể hiểu, cơ bản trong nháy mắt liền hiểu, không hiểu, nghĩ trên trăm năm cũng không hiểu. Hắn ném ra một bộ y phục, nhìn qua cực kỳ đơn giản, mặt trên có một đóa Kim Liên chín cánh.