Nếu không phải Cơ Vô Song danh tiếng hiển hách, đạo lý như vậy cũng không thể giải thích thông.
- Còn tưởng rằng muốn bạo phát một chút, trấn áp tràng diện, thật là không thú vị.
Tô Kính bị kích động tới, kết quả phát hiện mọi người bốn bề yên tĩnh, nhẹ nhàng phân phối danh ngạch, trong lòng có chút không hài lòng. Cái đó và trước kia nghĩ bất đồng a.
Thôi được rồi, Lục Đạo Chân Quân lập uy, không cần bạo ngược gia đình, chỉ cần ở trên lôi đài toàn thắng, vậy là được rồi.
Lần này lôi đài chiến, chỉ là Tiên Nhân chiến đấu, không hạn sinh tử. Hơn nữa chiến đấu, đều có trận pháp bảo hộ. Ngoài ý muốn tử vong không tính là gì, dưới tình huống bình thường, người lên lôi đài tối đa trọng thương.
Về phần có thể hỏng căn cơ tu đạo hay không, vậy rất khó nói. Ma Môn chiến pháp hung ác độc địa, Đạo môn cũng có rất nhiều bí thuật, loại hạn chế này, có bao nhiêu tác dụng, tất cả mọi người không rõ ràng lắm.
Lên lôi đài, thì có khả năng hi sinh, Cửu đại gia tộc không nhiệt tâm như vậy cũng bình thường. Thế nhưng tất cả mọi người không luống cuống, cũng rất bình thường, bởi vì Ma Môn là địch nhân chung của mọi người.
- Bệ hạ, ta có một nghi vấn.
Sau khi phân phối xong danh ngạch, Lan Mộng Tình mở miệng.
Hiện tại Tô Kính cũng không ghét nàng như thế nào, Lan Mộng Tình, chí ít ở trên sách lược, là ngoài sáng cùng Tô Kính đối kháng. Lan gia âm thầm liên hợp gia tộc khác, làm không tính quá phận, cũng không có hạ độc thủ, chỉ là đào hố cho Tô Kính.
Ngược lại là Mộ gia, cho tới nay đều cùng Tô Kính không hợp nhau, khiến Tô Kính rất kỳ quái.
- Nói.
Hoàng Đế chỉ nói một chữ, sắc mặt không quá tốt. Chuyện này, vốn là điều động nội bộ, để Lục Đạo Chân Quân đi làm thủ lĩnh, mang theo mọi người tới Huyền Băng Hải.
Lan Mộng Tình hỏi, nhất định là cái này.
Quả không sai, Lan Mộng Tình nói:
- Lần này có trên trăm Tiên Nhân đi cùng Ma Môn tranh đấu, ta muốn biết ai làm thủ lĩnh?
- Ta.
Tiêu Diêu Vương Tô Dương mở miệng, nguyên kế hoạch là Tô Kính làm chuyện này, hiện tại Lan Mộng Tình mở miệng, nếu như Tô Kính lại xuất đầu mà nói, sợ là Lan Mộng Tình sẽ có thủ đoạn tiếp sau.
Quả nhiên, Tiêu Diêu Vương mở miệng, Lan Mộng Tình lập tức ngồi trở lại, không hề nói chuyện nữa.
Tiêu Diêu Vương cười nói:
- Nếu như ta chuyển trách nhiệm này cho Lan gia, không biết mọi người có phản đối hay không?
Hắn hỏi, khiến Lan Mộng Tình khó chịu không gì sánh được, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng.
- Lan gia có tài đức gì, không dám có ý nghĩ như vậy.
Lan Mộng Tình biểu hiện thái độ.
Tô Dương từng cái nhìn sang, các gia tộc, Đạo Cung khác chắc chắn sẽ không tranh cái này, trên thực tế, Đạo Cung trong lúc đó mâu thuẫn, còn là đến từ gia tộc. Thật khai chiến, Đạo Cung mới sẽ không tự tương tàn gϊếŧ nhau, bình thường tranh đấu một chút, đều là để tôi luyện đệ tử.
Tất cả gia tộc, đều nhìn Tiêu Diêu Vương lắc đầu, Tiêu Diêu Vương liếc mắt nhìn Tô Kính, Tô Kính mỉm cười, gật đầu.
Lan Mộng Tình tức không nhẹ, nhưng Tô Kính không nói gì, chỉ gật đầu mà thôi, nàng mở miệng phản đối? Tiêu Diêu Vương chỉ là cái giả thiết.
Không phản đối? Hiện tại không phản đối, quay đầu lại Tiêu Diêu Vương đưa vị trí này cho Tô Kính, mình lấy cái gì đi phản đối?
Hơn nữa Tiêu Diêu Vương khẳng định để danh nghĩa rơi vào trên người Trưởng công chúa, Trưởng công chúa, trừ Hoàng Đế, đế quốc chỉ nàng và Vũ Uy Vương tước vị tối cao.
Hơn nữa danh vọng của Trưởng công chúa còn rất tốt, chưa từng làm bất luận sự tình gì để người ta chán ghét. Đế quốc từ trên xuống dưới, đều nhìn như vậy. Thật để cho Khương Vô Ưu làm thủ lĩnh, đến lúc dẫn đầu, nếu như nàng phản đối mà nói, sẽ bị rất nhiều người chán ghét.
Lan gia vẫn là không có thực lực tuyệt đối a! Lan Mộng Tình đành phải thôi, trước kia đủ loại dự định, cũng giấu đi. Không chiếm được vị trí này, cũng không coi là tổn thất gì.
Cái này thật là một trách nhiệm thật lớn, Ma Môn há có thể không có thủ đoạn?
Ai dẫn đầu, người đó sẽ bị Ma Môn nhằm vào.
Thấy mọi người không nói, Tiêu Diêu Vương Tô Dương nói:
- Lần này đi Huyền Băng Hải, đường xá xa xôi, người chúng ta ở đây xuất chiến, sẽ ở cùng nhau. Tô Kính có một đồ vật tên Kim Ngọc phù, có thể chứa nạp mấy trăm vạn người.
Cửu đại gia tộc thì thôi, tiểu gia tộc lại từng cái hút lãnh khí.
- Chuyện lần này, ta và Trưởng công chúa đều sẽ phụ trách, bất quá sự vụ cụ thể, Tô Kính tới điều động.
Tô Dương cũng không triệt để buông tay mặc kệ, hắn cũng muốn đến xem.
Bên Tà Thần quốc độ, số lượng quân đội tiến công Thần quốc đủ nhiều, trong Tiêu Dao Tam Sơn, Cúc Nguyệt Sơn trở về, thế nhưng Phó Thanh Sơn thế thân đi qua, tạm thời còn không có áp lực gì.
Lâm Hoành Sơn đã không ở Ngọc Kinh thành, mà đi chủ trì đại cục. Phân thân của mình ở bên kia, đủ để trấn áp thế lực chung quanh.
Hắn muốn nhìn một chút, Ma Môn đến cùng có dạng nhân vật kinh tài tuyệt diễm gì, nếu có, liền tự tay chém gϊếŧ.
Tiêu Dao Hầu cay độc, dễ dàng hóa giải kế hoạch của Lan Mộng Tình. Tô Kính nghĩ, như vậy xuất môn, còn không phải tốt. Ngay sau đó thời điểm tất cả mọi người rút lui khỏi Phi Vân Nham, đặc biệt lưu người Lan gia một chút.
- Phò mã gia gọi ta, là có chuyện quan trọng gì sao?
Bên cạnh Phi Vân Nham, Lan Mộng Tình cùng Tô Kính đứng sóng vai, nhìn Ngọc Kinh thành phía dưới, trong miệng nói, nhạt tới cực điểm. Nếu như Tô Kính nói không phải là chuyện quan trọng, nàng liền trực tiếp bay xuống.
Nếu như chuyện rất trọng yếu, nàng có thể thuận tiện đắn đo một chút.
- Có một số việc, muốn ngay mặt thỉnh giáo.
Tô Kính không tiếp lời Lan Mộng Tình, mà mở miệng nói.
- Mời nói.
- Lục Đạo Chân Quân, có gây trở ngại lợi ích cho Lan gia sao?
Tô Kính trực tiếp một đao trúng hồng tâm. Ta hỏi ngươi, ta và ngươi có xung đột trực tiếp hay không, lời này, thật sự là khó trả lời.
Lan Mộng Tình ngẫm lại nói:
- Luôn sẽ có một ít.
- Có không gian đàm phán hay không?
- Đương nhiên là có, thế nhưng ta không làm được chủ.
Lan Mộng Tình nói, lại thấy trong tay Tô Kính, một cây đoản mâu xuất hiện.
- Sự tình của Lục Đạo Chân Quân, ta có thể làm chủ, sự tình Lan gia, ngươi làm chủ không được, Lan Mộng Tình, nói thật a, ta lấy thêm ra năm vị Tiên Nhân, cũng không phải vấn đề.
Lan Mộng Tình nhất thời cau mày, tại sao Tô Kính nói như vậy? Cái này quá mức trực tiếp, đơn giản là uy hϊếp.
Tô Kính bỗng nhiên thu hồi Nghịch Lân Mâu, quay đầu, nhìn Lan Mộng Tình nói:
- Con đường tu tiên, không thể có chút sai lầm. Tuyển chọn sai, giống như tiên lộ cách biệt.