Tô Kính ném Bách Lý Yên Hỏa ở nơi đó bất kể, cũng là hành động rất thông minh. Mang đi mà nói, như vậy Khương Dạ liền lập tức có thể tìm lý do, hoặc càng thêm dứt khoát một chút, nói hắn cưỡng ép đại thần, trực tiếp phái người bắt Tô Kính là được.
Tô Kính gϊếŧ người xong liền đi, điều này làm cho Khương Dạ không thể nào hạ khẩu.
Hiện tại, Tô Kính đưa tới một thẻ ngọc, nghe nói là muốn mời mình săn thú. Ha hả, săn thú? Đây là mùa săn thú sao. Muốn gặp mình, lại sợ trong phủ của mình có bẫy rập. Người này thật đúng là cẩn thận a.
Bởi vì bất cứ người nào của Đông Tần đế quốc, đều không cảm thấy mình có thể ở trong vương phủ động thủ với Phò mã, dù sao bên Hoàng huynh kia khẳng định sẽ không đáp ứng.
Nhưng Tô Kính lại cảm thấy nguy hiểm, hắn rốt cuộc là từ nguyên nhân gì?
Khương Dạ nắm ngọc giản, đọc tin tức bên trong, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Không ngờ, thậm chí có hoàng tộc tham dự vào trong chuyện này! Nếu là người ngoài muốn gϊếŧ Tiêu Dao Hầu, hắn không có ý kiến, nhưng là người trong hoàng thất, liền hoàn toàn bất đồng. Khương Dạ lại không ngốc, hắn lập tức liên tưởng đến năm đó, thời điểm Tiêu Dao Hầu vào kinh thành gặp gỡ ám sát.
Nếu như những người này ở năm đó cũng đã bố cục, mục tiêu khẳng định không phải là Tiêu Dao Hầu đơn giản như vậy, mà là nhắm về phía Hoàng huynh.
Nếu như Hoàng huynh bị tính kế chết rồi, mình cũng không phải người nhận được ngôi vị hoàng đế, rất đơn giản, thế lực âm thầm này, đang muốn hoàn toàn đoạt quyền, sẽ ở trong hoàng tộc an bài người khác lên bảo tọa, cùng mình không có quan hệ.
Này là chuyện tình không cách nào tha thứ! Khương Dạ nghĩ tới đây, mở miệng nói:
- Người đâu, đi an bài một chút, khu vực săn bắn Tây thành, ta muốn đi gặp Tô Kính.
Người phía dưới kỳ quái, vì sao Vương gia muốn ra khỏi thành gặp Phò mã? Nhưng không người dám hỏi thăm, Khương Dạ nói, nhất ngôn cửu đỉnh.
Rất nhanh xa giá liền chuẩn bị đầy đủ hết, Khương Dạ dĩ nhiên cũng không dám cứ như vậy đi gặp huynh muội Tô Kính. Hắn biết đối phương mạnh bao nhiêu, hắn bây giờ cũng là Kim Đan tầng chín, nhưng không có nắm chắc so đấu với Tô Kính. Lực lượng của đối phương, là ở trên chiến trường có được, năng lực chiến đấu khẳng định mạnh hơn mình rất nhiều.
Hai hộ vệ mặt mũi giống nhau, theo xe cùng đi, sau long xa còn có một chi đội ngũ ngàn người. Một ngàn tinh nhuệ này, chính là lực lượng của Hoàng gia, toàn bộ đều là Trúc Cơ cảnh, trong đó Kỳ Chính là Kim Đan tầng bốn, Kỳ Phụ là Kim Đan tầng ba, phía dưới đội trưởng cũng là người đột phá Kim Đan cảnh.
Một ngàn người này, kỹ năng chiến trận buông thả ra ngoài, tuyệt đối mạnh hơn tinh binh của Tô Kính.
Sau khi Tô Kính trở về phủ, cũng chuẩn bị trang phục và đạo cụ săn thú, hắn biết, chỉ cần Khương Dạ không có tham dự vào trong đó, nhất định sẽ gặp mình. Này uy hϊếp đến an toàn của Khương Dạ.
Cho nên Tô Kính còn truyền tin cho người của Tàng Kiếm Đạo Cung cùng Chu Tước Đạo Cung, để cho bọn họ cũng cùng đi săn thú. Đây chính là lý do an toàn, mình và Nhϊếp Chính Vương ở cùng một trường hợp xuất hiện, còn ở ngoài Ngọc Kinh Thành, nếu thế lực âm thầm kia động thủ, vô luận người nào chết, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.
Tàng Kiếm Đạo Cung cùng Chu Tước Đạo Cung, mặc dù phân biệt liên minh cùng phụ tử Tô Kính, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không vì phụ tử Tô Kính mà vô duyên vô cớ đi gϊếŧ Khương Dạ, ngược lại sẽ đối với Khương Dạ nổi lên một tác dụng bảo vệ.
Bọn họ muốn làm như vậy mà nói, ít nhất phải cùng phụ tử Tô gia mưu lược, sau đó xác định có thể tiêu diệt hết cả Khương thị mới được. Tô Kính là Phò mã, dĩ nhiên không đến nổi như thế. Coi như hắn đưa ra yêu cầu, đối phương cũng sẽ không tin tưởng.
Tô Kính cảm thấy như vậy còn không thỏa đáng, trong Ngọc Kinh Thành, hiện tại sợ rằng có một lực lượng rất cường đại, đang âm thầm điều khiển âm mưu gì, ở trong thành, hắn sợ Khương Dạ đối phó hắn. Đi ra ngoài thành, hắn sợ Khương Dạ chết ở trước mặt hắn.
Bởi vì Khương Dạ chết, đối với vụ án của đại ca không có bất kỳ trợ giúp, ngược lại sẽ lưu lại một cục diện rối rắm.
Thành Tây săn thú tràng, dãy núi cực ít, có một mảnh rừng rậm, bị trận pháp vây quanh, có chín cửa ra vào, bây giờ đều hoàn toàn phong kín, bên trong có không ít yêu thú được nuôi, cung cấp hoàng tộc tiêu khiển.
Thời điểm Tô Kính đến, Khương Dạ đã trước một bước đi tới. Hai người ở cùng một lối vào gặp nhau, Khương Dạ rất xa nhìn thấy Tô Kính, vẫy vẫy tay, cười nói:
- Phò mã, không bằng ngồi chung một xe, như thế nào?
Tô Kính nhìn thoáng qua hai Luyện Khí sĩ trên xe Khương Dạ, gật đầu nói:
- Được.
Hắn xoay người nói với Tô Mộ:
- Ngươi lưu lại, ta có ba ngàn Lục Đạo Long Xà Binh, hai Luyện Khí sĩ kia, ta có thể đối phó.
- Đi đi, cẩn thận.
Tô Mộ cũng không dây dưa, đối với lực chiến đấu của Tô Kính, nàng tin được, trừ khi đối thủ là Tiên Nhân, nếu không coi như là mười mấy địch nhân cảnh giới giống nhau, Tô Kính cũng có cơ hội chạy thoát. Trong Lục Đạo Thần Binh giám của hắn chứa đựng pháp thuật có thể trong nháy mắt buông thả ra ngoài, đủ để xé rách bất kỳ trận pháp nào dưới Tiên Nhân bố trí.
Tô Kính nhẹ nhàng bay bổng tới, một bước đến trước xe của Nhϊếp Chính Vương Khương Dạ, chắp tay, nhấc chân lên xe. Hai Luyện Khí sĩ kia con ngươi kịch liệt co rút lại, Tô Kính súc địa thành thốn, quá mức bá đạo, hai người bọn họ âm thầm buông thả lĩnh vực, đối với Tô Kính lại không có chút ảnh hưởng!
Quả nhiên là trên chiến trường chém gϊếŧ tu ra lực lượng, những Luyện Khí sĩ ở trong kinh, không có một người nào có thể so sánh!
- Vương gia, luôn luôn vừa khéo a.
Tô Kính làm lễ ra mắt, hết sức giảm bớt không khí căng thẳng, bất quá hắn là Kim Đan tầng chín, từ bên Đạo môn mà nói, hắn đối với Khương Dạ chính xác không cần quá khách khí.
- Vốn là rất tốt, nhưng thấy ngọc giản của ngươi, liền không tốt rồi. Đi thôi, đi vào trước lại nói.
Khương Dạ ra lệnh mở đại môn, hai đội ngũ toàn bộ tiến vào Tây Giao săn thú tràng, đại môn phía sau chậm rãi đóng cửa.
- Vương gia, sao dẫn theo ít người như vậy?
Tô Kính ngồi ở đối diện Nhϊếp Chính Vương Khương Dạ, chỉ vào một ngàn Hoàng gia tinh nhuệ ở phía sau xe kia.
- Không cho chúng chút cơ hội, bọn họ làm sao sẽ nhảy ra.
Khương Dạ rất bình tĩnh nói.
- Cũng phải.
Tô Kính gật đầu, nói với Khương Dạ:
- Vương gia, chuyện tình của ca ca ta, có đầu mối gì không?