Một trảo này của Lâm Hoành Sơn, nhiều thứ trên người Tô Kính tự động phản kích, cũng không có nửa điểm động tĩnh. Không phải không cảm ứng được, chính là bị lực lượng của Lâm Hoành Sơn trấn áp.
Phải biết rằng hiện tại Tô Kính lại là Kim Đan. Đồ trên người hắn, công chúa Vô Ưu đều biết. Lâm Hoành Sơn căn bản không để ý tới bất kỳ trang bị tiên khí nào.
Nếu như Tô Kính là Kim Đan thất trọng, còn có thể kích phát ra lực lượng của những trang bị này. Nhưng hiện tại Lục Đạo Thần Giám cũng uể oải. Có thể thấy được Lâm Hoành Sơn đã đến trình độ nào.
- Ta đi một lát sẽ trở lại.
Lâm Hoành Sơn nói xong, xoay người ra cửa, thoáng cái đã không thấy tung tích.
- Súc Địa Thành Thốn!
Đường Hà cũng thất thanh kêu lên thành tiếng. Hắn luôn luôn tự xưng là ổn trọng. Nhưng khi nhìn thấy chiêu thức đó của Lâm Hoành Sơn, hắn cũng không có cách nào kìm chế được.
Súc Địa Thành Thốn, là thủ đoạn của tiên nhân. Trong đó một bước vượt qua sơn hà, không cần để ý tới khoảng cách. Nhìn thấy đẳng cấp lực lượng Lâm Hoành Sơn, bước này, sợ là đã đến bên ngoài Kim Đài Thành.
Đi một lát sẽ trở lại. Đây là tự tin cường đại tới mức nào!
Vài người chờ đợi ở trong thư phòng. Chỉ khoảng mười mấy phút, ngoài cửa lại xuất hiện nam nhân cao lớn kia.
Lâm Hoành Sơn đi vào thư phòng, cười nói:
- Con rắn chín đầu này thực sự là vật hiếm thấy, đã bị ta luyện hóa. Đám hài tử các ngươi sau này đừng có chọc vào phiền toái lớn như vậy. Lúc nào trên Kim Đan lục trọng, mới có khả năng liếc mắt nhìn Tà Thần, hiểu chưa?
Mọi người gật đầu nói phải. Lâm Hoành Sơn lấy ra một đai ngọc, giao một viên ngọc ấn nhỏ nhắn cho Tô Kính, nói:
- Một bộ khôi giáp, một khôi lỗi. Ngươi cẩn thận săn sóc luyện hóa.
Tô Kính nhìn trên đai ngọc kia, đầy đạo văn, không có nửa phù văn. Trên đó Kim Ngân lại sạch sẽ hơn rất nhiều, chỉ có sáu ký hiệu kỳ lạ. Đó là Địa Hồn Thương. Định Thần Cung, Xích Long Câu, Toan Nghê Giáp, cờ Bạch Hổ và Phong Thần Ấn.
Bản thân Kim Ngân, có thể sử dụng để đả thương địch thủ, cũng có thể hóa thành thần binh khôi lỗi, tự mình chiến đấu.
Bản thân đai ngọc, có thể trực tiếp hóa thành áo giáp toàn thân, trang bị lên. Trên đai ngọc, còn có hai vị trí trống. Tô Kính kiểm tra. Một chỗ trong đó là chuẩn bị cho Lục Đạo Thần Binh Giáp. Sau này mình có thể ung dung cắt qua áo giáp. Lục Đạo Thần Binh Giáp là đồ của Đạo Môn, cũng kỳ diệu không tầm thường. Chỉ là so với áo giáp của Binh gia, lực phòng ngự không tốt.
Lục Đạo Thần Binh Giáp. Sau này Tô Kính có thể từ trong Thông Thiên Tháp mượn lực lượng đạo thuật. Đây là bản lĩnh hắn học được từ chỗ của hoàng tộc. Mà áo giáp thần binh có thể nâng cao lực lượng bí pháp Binh Gia của Tô Kính lên gấp mấy lần.
Nhất là thời điểm áp dụng Nghịch Lân Mâu, vận dụng năng lực Long Xà đồ sát, áo giáp thần binh này mới là trợ lực lớn nhất.
Một vị trí khác, là dành cho Long Xà Bát Cảnh Hồ. Long Xà Bát Cảnh Hồ là trang bị quan trọng nhất của Tô Kính. Thế giới này tuy rằng không bằng Tiên Cảnh như vậy, lại có thể mang theo người, cũng có số lượng lớn tài nguyên. Còn có thể dung nạp Yêu tộc.
Lâm Hoành Sơn nhìn vài người khác nói:
- Đồ đệ này của ta, bản lĩnh không tốt. Cuộc chiến tranh sau này, còn phải dựa các ngươi nhiều hơn. Đây là một chút tâm ý.
Nói xong, hắn lấy ra bốn cái hộp, lần lượt giao cho đám người của công chúa Vô Ưu.
Những người này nghe hắn khách khí, sao có thể xem là thật. Tất cả đều bái tạ.
Nhất là công chúa Vô Ưu. Nàng có thể cùng hoàng đế Khương Diễm gặp qua nhiều người. Nhìn thấy được Lâm Hoành Sơn, nàng cảm giác Lâm Hoành Sơn tuy rằng không bằng phụ thân, lại không khác biệt là mấy, đều là người đã vượt qua cánh cửa cuối cùng.
Nếu như đánh nhau, phụ thân người đông thế mạnh, Lâm Hoành Sơn khẳng định không phải là đối thủ, không trốn sẽ chết. Nhưng người như vậy, toàn bộ Thần Châu cũng không có bao nhiêu.
Tiêu Dao Hầu có thể thu nhận Lâm Hoành Sơn, đây là vận khí cực lớn.
Tô Kính có thể bái Lâm Hoành Sơn làm sư phụ, cũng là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Nếu như không có Lâm Hoành Sơn ra tay, con rắn chín đầu này, ít nhất phải cần mười mấy Luyện Khí Sĩ Kim Đan lục trọng ra tay đối phó, còn có thể khiến cho nó tử thương.
Phía bên mình có khả năng vận dụng lực lượng hoàng tộc, cũng tuyệt đối không có khả năng không chút hao tổn, đã bắt được rắn chín đầu này.
Phụ thân nhân ra tay, còn có thể làm được.
Chỉ có Tô Mộ vui vẻ mở chiếc hộp ra, lấy ra một sợi dây chuyền, trực tiếp đeo ở trên cổ. Cái dây chuyền này dường như là do từng sợi kim loại nhỏ tạo thành. Đường vân xoay tròn trên đó, dĩ nhiên chính là đạo văn.
Dưới dây chuyền có treo một viên đá màu đỏ sậm, rất nhỏ. Trong lòng Tô Mộ có kìm chế sự kinh ngạc xuống, lại nói cảm ơn Lâm Hoành Sơn.
Bản thân sợi dây chuyền kia chính là một đạo khí. Viên đá nhỏ màu đó phía dưới, lại là nội đan tinh hoa của đại yêu, đã được tinh luyện qua. Đại yêu này chí ít cũng là dị chủng của thời kỳ thượng cổ. Yêu tộc hiện tại tuyệt đối không có khả năng ẩn chứa pháp tắc Thiên Đạo cường đại như vậy ở trong yêu đan.
Thoạt nhìn, mỗi một thứ đồ trong hộp, đều nhằm vào cá nhân đưa tới. Sau khi mình có vòng cổ này, yêu khí sung túc, cũng không cần lo lắng tới vấn đề huyết mạch.
Lâm Hoành Sơn cười. Hắn rất thích hài tử Tô Mộ này, cho nên đưa cũng một phần lễ vật quý trọng nhất. Người còn lại, đều là đạo khí, không kèm theo đồ.
Bắt người tay ngắn. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu thu được đạo khí của Lâm Hoành Sơn, sau này không giúp Tô Kính cũng không nói được.
Lâm Hoành Sơn có thân phận như vậy, bọn họ cũng không muốn đắc tội. Mộ Ngân Mâu thậm chí đang suy nghĩ, Mộ gia cũng có một hai người, có thể đối đầu Lâm Hoành Sơn. Muốn đánh bại Lâm Hoành Sơn, trừ khi lão tổ từ Thiên Lôi Đài đi ra, không bị pháp tắc Thiên Đạo uy hϊếp.
- Sư phụ, ngài phải đi sao?
Tô Kính có chút không muốn. Hắn không phải lưu luyến lợi ích do lực lượng của Lâm Hoành Sơn mang đến, mà là hy vọng có thể ở cùng Lâm Hoành Sơn thêm một ít thời gian.
- Ừ, phải trở lại. Một mình Hầu gia không trấn áp được cục diện. Một khi xuất hiện Tà Thần, ta và Hầu gia mỗi người phải coi chừng một bên đội quân, bằng không sẽ tử thương sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Người đạt được loại cảnh giới như hắn, sẽ không hạ thủ đối với người phàm. Nhưng Tà Thần sẽ làm.