Cứ như vậy, tốc độ tích lũy tài phú của nàng cũng nhanh hơn rất nhiều, không cần đi tiêu diệt người phản kháng, thời gian giao dịch lại không ngừng tăng lên gấp mấy lần.
Có vài người cho rằng cướp đoạt kiếm tiền nhanh hơn so với việc buôn bán. Đây là sai lầm.
Ngươi xem thủ phủ thế giới, có xuất thân cường đạo sao?
Tất cả cự phú đều đang dùng một loại phương pháp cướp đoạt khác, chuyện không có kỹ thuật hàm lượng, thông thường cũng sẽ không có hồi báo quá cao.
Xét về lâu dài có thể thấy, những đảo quốc cùng Lâm Tạ Hồng buôn bán này, sớm muộn sẽ có số phận bị nàng chiếm đoạt. Cái quá trình chiếm đoạt này, sẽ vô cùng dài. Thậm chí Lâm Tạ Hồng cũng nhìn không được đến ngày đó.
Nhưng loại chiếm đoạt này lại là an toàn. Thậm chí khiến cho người bị nuốt trọn cho rằng bọn họ vẫn chính là tất cả lãnh địa quốc gia của Lâm Tạ Hồng.
Tô Kính rất nhanh có thể nhận được tiếp tế. Không cần chờ từ tài nguyên Vô Ưu Thành bên kia đưa tới. Điều này khiến cho hắn có một ít lo lắng, cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn một mình nuốt lấy Vũ Thánh Đảo.
Tô Mãnh bên này vừa hoan hô vài tiếng, lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Bởi vì bị kẻ địch quấn thật chặt, mười mấy Luyện Khí Sĩ và binh sĩ không cẩn thận bị Ma Tượng đập chết.
Luyện Khí Sĩ còn sống, lập tức mặc thêm áo giáp. Nhưng cứ như vậy, đạo thuật có thể thả ra lại trở nên có hạn. Đều tại thời điểm Tô Kính tạo ra áo giáp, lưu lại chỗ nối tiêu chuẩn.
Bản thân áo giáp là thứ ảnh hưởng đạo thuật thả ra. Đây là điều không thể hóa giải.
Những Luyện Khí Sĩ cảm thấy bất đắc dĩ. Mặc giáp trụ áo giáp, rút trường đao ra, tính vật lộn cùng Ma Tượng. Nhưng Ma Tượng da dày thịt béo, còn lại hơn năm mươi con. Trên người chúng vốn khắp nơi đều là vết thương, vẫn còn đang vung vẩy binh khí, phong cách chiến đấu giống như chó điên, quấn quýt không ngừng.
Những Luyện Khí Sĩ này đều là gia hỏa cấp tiến, không chịu mải miết cực khổ bên trong quân, cho nên mới muốn đảm đương tử sĩ. Hiện tại đối diện với nguy cơ, phong cách chiến đấu của những những Luyện Khí Sĩ này cũng tương đối khác thường.
Mười mấy Luyện Khí Sĩ dứt khoát thả người nhảy dựng lên, nhào tới trên người Ma Tượng, từng đao từng đao chém lên. Điều này tương đối nguy hiểm. Cánh tay Ma Tượng gần như có thể công kích được bất kỳ góc chết nào. Nếu như động tác của những Luyện Khí Sĩ hơi chậm, sẽ bị bàn tay cực lớn đó đập chết.
Những áo giáp này đối phó với đao kiếm của kẻ địch còn tạm được. Cổ tay của Ma Tượng, lại to hơn so với thắt lưng bọn họ. Với uy lực một tát này, cho dù là tảng đá lớn cũng có thể bị đánh cho nát bấy.
Luyện Khí Sĩ vốn chính là không mặc trọng giáp, chuyên dụng áo giáp, sợ nhất chính là một loại công kích này của Ma Tượng.
Tử thương vẫn đang gia tăng. Tô Kính cũng tiếp nhận sự thật này. Chí ít tử sĩ của hắn ngăn chặn được Ma Tượng xông lên công kích bên trong thành. Cứ như vậy, đội quân chiến xa ra khỏi thành, cũng không có uy hϊếp quá lớn.
Công kích từ đầu tường thành, không ngừng giết chết kẻ địch dưới thành tường.
Bởi vì Tô Mộ đến, đội quân của đế quốc Thiên Thần phía dưới thành cũng đã có chút dấu hiệu suy sụp. Hiện tại bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ, khả năng lần này sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Không đầu hàng, chính là chết.
Tô Mộ ở phía xa, bay lên giữa không trung, nhìn tường thành của Tô Kính bị phá, trong lòng có chút sốt ruột. Nhưng nàng cũng biết, nếu như thật sự không chịu nổi, Tô Kính sẽ trực tiếp cầu viện đám người Đường Hà, cùng lắm thì buông tha phần lớn lợi ích của Vũ Thánh Đảo.
Chuyện bại vong là không có khả năng phát sinh.
Bây giờ ca ca đang ở kiên trì chịu đựng, đó chính là cầm toàn bộ lợi ích của Vũ Thánh Đảo ở trong tay. Đội quân của kẻ địch xông vào, vận mệnh quốc gia của đế quốc Thiên Thần sẽ suy yếu. Chỉ sợ bọn họ còn có tiên khí, còn có số lượng lớn cường giả Kim Đan, cũng không có cách nào thay đổi được.
Cho dù là kẻ địch trước mắt, trước sau có bốn trăm vạn đại quân. Trong đó hơn một trăm vạn, còn là tinh nhuệ của đế quốc.
Trừ khi quốc gia lớn như Đông Tần vậy, nếu không tổn thất nhiều đội quân như vậy, khẳng định nền tảng lập quốc sẽ dao động. Trong lòng Tô Mộ hưng phấn. Ca ca thật đúng là đã làm được. Dựa vào hai đội quân của chính mình, đánh cho kẻ địch hoa rơi nước chảy.
Đáng tiếc lần này mình hao tổn cũng lớn một chút. Hơn sáu vạn người đã bị chết. Nếu không có nhóm binh sĩ Sơ Xuân Quốc kia bổ sung, hiện tại một trăm hai mươi vạn đại quân của mình và Tô Kính, sợ là phải chết mất hai mươi vạn trở lên.
Trên chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có Luyện Khí Sĩ xuất hiện, phóng ra đạo thuật. Cho dù là tàn binh bại tướng, không cẩn thận, cũng có thể tạo thành sát thương cho mình.
Điểm này, cảm giác của Tô Kính còn muốn nhạy bén hơn so với Tô Mộ. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới, chiến tranh vũ khí lạnh người chết còn nhanh hơn so với sử dụng súng máy đại pháo.
- Công kích không trung, bắt đầu. Đội quân chiến xa đi theo. Kỵ binh hai cánh áp lên. Tổng tiến công.
Mệnh lệnh của Tô Mộ không phức tạp, đơn giản miêu tả một chút mục tiêu chiến lược. Quan quân phía dưới tự nhiên sẽ đi thi hành. Chiến dịch lần này, cũng không có phương án thay thế. Bất cứ mệnh lệnh gì, đều là lệnh chết, không thể chuyển đổi.
- Chủ công, trên biển cố hết sức.
Thời điểm Tô Mộ trở lại chiến xa, một phụ tá báo cáo. Lại là chiến hạm trên biển bị kẻ địch đè ép, phải tiến cảng, dựa vào pháo đài mới miễn cưỡng không bị đánh chìm.
Tô Mộ và Tô Kính tập trung rất nhiều chiến hạm di chuyển trên không trung, vẫn phát sinh ảnh hưởng đối với hải chiến.
- Lệnh cho hai chiếc Phi Xà Hạm qua, tổng tiến công. Hải cảng, lại lệnh cho bọn họ đi đánh. Không cần để ý tới, chỉ cần bảo vệ là được.
Tô Mộ không chỉ không phái Luyện Khí Sĩ đi tiếp viện, trái lại điều đi hai chiếc chiến hạm Phi Xà. Nàng hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ lúc nào, một khi đội quân trên mặt đất trước mắt bị tiêu diệt, hải quân của kẻ địch sẽ lập tức lại mất đi dũng khí chiến đấu.
Chiến hạm di chuyển trên không trung lập tức phát động công kích về phía mặt đất. Ma tinh pháo vốn không sử dụng để chiến, công kích đối với mặt đất yếu hơn một ít. Nhưng ở sau lưng truy sát, hiệu quả trái lại đặc biệt lý tưởng.
Chiến xa của Tô Mộ gương mẫu đi đầu. Sáu con Yên Chi Long hóa thành chiến mã một sừng cực lớn, đạp mây khói chạy như bay qua. Tô Mộ dứt khoát đứng ở phía trước, trong tay cầm trường tiên.