Hồng Liên Bảo Giám

Chương 139: Án mạng

Quan quân nhanh nhẹn hơi co chân sau hành lễ:

- Tiểu nhân kính chào thế tử!

Quan quân lại hỏi:

- Phía trước xảy ra án mạng liên quan đến Lý gia Định châu, thế tử đừng qua đó, hãy đi đường vòng. Ta sẽ chuyên môn phái người bẩm bên Hầu gia.

Tô Kính không chịu đi:

- Lý gia Định châu? Ngươi hãy kể nghe thử?

Tô Kính đi cùng Tô Mộ, trên người nàng có ngọc giác công năng nghe trộm, bên này xảy ra chuyện gì rất nhanh Tiêu Dao Hầu sẽ biết.

Người Lý gia Định châu đến Ngọc Kinh thành cũng không dám càn rỡ gây sự.

Quan quân thấy Tô Kính kiên quyết thì đành nói:

- Ngày sinh của bệ hạ có nhiều tán tu vào kinh, đều đến vì các thế gia lớn và Đạo Cung. Bọn họ tích góp đồ vật một năm chuẩn bị đổi thành đan dược.

Thấy Tô Kính lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, quan quân ngừng lại lời mào đầu, nói thẳng:

- Một tán tu lúc bán đồ bị người Lý gia Định châu đánh thương cướp báu vật.

Tô Kiến không cho là đúng nói:

- Chuyện này có là gì, người Lý gia ngang ngược, bắt bọn họ bồi thường gấp đôi là được. Trong Ngọc Kinh thành có người dám cướp bóc sao?

Tán tu không thể chống đối bối cảnh gia tộc luyện khí sĩ được, tán tu dám bán đồ ở đây vì có người hoàng thất giữ lẽ công bằng.

- Vấn đề là tán tu bị cướp báu vật không biết quy định đó. Lý gia sợ món đồ của tán tu bị người mua giá cao nên mới trực tiếp cướp, sau đó đồng ý bồi thường giá gấp đôi tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Kết quả tán tu kêu đồng bạn rượt theo sau, gϊếŧ người của Lý gia.

Tô Kính nghe vậy biết ngay tán tu chết chắc, dù để hoàng đế bệ hạ đến xử cũng sẽ chém đầu tán tu đó.

Người Lý gia cướp đồ, tán tu tìm đại một nha môn cáo trạng sẽ được lợi nhuận gấp đôi, nhiều hơn tán tu giao dịch công bằng với người khác. Nhưng người này không hiểu, còn cùng người khác gϊếŧ người.

Nếu chết là người bình thường của Lý gia đành thôi, nếu dòng chính chết tại đây thì tán tu và đồng bạn phải lên Trảm Tiên Đài, thần hồn sẽ bị từng nhát đao cắt vụn, vô cùng đau đớn.

Hay nói thế lực Lý gia không vào kinh, nhưng nếu đến mức đó Lý gia hối lộ đao phủ hành hình có thể cho tán tu chết lâu mấy ngày. Vì chút chuyện này dù Tô gia đối đầu với Lý gia cũng sẽ không xen vào.

- Bây giờ tình hình thế nào?

Quan quân bất đắc dĩ nói:

- Nhóm tán tu đó ở trong một tiệm bán quần áo bắt cóc một người Lý gia khác, đòi lẽ công bằng.

Quan quân phong tỏa đường vì không muốn người khác đến gần, Ngọc Kinh thành xảy ra vụ án như vậy thật khiến người nhức đầu. Gã không đắc tội Lý gia nổi, nhưng kêu gã tự mình lao vào thì gã không chịu. Giờ có thể lấy cớ là sợ tổn thương con tin, chờ cấp trên phái cường giả Kim Đan đến giải quyết tán tu đó thì gã hết chuyện. Điều gã cần làm bây giờ là bài bố quân đội phong tỏa tiệm bán quần áo.

Tô Kính thuận miệng hỏi:

- Người chết của Lý gia là ai?

- Trưởng công tử đời thứ ba, đã là Trúc Cơ trung kỳ.

Quan quân thầm tiếc, tán tu gϊếŧ dòng chính Lý gia nghe nói là một thanh niên, chưa đến ba mươi tuổi đã tu luyện tới trình độ này, thật là đáng tiếc.

Tô Mộ tràn đầy khinh thường nói:

- Bị một tán tu gϊếŧ, đúng là đồ phế vật.

Dù Tô Mộ không thích Tiêu Dao Hầu nhưng càng cảm thấy công tử Lý gia khiến quý tộc mất mặt.

Tài nguyên tu luyện của ngươi gấp trăm lần tán tu kết quả không đánh lại người ta.

Cái gọi là đời thứ ba ý là tính từ trưởng bối già nhất hiện giờ của Lý gia tính xuống, nếu đời thứ nhất bây giờ chết hết thì trưởng công tử xui xẻo kia sẽ là đời thứ hai.

Lý gia con cháu đông đúc, nhưng mới chỉ có năm đời, thua xa Tô gia chín đời cùng đường.

Tô Kính hỏi nhỏ:

- Ta muốn cứu tán tu này thì có cách gì?

Dù sao quan hệ xấu với Lý gia, dù nhúng tay vào, miễn thủ đoạn hợp pháp thì Lý gia cũng đành chịu.

Quan quân nhìn quanh, phạm vi trăm trượng không có người ngoài.

Quan quân nói nhỏ:

- Đã đi điều tra, tin tức bước đầu người Lý gia này vào kinh không thông báo đăng ký.

Tô Kính nghẹn lại một chữ suýt thốt khỏi môi:

- Ta...

Đây là điểm yếu! Người thế gia vào kinh trước tiên thông báo tình ti, để lại chứng cứ văn bản mới được ra vào Ngọc Kinh thành. Tuy các thế gia lớn thường làm trái pháp luật này nhưng chỉ toàn lặng lẽ qua lại.

- Ta muốn giữ lại người này, xưng hô ngươi thế nào?

- Tiểu nhân họ Quan, tên Vũ.

Phụt!

Tô Kính không nhịn được phun nước miếng vào mặt quan quân tên Quan Vũ.

Quan Vũ ngạc nhiên không biết mình làm gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế tử, nhưng gã thông minh bị phun nước miếng cũng không lau mặt, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Kính.

- Không có gì, không có gì, chỉ nhớ một người xưa.

Người quen? Quan quân nghe lầm cũng không để ý, miễn không phải tên gã có gì kỳ là được. Nghe nói quý tộc có nhiều cấm kỵ, nếu tên của ngươi không tốt, gặp phải kẻ không nói lý sẽ bắt ngươi sửa tên.

- Vậy...Quan Vũ, ngươi có phù tiễn thông tin không?

- Thế tử nói đùa, trong Binh mã Ti chúng ta phụ trách tập nã hung phạm, nhưng không được dùng pháp khí. Chuyện quá nguy hiểm không đến lượt chúng ta, nếu thật sự có việc gấp cùng lắm là bóng nước truyền thư, chỉ báo tin cho nha môn. Nếu thế tử cần gấp thì ta có bồ câu đưa tin.

Phù tiễn thông tin hay còn gọi là truyền âm ngàn dặm, có thể ghi âm lời một người nói, là cách truyền tin đẳng cấp cao nhất của ngành quan đế quốc. Hình dạng của nó không phải mũi tên, hơi giống điện thoại trên Trái Đất, chẳng qua không thể lập tức trao đổi tin tức mà ghi âm rồi truyền cho người hoặc trang bị chỉ định.

- Thôi.

Tô Kính chỉ vào một thân binh:

- Ngươi đi Ngự Sử Đài tìm đại ca của ta, kể lại việc nơi này, càng nhanh càng tốt.

Tô Kính biết Tô Linh nghe nói việc chỗ này sẽ điều tra ngay, nếu công tử Lý gia thật sự không đăng ký đã vào Ngọc Kinh thành thì Tô Linh sẽ khiến Giám Sát Ngự Sử dâng biểu, tội danh gì cũng không sao, quan trọng là khiến công tử Lý gia mang tội. Sau đó làm thế nào là chuyện của Tô Linh và Tiêu Dao Hầu, điều Tô Kính muốn làm là cứu tán tu trước.

Tán tu này kiệt ngạo bất thuần nhưng bản thân thật ngốc, không biết quy định trong Ngọc Kinh thành, chắc mới từ núi ra không hiểu gì.

Tô Kính không chắc cuối cùng có cứu người này được không, nhưng giữ gìn trước rồi tính.

Trong lòng Tô Kính có chút tính kế, hắn muốn mang người đi ngay bây giờ để chọc giận Lý gia. Tô Kính sợ nhất là Lý gia chết người liền ra vẻ đáng thương khóc kể trước mặt bệ hạ. Nếu người Lý gia cứng rắn đối nghịch với Tô Kính thì bệ hạ sẽ nghiêng hướng hắn ngay.