Hồng Liên Bảo Giám

Chương 130: Oán hận

Trên đảo nhỏ phía xa tỏa ánh sáng rực rỡ xua tan sương mù dày đặc, nguyên cây cầu dài lộ ra. Tô Kính bước lên cầu. Quả nhiên trận pháp chỗ này kỳ lạ, nếu hắn tùy tiện lên cầu sợ rằng đã dẫn phát trận pháp công kích.

Hiển nhiên Tiêu Dao Hầu đặt ra như vậy, cấm chế địa sát trong ngọc giác của Tô Kính có quyền hạn cực cao, trừ thư phòng quan trọng nhất trong Lãng Uyển Thư Hải ra những nơi khác hắn đều có thể ra vào mà không bị trận pháp công kích. Chỉ có Tiêu Dao Hầu mới thu hẹp quyền hạn ngọc giác của Tô Kính được.

Tô Kính đi lên cầu dài, dải sáng sau lưng từng đợt vụt tắt, nơi hắn đi qua lại bị sương mù bao trùm. Nơi này chỉ cho ra không được vào, khi đi ra thì không rắc rối vậy.

Tô Mộ và Tô Kính lại có quan hệ thân mật nhưng tính cách của nàng không thích mấy lễ tiết giả tạo, lần trước không người tiễn hắn đi, lần này không ai đón vào cửa.

Giọng Tô Mộ từ sau lầu cao truyền đến:

- Ta ở phía sau, trong linh tuyền!

Tô Kính thầm nghĩ: Ta quen rồi, đi thì đi.

Tô Kính vòng qua lầu cao điêu từ vách vực, đến cửa hông tường đỏ, vào suối nước nóng.

Tô Mộ đang ngâm mình trong suối nước nóng, mới một buổi tối trong thân thể của nàng lại tụ tập một ít đan độc. Tô Mộ giơ tay làm động tác mời.

Tô Kính nhíu mày nói:

- Không thể ở lâu.

- Tam ca bận công chuyện?

- Cũng không phải, mấy ngày gần đây khá rảnh, nhưng ở chỗ ngũ muội lâu sẽ chìm đắm trong hưởng thụ.

Tô Mộ không cho là đúng nói:

- Thì xem như rèn luyện ý chí đi, trong kiếp số có đủ loại hấp dẫn, không lẽ đều cố né hết sao?

Ở trong lòng Tô Mộ vì phi thăng thành tiên, những chuyện khác chỉ là mây khói. Nếu chút hưởng thụ này có thể ăn mòn tâm linh thì đi làm phàm phu tục tử cho rồi, ít nhất có thể ngụp lặn trong sa đọa mà không bị áp lực tâm lý.

Tô Kính cười tiêu sái, cởϊ áσ vào ao:

- Nói đúng.

Hơi trong linh tuyền lại thẩm thấu vào làn da, khiến Tô Kính cảm giác vô cùng thả lỏng. Ở trong suói nước nóng này dù không điều tức thổ nạp cũng được nhiều ích lợi.

- Đã làm xong việc cho ngũ muội, phụ thân sẽ điều bốn tiểu yêu từ Lôi sơn đến, hai nữ yêu hầu hạ muội sinh hoạt hàng ngày, hai yêu quái loài thực vật theo muội tòng quân.

- Phụ thân biết ta muốn thành lập tư quân!?

- Có chuyện gì mà phụ thân không biết?

Lúc nói câu này Tô Kính đánh rùng mình.

Tô Mộ không phát hiện Tô Kính khác lạ, hỏi dồn:

- Vậy phụ thân nói sao?

Tô Kính trầm ngâm nói:

- Phụ thân dặn ta chăm sóc muội, không thể để muội bị gì.

Tô Mộ lộ biểu tình thất vọng, nàng cứ nghĩ Tiêu Dao Hầu sẽ khích lệ mình không ngờ vẫn xem nàng như con nít.

Giây sau Tô Mộ cười nói:

- Thật là, ta vốn còn là con nít. Tam ca, phụ thân đưa hai tiểu yêu cho ca có tài thế nào?

- Nếu ta Trúc Cơ thì bọn chúng có thể Trúc Cơ, đánh nhau bình thường nhưng đầu óc tinh minh, có điều...

- Sao?

- Tính cách hơi lạ, nếu đặt ở cạnh muội thì chỉ ba ngày sẽ làm thịt họ.

Tô Mộ ra vẻ ngây thơ nói:

- Ừm! Hy vọng phụ thân tặng tiểu yêu cho ta đừng lắm mồm, ta thật không nỡ cắt lưỡi chúng nó.

Tô Kính thầm cảm thán, ở thế giới nào thì giữa người với người, sinh mệnh và sinh mệnh đều không công bằng. Khi Tô Mộ nói câu này không hề thấy lấn cấn lương tâm, vì những yêu quái được Tiêu Dao Hầu nuôi dưỡng, có quyền sinh sát chúng nó, cắt đứt đầu lưỡi chỉ là việc nhỏ.

Tô Kính không kiềm được khuyên nhủ:

- Quân tử ẩn dật, muội không thể yêu cầu mọi người đều giống mình.

Tô Mộ không nghe hiểu:

- Là sao?

Lòng Tô Kính lạnh lẽo, hắn lỡ mồm nói câu trong sách ở Trái Đất, không biết Tiêu Dao Hầu có chú ý tới không.

Tô Mộ gật gù không hỏi nữa:

- À, ta hiểu.

Tô Kính không nói gì.

- Tam ca, ta không muốn sửa tính, sau này sửa đổi ta lấy cái gì kết thành Kim Đan? Có lẽ sẽ hơi ảnh hưởng xấu việc chinh chiến, nhưng có tam ca chăm sóc nhiều chút thì ta sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ.

- ...

- Tam ca, sao không nói gì vậy?

- À, đang suy nghĩ chuyện Vô Ưu công chúa.

Tô Mộ cũng là nữ giới, nghe Tô Kính nói đề tài này thì nổi lòng nhiều chuyện.

Tô Mộ thẳng sống lưng hơi nghiêng người tới trước, mắt trợn to nhìn Tô Kính chằm chằm, hỏi:

- Động lòng rồi? Có phải tam ca trở về hỏi thăm một chút? Ca tin ta đi, tính cách của Vô Ưu công chúa tốt hơn ta, mạnh hơn ta, đẹp hơn ta...

- Ý ta muốn nói là tại sao bệ hạ muốn ban hôn? Tiếng gió này tại sao truyền ra?

- Là tự Vô Ưu công chúa nói với ta. Tam ca suy nghĩ nhiều, chuyện này không truyền bên ngoài. Hoàng đế cũng sợ phụ thân không đồng ý nên còn đang bàn bạc.

- Hầy, nếu phụ thân không đồng ý thì ngũ muội nói với ta có ích gì?

- Nếu tam ca đồng ý thì bên phụ thân không quan trọng nữa.

- Vớ vẩn, ta muốn lấy vợ phải đặt huyết mạch lên trên hết, Vô Ưu công chúa tốt mấy dù sao là hoàng tộc, lực lượng huyết mạch cường đại, nếu cùng ta sinh hài tử chưa chắc đó là đứa bé phụ thân thích.

- Tam ca thích là được!

Tô Kính cau mày, châm chước rồi mới nói:

- Ngũ muội biết phụ thân vì ta mà trả giá bao nhiêu không? Việc đại hôn ta chỉ nghe theo phụ thân.

Mặt Tô Mộ lạnh lùng, lòng thầm tức giận nhưng không cãi lại Tô Kính được.

- Hơn nữa hoàng đế làm như vậy cũng có phần muốn kiềm chế phụ thân. Nếu như ta cưới Vô Ưu công chúa thì phụ thân sẽ khuynh hướng hoàng tộc nhiều chút hay nghiêng hướng Dực châu nhiều hơn? Làm tử nữ không thể chỉ nghĩ đến bản thân vui vẻ, phải biết giải sầu cho phụ mẫu.

Tô Mộ trợn to mắt nhìn Tô Kính như không biết hắn:

- Tam ca bị gì vậy? Bị yêu ma nhập?

Tô Kính thầm nghĩ: Người ta yêu đã chết, không thì có lẽ ta sẽ tranh thủ một chút, còn bây giờ cuộc hôn nhân này xem như trả lại tôn tử cho Tiêu Dao Hầu. Ai kêu mình chiếm thân thể nhi tử người ta.

Tô Kính đổi đề tài:

- Có phải ngũ muội cảm thấy phụ thân không chăm sóc tốt cho mẫu thân của muội?

Tô Mộ ngẩn ngơ, nàng không ngờ Tô Kính nói một câu đánh tan ngụy trang của nàng.

Tô Mộ bản năng hy vọng Tô Kính đối kháng Tiêu Dao Hầu, vì nàng oán hận gã.

Oán hận đến từ đâu? Vì mẫu thân của nàng chết sớm không rõ nguyên nhân, chắc chắn Tiêu Dao Hầu có trách nhiệm. Khi mẫu thân chết Tô Mộ còn nhỏ xíu, chỉ nhớ mẫu thân thích mặc váy trắng tinh, sau đó không có ấn tượng gì nữa.

Tô Mộ bỗng nổi khùng nhảy lên khỏi mặt nước đấm vào sống mũi Tô Kính:

- Tên khốn!