Trong thùng xe vọng ra giọng nói trẻ tuổi, cửa xe mở ra:
- Lâm Hoành Sơn?
- Là ta.
Mắt Lâm Hoành Sơn chợt đỏ ngầu, trong mắt như có lớp sương đỏ phủ lên. Từ cửa xe nhìn vào trong, không gian trong thùng xe rộng lớn đang tổ chức tiệc.
Phía cuối cái bàn dài có một đạo nhân trẻ tuổi ngồi, đạo bào màu trăng trắng tinh, vạt áo thêu viền đen tự nhiên hình thành phù văn Đạo Môn, cổ áo có hoa văn lá tre mờ.
Đạo nhân trẻ tuổi sạch sẽ, tuấn nhã, khóe môi vương nụ cười như có như không, như thể mọi thứ trên đời không đặt trong lòng.
Đây là thái độ của một luyện khí sĩ Đạo Môn đối với phàm nhân, Lâm Hoành Sơn mạnh mấy ở trong mắt luyện khí sĩ chỉ là giới phàm phu tục tử.
Giữa cái bàn dài đặt một bàn ngọc, có bóng dáng yểu điệu múa trên bàn ngọc, đôi chân trắng nuột, ngón chân hồng nhỏ xinh. Quanh bàn dài có tiếng đàn nhạc, ca cơ ngồi quanh, tứ chi trắng nõn vắt vẻo hai bên, cảnh tượng da^ʍ dật.
Nụ cười sạch sẽ của đạo nhân trẻ tuổi trở nên ghê tởm trong mắt Lâm Hoành Sơn.
Nhưng xe ngựa của đối phương mở mang không gian thì biết lai lịch của đạo nhân trẻ chắc chắn không nhỏ.
Lâm Hoành Sơn cố kiềm chế mở miệng hỏi:
- Chân nhân chặn đường có gì chỉ giáo?
Tay Lâm Hoành Sơn âm thầm thả ra nắm lại chấn vỡ mồ hôi thành hơi nước, gã lại cầm chuôi kiếm. Thực lực của đối phương quá mạnh, gã không chắc sẽ bảo vệ được nữ nhi.
Đạo nhân trẻ hỏi:
- Ngươi biết ta không?
Hỏi xong đạo nhân trẻ cười khẽ tự lẩm bẩm:
- Ta là Diệp Thiêm của Thanh Dương cung, nữ nhi của ngươi có thiên tư không tệ, ta thấy thuận mắt, tặng cho ta làm đồ đệ đi.
Kiểu nói chuyện của Diệp Thiêm hoàn toàn không suy xét Lâm Hoành Sơn có chịu đồng ý không.
Vũ cơ lượn vòng trên bàn ngọc, búi tóc đạo trên đầu bung ra, váy dài hất lên một mảnh trắng ngọc ngà không mảnh vải.
Mắt Lâm Hoành Sơn từ đỏ ngầu đổi sang màu tím sậm như ác ma. Lâm Hoành Sơn ngửa đầu cười dài, một tay khép cây dù lại cắm vào túi da sau lưng.
Lâm Hoành Sơn thốt ra bốn chữ:
- Thứ lỗi khó nghe theo!
Đạo nhân trẻ Diệp Thiêm mặt lạnh băng, mưa rơi xuống mui xe bị đông lại. Vũ cơ trên bàn ngọc kinh kêu té xuống một bên.
- Không biết điều!
Diệp Thiêm dứt lời miệng bắn ra ánh sáng xanh như sấm sét bay thẳng tới cổ Lâm Hoành Sơn.
Nói chuyện không hợp liền muốn gϊếŧ người, miệng phun phi kiếm là luyện khí sĩ đã Trúc Cơ. Lâm Hoành Sơn biết đối phương sẽ ra tay nhưng không ngờ mãnh liệt như vậy, gã là quan võ tứ phẩm của đế quốc, có quân công trăm trận, dù có phạm tội chết thì hoàng đế cũng sẽ xét tình hình đặc xá.
Đông Tần đế quốc chiếm cứ khu vực phì nhiêu nhất Thần Châu, bát hoang tứ cực, đất đai mênh mông. Vu Sư, Tế Ti, Tử Linh, Tà Thần, toàn là quân đội đế quốc đi chinh phạt chứ không phải dựa vào luyện khí sĩ xông pha chiến đấu.
Võ giả cũng là một trong ba nền tảng lớn của đế quốc, Lâm Hoành Sơn cho rằng Diệp Thiêm sẽ răn dạy hắn nhưng không ngờ đối phương muốn lấy mạng mình.
Kiếm quang bay đến góc độ quỷ dị, quỹ tích trên không trung là từ trên xuống dưới công kích ngay cổ họng.
Lâm Hoành Sơn không thể né thoát nhát kiếm từ trên đâm xuống, sau lưng gã có nữ nhi, vào phút nguy cấp gã giơ tay lên cứng rắn đỡ.
Diệp Thiêm cười nhạt, dùng giáp da ngăn cản phi kiếm? Lâm Hoành Sơn bị nhũn não sao?
Giây sau Diệp Thiêm thấy trước mắt tối sầm, nghe một tiếng giòn vang, kiếm quang mờ mịt bị Lâm Hoành Sơn hất bay về.
Diệp Thiêm miễn cưỡng giơ lên ngón tay, kiếm quang vòng quanh đầu ngón tay hóa thành tiểu kiếm dài ba tấc, kiếm quang mờ nhạt, dấu ấn thần thức trên thân kiếm đã vỡ nát, không thể sử dụng thần thức điều khiển được nữa.
Mặt Diệp Thiêm trắng bệch, gã không ngờ một võ giả mà có thể dùng dụng cụ phòng ngự chặn được phi kiếm của luyện khí sĩ. Không chỉ thế còn hủy dấu ấn thần thức của gã, làm gã bị thương.
Diệp Thiêm giật mình qua đi nổi khùng lên, phi kiếm trên đầu ngón tay biến mất thay thế là một tấm phù giấy màu vàng nhạt. Dụng cụ phòng ngự của đối phương tốt mấy Diệp Thiêm không tin có thể chặn được lôi pháp.
Diệp Thiêm đến đây đương nhiên không phải thu đồ đệ mà là gϊếŧ người, còn nữ nhi của Lâm Hoành Sơn, sau khi gϊếŧ gã rồi mang về Đạo Cung sẽ là đỉnh lô không tồi.
Đối phương dám chống cự thì cho hồn phi phách tán dưới thiên lôi!
Trông thấy tờ phù giấy màu vàng nhạt trong tay Diệp Thiêm thì Lâm Hoành Sơn chợt hiểu dù gã có đồng ý yêu cầu của đối phương, người ta đều sẽ gϊếŧ người, ngay từ đầu Diệp Thiêm đã không cho gã sống sót.
Vậy chờ xem rốt cuộc ai sẽ chết!
Con ngươi Lâm Hoành Sơn từ màu tím chuyển sang màu xám kim loại, trường kiếm bên hông leng keng tự động bắn ra như tiếng rồng ngâm. Kiếm phong đỏ như máu, dưới từng lớp màu máu là các con mắt tối như vực sâu mở ra, tràn ngập cảm xúc độc ác.
Lâm Hoành Sơn đã đặt quyết tâm muốn chém đạo nhân dưới kiếm, dù từ nay có quan hệ căng thẳng với Đạo Cung, miễn không rời khỏi Tiêu Dao Hầu. Lâm Hoành Sơn không tin Tiêu Dao Hầu sẽ hai tay đẩy mình ra làm người toàn Ngọc Kinh thành cười vào mặt.
Kết quả tệ nhất là hai phụ thân, nữ nhi chết trong tòa thành này không ai giúp, nếu vậy thì để nhiều người hơn Đạo Cung chôn cùng đi.
Trong tiếng mưa sấm một thanh âm lười biếng cất lên:
- Có thể dừng tay!
Bàn tay Diệp Thiêm khựng lại giữa chừng, gã định tiếp tục ném ra lôi phù đột nhiên thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì trên đạo bào trắng tinh ngay vị trí trái tim có một đốm máu đỏ.
Lâm Hoành Sơn vận chuyển khí huyết định lao lên gϊếŧ chợt nghe tiếng quát thì tay khựng lại, không tấn công tiếp. Trường kiếm bay ra khỏi vỏ keng một tiếng nhẹ nhàng quay vào vỏ, sát khí trên người Lâm Hoành Sơn cũng thu lại ngay.
Trong khoảnh khắc này thật là thiên đường địa ngục, dù có thể chém đầu luyện khí sĩ thì từ nay Lâm Hoành Sơn sẽ phải sống trong những ngày rày đây mai đó, mỗi ngày đề phòng người Đạo Cung trả thù.
Cạnh đường lớn có một cánh cửa nhỏ lặng lẽ mở ra, một người to lớn đi ra. Lâm Hoành Sơn khá vạm vỡ nhưng dáng người tỉ lệ vừa đúng. Người này đã không thể miêu tả bằng từ mập, nếu không phải đường Ngọc Kinh thành rất rộng, nếu ở thôn quê thì người này có thể chặn đường nguyên con phố.
Mập mạp trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, vì thịt mỡ quá nhiều làm căng nếp nhăn trên da mặt. May mà da người này không bóng lưỡng, trông không quá ghê.
Lão nhân mập mặc áo gấm màu xanh bó sát người, vừa khít thân thể vừa không có vẻ quá bắt mắt, tay nghề may vá khá là kinh thiên động địa khϊếp quỷ thần.