Editor: Gà
Chỉ có một chút nhưng hắn không dám nói, vì lúc ấy qua kính Huyền Quang thấy nàng tiếp nhận độc dược của Nguyệt Vô Tu, hơn nữa bị Thương Mặc Tuyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong cơn tức giận hắn nổi lên sát tâm với nàng, một đêm kia, thiếu chút nữa lấy mất mạng nhỏ của nàng.
Không những không dám để nàng biết, bản thân hắn tự nghĩ lại, cũng hối hận cực kỳ. May mắn hắn dừng tay kịp thời, nếu không chẳng phải hắn đã tự tay gϊếŧ người mình yêu rồi sao?
Dù sao, chuyện biến thành như bây giờ, biến động quá lớn, bản thân bọn họ không thể khống chế được, Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút rồi bình thường lại, nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
"Cho nên chàng dám lừa gạt ta như vậy?"
"Chỉ cần nàng đừng tức giận nữa, như thế nào cũng được?"
"Thật sự như thế nào đều được?" Hai mắt Quý Phi Nhi tỏa sáng.
"Dĩ nhiên, chỉ cần nàng vui vẻ, để ta làm chuyện gì ta đều cam tâm tình nguyện."
"Chàng đã khiến cho Tiểu Bạch biến mất, vậy sau này chàng thay thế vị trí của Tiểu Bạch đi, về sau ta sẽ gọi chàng là Tiểu Bạch."
"Được!" Hắn không do dự gật đầu: "Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi."
Ban đầu Quý Phi Nhi tưởng rằng hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, đường đường là Đế Quân lại bị gọi thành Tiểu Bạch khẳng định rất mất mặt, nhưng nhìn vẻ mặt hắn thật sự rất vui mừng, nếu hắn không có ý kiến, vậy sau này cứ gọi hắn là Tiểu Bạch.
Nàng không biết, Túc Ly Mị chờ một tiếng ‘Tiểu Bạch’ này, đã chờ một ngàn năm.
Ngàn năm trước, Tử Huyên gọi hắn là Tiểu Bạch, trừ Tử Huyên, không người nào dám gọi hắn là Tiểu Bạch, bây giờ nghe tên này, khiến hắn cảm giác đã qua mấy đời, trở nên xúc động.
......
Có người trong lòng làm bạn, dĩ nhiên không giống bình thường.
Mỗi ngày Quý Phi Nhi đều rất vui vẻ, rất khoái lạc, trong lòng tồn tại lo âu và băn khoăn có ngày sẽ tách ra khỏi sự dịu dàng và sủng ái của Túc Ly Mị. Cho dù đây là một giấc mộng, nàng vẫn hi vọng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Ở thế kỷ 21, hành trình mỗi ngày của nàng đều rất dài, biểu diễn xong, mặc dù lượng fan đông đảo, vạn người tâng bốc, nhưng nội tâm của nàng vẫn vô cùng cô độc, nàng thích cuộc sống bây giờ, mặc dù nơi này không có TV máy vi tính, không có công nghệ cao, nhưng có một nam nhân thật lòng yêu nàng.
Hôm nay, có khách quý đến Đế Cung, chính là hảo tỷ muội kiếp trước của nàng trong truyền thuyết, Mẫu Đan tiên tử.
Quý Phi Nhi một mực mong đợi, không nghĩ nhanh như vậy đã đến rồi.
Lúc đầu Thương Mặc Tuyết còn thần thần bí bí không chịu nói cho nàng biết khách quý là ai, nhưng nàng không hề ngu ngốc nha, một lần là có thể đoán trúng.
Dưới sự kiên trì của Túc Ly Mị, ngay cả Thương Mặc Tuyết cũng không thể không đồng ý tuyệt đối không nói ra chuyện Quý Phi Nhi chính là Tử Huyên, ngàn năm trước Mẫu Đan và Tử Huyên có tình cảm tỷ muội rất tốt, nếu ả thật sự có tâm, khẳng định có thể giống như Túc Ly Mị sẽ phát hiện ra được điểm chung giữa Quý Phi Nhi và Tử Huyên.
......
"Lục Khởi, Lục Ý, các ngươi nhanh lên một chút..., đám người Tiểu Bạch đã đi gặp Mẫu Đan, ta cũng phải nhanh lên một chút!"
"Nương nương, nô tỳ đã cố gắng lắm rồi!" Hai thị nữ rất bất đắc dĩ, rõ ràng mỗi sáng nàng đều ngủ nướng không chịu dậy, đột nhiên hôm nay khách đến, lúc này nàng mới vội vội vàng vàng thức dậy, sau đó cái gì cũng đã chậm trễ rồi.
Mặc một bộ áo váy Tử Hà, làn váy kéo dài trên mặt đất, cực kỳ xinh đẹp hoa lệ, Quý Phi Nhi nhìn gương nghĩ thầm, nếu là dung mạo trước kia của nàng, mặc y phục này vào sẽ càng vừa người hơn không phải sao?
Chuẩn bị xong, nàng lập tức xuất phát, đi gặp hảo tỷ muội kiếp trước của nàng.
......
Lúc này, Mẫu Đan đã được Thương Mặc Tuyết dẫn đến Đế Cung, ả không biết Túc Ly Mị đã thức tỉnh, cho nên khi ả nhìn thấy hắn, gương mặt vui mừng không nói nên lời.
"Mị, ngươi đã trở về?" Bóng dáng áo trắng vui mừng chạy đến, sau đó ôm thật chặt lấy hắn: "Không phải ta đang nằm mơ chứ, ngươi thật sự đã tỉnh lại rồi?"
Chân mày Túc Ly Mị khẽ nhíu, hình như rất không thích ả đυ.ng chạm, nhưng vẫn không đẩy ả ra: "Mẫu Đan, cám ơn ngươi vẫn nghĩ cho ta, ta không sao.”
Mẫu Đan nhìn đôi mắt huyết đồng của hắn, hiển nhiên rất giật mình: "Ngươi...... Mắt của ngươi sao lại biến thành như vậy?"
"Không sao, đều là chuyện đã qua."
Mẫu Đan nắm chặt tay hắn, nhìn hắn, nước mắt rơi xuống: "Năm đó ngươi bị thương nặng, lại bị thiên binh vây quét, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, mỗi lần đến đây, đều thất vọng trở về, cũng may trời cao không tàn nhẫn như vậy, xem dáng vẻ ngươi bây giờ, thật sự đã không sao rồi."
Thương Mặc Tuyết cười cười: "Được rồi, hiện tại người cũng đã gặp được, ngươi nên yên tâm rồi chứ?"
Mẫu Đan giận liếc y một cái: "Còn dám nói, ngươi không nói cho ta biết trước."
"Không phải Bổn vương nghĩ nếu ngươi chính mắt thấy được người thật sẽ càng thêm vui mừng sao? Hiện tại sao lại trách ta."
Hiển nhiên trong mắt Mẫu Đan chỉ có Túc Ly Mị, vui mừng không nói nên lời, thật tốt quá, Tử Huyên đã chết, thương thế của hắn cũng tốt, qua một ngàn năm rồi, chắc hắn đã quên Tử Huyên rồi? Như vậy tốt nhất, ả có thể thừa lúc vắng mà vào.
Nếu có thể ở cùng với Túc Ly Mị, ả sẽ không bao giờ trở về Tiên giới nữa, ả chịu đủ Đế Tị rồi, theo hắn ta nhiều năm như vậy, ngay cả một danh phận cũng không chiếm được, nếu có thể trở thành Đế hậu của yêu ma giới, được Túc Ly Mị che chở, cái gì ả cũng không sợ.
Túc Ly Mị không phát hiện đáy mắt ả toát ra dã tâm, cười an ủi: "Đợi lát nữa, giới thiệu cho ngươi một người, về sau nhất định các người sẽ trở thành bằng hữu rất thân."
"Ai vậy?" Mẫu Đan có chút nghi ngờ, lại có chút mừng rỡ, ngàn năm sau đến gặp mặt, cho dù Tử Huyên không còn ở đây, nhưng Túc Ly Mị vẫn không xa cách ả.
Điều này có phải đã nói lên rằng, tình cảm giữa bọn họ không phải duy trì chỉ vì Tử Huyên, trong lòng hắn, Mẫu Đan ả vẫn có một chỗ ngồi đúng không?
"Hẳn nàng sắp đến rồi!" Trên mặt Túc Ly Mị toát ra một nụ cười dịu dàng.
Đột nhiên Mẫu Đan cảm giác có chút lo lắng, ả tưởng rằng, khi nhìn thấy Túc Ly Mị, nhất định hắn vẫn đắm chìm trong khổ sở mất đi Tử Huyên không thể kềm chế, vào lúc này ả nhân cơ hội là hảo tỷ muội của Tử Huyên có thể hầu bên cạnh hắn, nhưng bây giờ từ vẻ mặt hắn, hoàn toàn không nhìn ra bi thương, chẳng lẽ, hắn đã hoàn toàn không quan tâm đến Tử Huyên rồi ư?
Nếu sự thật là như vậy, đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng ả lại xông ra bất an mãnh liệt.
Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh êm tai như chuông bạc: "Các người đã trò chuyện rồi, không chờ ta, thật quá đáng."
Rất nhanh, một nữ tử xinh đẹp động lòng người đi từ cửa vào, theo sau là hai thị nữ mặc y phục màu xanh lục.
Thấy nàng, vẻ mặt ôn nhu sủng nịch của Túc Ly Mị càng rõ ràng, sau đó vội vàng đi đến phía trước, ôm nàng vào lòng.
"Sao lại chạy nhanh vậy, nếu ngã thì sao đây?"
"Yên tâm đi, ta không ngốc như vậy, sẽ không đi đường còn té ngã." Vừa nói, nàng vừa ngắm nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy nữ tử phấn y xinh đẹp, lập tức tránh khỏi l*иg ngực của Túc Ly Mị, hưng phấn chạy đến.
"Cô chính là Mẫu Đan tiên tử sao? Thật xinh đẹp như trong truyền thuyết." Mỹ nữ trước mắt có khí chất Lâm Đại Ngọc vừa thấy đã thương, mặc dù dung mạo không được xem là tuyệt mỹ, nhưng rất dễ dàng khiến lòng người thương tiếc.
Mẫu Đan vẫn đang trong trạng thái khϊếp sợ chưa lấy lại tinh thần.
Nghĩ đến vừa rồi Túc Ly Mị dịu dàng với nàng như vậy, ánh mắt nặng tình như thế, ả không thể tin vào ánh mắt của chính bản thân. Một ngàn năm qua, hắn di tình biệt luyến [1], yêu nữ nhân khác rồi ư?
[1] di tình biệt luyến: thay đổi tình cảm
Không, đây không phải sự thật, tuyệt đối ả không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Quý Phi Nhi vui mừng đưa tay ra: "Xin chào, ta tên là Quý...... Không đúng, ta tên là Nguyệt Phi Yên, trước kia đã nghe Tiểu Bạch nói về cô."
Mẫu Đan liếc mắt nhìn nàng đưa tay ra, nhưng không thể nhiệt tình nổi, trong lòng ý lạnh càng sâu. Nàng...... gọi hắn là Tiểu Bạch sao?
Đó không phải là tên gọi chỉ thuộc về Tử Huyên sao? Hiện tại nữ nhân khác cũng có được đãi ngộ như vậy rồi ư?
Rốt cuộc, ả không nhịn được hỏi: "Mị, nàng là ai?"
Túc Ly Mị đi đến, nắm tay Quý Phi Nhi: "Ngươi vừa đến, còn chưa kịp giới thiệu, nàng là Phi Nhi, Đế hậu của Bổn vương."
Cái...... Cái gì? Đế hậu? Mẫu Đan thất kinh, quả thật không thể nào tin nổi vào tai mình, còn do Túc Ly Mị chính miệng nói ra.
Ả không quên lúc này không thể không đúng mực, nhanh chóng che giấu tốt vẻ mặt của bản thân, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chuyện này thật làm ta khϊếp sợ, ngươi trở về khi nào, lại thành thân lúc nào, tại sao cái gì ta cũng không biết vậy?"
Thương Mặc Tuyết cũng cảm thấy bầu không khí trước mắt có chút lúng túng, vì vậy liền vội vàng giải thích: "Một ngàn năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ngươi không biết cũng bình thường thôi, đã đến rồi, về sau từ từ giải thích cho ngươi nghe."
Mặc dù Quý Phi Nhi mơ hồ, nhưng không phải không nhìn ra, hảo tỷ muội nàng trông mong dường như đã rơi vào khoảng không, rõ ràng nàng cảm giác Mẫu Đan xa cách và có địch ý với nàng.
Vì nàng ta cảm thấy nàng không phải là Tử Huyên, lại đoạt nam nhân của hảo tỷ muội nàng ta, cho nên mới có địch ý với nàng sao?
Nếu vậy, nàng có thể lý giải, cũng cảm thấy nàng ta là một nữ tử chú trọng tình cảm, dù sao, nàng chính là Tử Huyên.
Mẫu Đan cũng biết ả không nên làm mọi chuyện căng thẳng, liếc mắt nhìn Quý Phi Nhi, sau đó miễn cường nặn ra nụ cười: "Ngươi chính là thê tử hiện tại của Mị?"
Quý Phi Nhi gật đầu một cái: "Ta và Tiểu Bạch thật lòng yêu nhau, cho nên cũng hi vọng nàng có thể chúc phúc cho chúng ta."
Thật lòng yêu nhau!
Bốn từ này khiến trong lòng Mẫu Đan nhất thời lạnh lẽo, biết Túc Ly Mị trở về, ả mừng rỡ như điên, tại sao trời cao bất công như thế, nhanh như vậy để lòng ả rơi vào đáy cốc, Túc Ly Mị có Tử Huyên, có nữ nhân trước mắt này, còn Mẫu Đan ả đây? Rốt cuộc là gì?
"Đây là dĩ nhiên, bởi vì ta cũng hi vọng Mị có thể hạnh phúc." Ống tay áo rủ xuống che đi bàn tay đang nắm thật chặt thành quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ, nhất định ả phải nhẫn nại.
Bốn người nói chuyện một lúc, rõ ràng Quý Phi Nhi cảm giác bản thân không thể dung nhập vào câu chuyện của bọn họ, hơn nữa Mẫu Đan hoàn toàn không muốn nói chuyện với nàng, nàng cũng không muốn tìm mất mặt, tùy tiện tìm một lý do, tạm thời rời đi.
Túc Ly Mị có chút bận tâm, muốn đi theo nàng, nhưng Mẫu Đan lại gọi hắn, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho hắn. Để hắn không thể không tạm thời lưu lại.