Thượng Đế Phù Hộ

Chương 22

Bởi vì Phương Bạch Lâm, tôi đã phải suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc.

Thời niên thiếu nhìn thấy rất nhiều bi kịch trong chuyện xưa nhưng vẫn như cũ là một kẻ 250 (đồ ngốc) chờ mong ở nơi phồn hoa có thể có một đóa hoa đặc biệt duy nhất để tôi ngắt lấy.

Sau đó lại biết, hoa tuy có nhưng lại không thuộc về tôi, cũng không phải là tôi.

Tôi là cái gì?

Chính là loại cỏ dại ven đường chỗ nào cũng có, lòng đầy hy vọng chờ đợi có người tới, chờ được chính là tùy ý chà đạp cùng nghiền ép.

Nhưng nó không thấy đau, hoặc là có đau cũng không cảm giác được.

Dẫu sao thì cỏ dại cũng có sinh mệnh ương ngạnh như thế, đến khi mùa xuân tới, gió xuân thổi qua, lại tiếp tục bừng bừng sức sống, liều lĩnh đến không biết sống chết.

Cho nên tôi nghĩ, tôi dù sao cũng là cỏ dại, không bằng đi làm lựu đạn thịt người, gϊếŧ chết quân địch rồi thì ngoan ngoãn chờ chính mình sống lại.

Thời điểm Phương Bạch Lâm nói hắn muốn tôi, trong đầu tôi bỗng bật ra một ý tưởng rất đáng sợ. Hắn không phải muốn tôi sao? Vậy thì tôi sẽ để cho hắn ‘muốn’ đủ.

“Đoạn Cẩm, em đừng như vậy.” Hắn tới kéo tay tôi, biểu tình kia tôi rất ít thấy, bởi vì trước kia đều là tôi nói: Phương Bạch Lâm, anh đừng như vậy.

Tôi rút tay về, phun mây nhả khói một hồi: “Phương Bạch Lâm, anh biết bây giờ anh giống cái gì không? Một đống cứt chó.”

Tôi khi nói chuyện cố ý híp mắt nhìn hắn, ngón tay còn điểm một cái lên ngực hắn.

Tôi điểm rất nhẹ, nói là điểm không bằng nói là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Lúc ấy đầu óc tôi đã không tỉnh táo, chỉ nghĩ làm thế nào để Phương Bạch Lâm khó chịu, vừa vặn lúc đấy có người đi ngang qua chúng tôi, tôi ngậm thuốc lá, thừa dịp Phương Bạch Lâm không phòng bị, cởi thắt lưng hắn, một phen đem khóa quần hắn kéo ra.

Qυầи ɭóŧ của hắn màu đen.

Trước kia trong ở thời gian chúng tôi trong quan hệ không rõ ràng, hắn luôn thích mặc qυầи ɭóŧ màu đen, quần góc bẹt, quần tam giác, một đống lớn.

Hắn còn thích mua cho tôi các loại qυầи ɭóŧ tình thú kỳ quái nhưng tôi rất ít khi mặc, trừ phi là vào ngày gì quan trọng.

Thí dụ như ngày sinh nhật tôi, nhưng thật đáng tiếc, ngày đó hắn không có tới.

Phương Bạch Lâm không nghĩ tới tôi ban ngày ban mặt sẽ làm càn như vậy, hốt hoảng giữ lại quần, thuận miệng mắng tôi mấy câu.

Tôi hướng hắn gảy gảy tàn thuốc, nói: “Tôi con mẹ nó còn cho rằng anh là loại người không biết xấu hổ cởϊ qυầи là có thể làm cơ mà, đừng nói với tôi rằng anh chưa từng cùng ai chơi dã chiến.”

Tôi nói chuyện khó nghe nhưng cũng chỉ khó nghe đối với hắn.

Người này khiến tôi sinh ra một loại du͙© vọиɠ tự hủy diệt mình, tôi muốn biến mình thành một oán linh giương nanh múa vuốt trước mặt hắn, kéo hắn cùng xuống địa ngục.

Bây giờ nghĩ lại, tôi lúc đó thật ngu xuẩn, rõ ràng có nhiều biện pháp tốt hơn để hủy diệt hắn, tại sao tôi phải hết làn này đến lần khác đem mình kéo xuống vũng nước?

Không nghĩ ra, nhiều năm như vậy tôi vẫn là không nghĩ ra.

Ngày đó Phương Bạch Lâm bám theo tôi về nhà, tôi thế nhưng lại không phản đối, bởi vì tôi đã làm đủ chuẩn bị chờ hắn xuất hiện.

Còn chưa vào cửa hắn đã từ phía sau dán lấy tôi, không biết xấu hổ dùng hạ bộ căng phồng chỉa vào tôi, khiến tôi phải ghê tởm một trận.

Tôi vào cửa, vừa mới đổi xong giày hắn đã sốt ruột mà cởϊ qυầи tôi, giống như kẻ cấm dục tám trăm năm rốt cuộc được khai trai.

Nhưng tôi dẫn hắn tới không phải vì muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, tôi không có hứng thú như vậy.

Vì dẫn hắn mắc bẫy, tôi không thể không giả vờ bị hắn gợi lên du͙© vọиɠ.

Tôi cầm cà vạt của hắn đem người kéo vào phòng ngủ, ở đó để sẵn máy quay khiến hắn sửng sốt một chút.

Tôi nói: “Chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có dám không?”

Hắn có chút lo ngại, tôi nhìn ra được.

Thừa dịp hắn thất thần, tôi cầm ra đạo cụ trước kia hắn chuẩn bị cho tôi, trói tay hắn lại đem buộc ở đầu giường.

Quá trình này tôi đã tập dượt ở trong đầu cả một ngày, lúc này làm liền một mạch đến nước chảy mây trôi.

Phương Bạch Lâm bị tôi trói ở trên giường, hai tay không thể cử động, khi nhìn tôi còn tưởng rằng tôi muốn cùng hắn chơi trò vặt kí©ɧ ŧìиɧ nào đó.

Tôi nói: “Anh cứ ở đây đợi đi, tôi sẽ phục vụ tốt cho anh.”

Đợi đi, vợ anh cũng sẽ không đến tìm anh đâu.

Tôi đã gọi cho Lương Kỳ và nói với nàng rằng Phương Bạch Lâm đã đến gặp tôi. Lương Kỳ tò mò tôi sẽ làm gì, nhưng tôi không nói.

Tôi có thể làm gì đâu? Chẳng qua chỉ là chụp lại bộ mặt đáng xấu hổ của Phương Bạch Lâm mà thôi.

Trong phòng ngủ truyền ra thanh âm của GV, tôi đoán chừng Phương Bạch Lâm bây giờ xem cũng đủ đã ghiền.

Hai mươi mấy tuổi, trẻ tuổi khí thịnh đầu óc lại ngu ngốc, có thể nghĩ tới phương thức trả thù cũng chỉ có như vậy.

Thế nhưng nhớ lại, mặc dù rất ngu nhưng cũng thật thú vị.

Chẳng qua là hành động lỗ mãng trả thù này thật ra thì căn bản là không gây thương tổn được cho địch nhân, ngược lại, cuối cùng lại là làm hại là mình.