Tôi không biết khi người khác cùng tình nhân cũ gặp lại có cảm giác gì, riêng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi cùng chán ghét.
Từ nhỏ tôi đã biết mình là loại người không có tiền đồ, gặp phải chuyện gì cũng chỉ muốn trốn xa một chút, gặp người đáng ghét cũng chỉ muốn cách ra thật xa.
Tôi không có cái loại ý chí chiến đấu giống như Lương Kỳ vì tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của chính mình chỉ vì người khác.
Thế nhưng Phương Bạch Lâm lại như vậy dây dưa không ngừng, ép tôi không còn đường để đi.
Khi hắn nói ra câu kia cơ hồ làm tôi muốn nôn, tôi thật hối hận vì sao trên người mình không mang theo dao.
Rượu là thứ tốt, có thể làm người khác mất năng lực chiến đấu.
Đấy là đối với Phương Bạch Lâm mà nói.
Còn đối với tôi mà nói, ngày đó của tôi liền bị hủy bởi rượu.
Trước khi gặp Phương Bạch Lâm, tôi đã uống quá nhiều. Lúc này, tôi bắt đầu run rẩy.
Phương Bạch Lâm ôm chầm lấy tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi và khi lưỡi hắn lướt qua, tôi thấy mình như đang bị rắn độc cắn vỡ động mạch.
Thế nên tôi hối hận vì đã không mang theo dao trên người là một chuyện còn chuyện nữa là tôi tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Cho nên, câu châm ngôn kia nói rất đúng, bọng nước dưới chân đều là do chính mình đi mà thành, tôi có kết quả như thế này, đều là tự mình chuốc lấy.
Tôi đã để lại cho kẻ thù một cơ hội thế nên trong số mệnh tôi chắc chắn phải có kiếp nạn này.
Tôi say khướt cùng Phương Bạch Lâm đánh nhau nhưng rất nhanh tôi liền thua cuộc.
Có thêm men rượu trong người, tôi đứng cũng không vững, chỉ cảm thấy choáng váng đầu, chỉ có thể dùng lời nói ác độc công kích hắn.
Nhưng những lời này không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn.
Tôi cùng hắn xô xô đẩy đẩy suốt dọc đường, sau đó bị hắn lôi lên xe. Lúc đó tôi không có sức suy nghĩ vì sao xe hắn lại ngừng ở nơi này, rõ ràng chính là người này một đường bám theo tôi từ quán bar về nhà.
Sau đó tôi nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối đó mới hiểu được, hắn hẳn là đã sớm biết tôi lúc ấy đang ở chỗ nào.
Hắn một đường đi theo tôi không ở nửa đường ra tay hoàn toàn là bởi vì tôi còn chưa hoàn toàn nhảy vào trong cái bẫy hắn đặt ra.
Tôi bị đẩy lên xe hắn, lúc ấy tôi có chút hoảng hốt.
Say rượu chia làm mấy loại, có người chỉ là không khống chế được thân thế nhưng đầu óc lại rõ ràng, có người uống quá mức thành một bãi bùn lầy. Tôi lúc ấy cả người xụi lơ, ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ.
Tôi khi say rượu chỉ thấy buồn ngủ.
Trước kia còn cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất sẽ không gây chuyện. Nhưng sau khi ăn khổ mới biết, tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm.
Ngay khi ngã vào trong xe tôi đã bắt đầu không ý thức được động vật nguy hiểm đang đến gần, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn dựa vào đâu đó ngủ một giấc.
Kế tiếp đã xảy ra chuyện gì, để cho tôi sơ lược lại đi.
Chúng tôi ở trên xe làʍ t̠ìиɦ.
Quá trình như thế nào chính tôi cũng không nhớ rõ. Bởi vì tôi say rượu nên chắc hẳn Phương Bạch Lâm làm cũng không được tận hứng nhưng khi tôi tỉnh lại thì thấy quần mình đã bị kéo xuống mắt cá chân, quần áo bị xé rách, trước ngực và bắp đùi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô lại.
Mà đầu sỏ ngồi ngay bên cạnh tôi.
Đó là buổi tối kinh khủng nhất trong đời tôi.
Tôi ngửi mùi vị trong xe, quả thực không nhịn được liền mở cửa xe nôn ra.
Trước giờ tôi chưa từng chật vật như vậy, cũng may ở đây không có người khác.
Có đôi khi tôi sẽ nghĩ, Đoạn Cẩm tôi đây kiếp trước có khả năng là đao phủ, đôi tay này gϊếŧ rất nhiều người không nên gϊếŧ, khiến oán khí những người đó kiếp này quấn lên người tôi, làm cho tôi thế nào cũng không thể sống tốt.
Tôi nôn xong thì chỉnh lại quần áo.
Cảm thụ lúc đó thế nào, tôi cũng không nhớ rõ.
Lại nói, tôi đối với Phương Bạch Lâm không có một tia thù hận nào bởi vì người tôi oán hận chính là mình. Còn nữa, trong mắt tôi cái người tên Phương Bạch Lâm này đã là người chết.