Nữ Chủ Ở Bên Kia, Nam Chủ Thỉnh Cút!!!

Chương 7: Thím Trần bị đuổi việc

Bỏ qua Nhan Ôn Nhu đang ấp úng không biết trả lời như thế nào Hứa Thanh

Trúc Vi trực tiếp nắm lấy tay của Hứa Văn Vũ Triệt vào nhà.

Nàng lười cùng bạch liên hoa nữ chủ giả dối.

Hứa Văn Vũ Triệt nhìn bàn tay không xương mềm mại của Hứa Thanh Trúc Vi có chút ngây ra.

Hơi ấm từ lòng bàn tay lủi vào trái tim hắn gõ một chút.

Tuỳ ý để nàng kéo vào nhà,lại trở tay nắm chặt tay nàng,mười ngón đan xen vào nhau.

Hứa Thanh Trúc Vi không quá để ý.

Dù sao nàng nghĩ Hứa Văn Vũ Triệt là anh trai nàng,nắm tay thì có sao.

Vả lại đậu hũ soái ca ngu mới không hưởng.Cứ như vậy,hai người hai tâm tư khác nhau một đường bước vào phòng Hứa Thanh Trúc Vi.

Bước vào căn phòng màu hồng phấn.

Hứa Thanh Trúc Vi có cảm giác muốn gϊếŧ người.

Đây là cái gì thẩm mĩ?nguyên một cái phòng màu hồng tràn ngập,suýt chút đâm mù mắt nàng.

Mà Hứa Văn Vũ Triệt trong mắt tràn đầy ý cười.

Thật ra căn phòng này vẫn để nguyên như khi nàng 14,15 tuổi.

Nhưng Hứa Thanh Trúc Vi khi lên 16 tuổi thì bắt đầu không về nhà,nàng ta ở

khách sạn hoặc là bám theo Âu Dương Kình Phong tại bệnh viện.

Cho nên căn phòng không có gì thay đổi.

Hứa Văn Vũ Triệt nhìn khuôn mặt đen thui của Hứa Thanh Trúc Vi tâm tình tốt lắm.

Có chút cảm thấy muội muội lúc này hảo khả ái.

Đúng lúc này,một tiếng gõ cửa kéo hai người về hiện thực.

Hứa Thanh Trúc Vi bước đến cửa,vừa mở ra đã thấy thím Trần khuôn mặt bất mãn đứng trước cửa.

“tiểu thư,nghe nói tiểu Thư cho đuổi việc tôi?” bà ta cao giọng chất vấn.

“đúng vậy” Hứa Thanh trúc Vi nhìn người đứng trước mặt.

Bà ta tầm năm mươi tuổi.

Khuôn mặt bà ta hơi nhăn nheo,có lẽ là do tuổi tác,làn da không tệ,bảo dưỡng

cũng không sai, khoé mắt xếch lên,lông mày mỏng dính,một bộ muốn ăn thịt cô.

Ân,có chút giống Dung mama trong Hoàng Châu Cách Cách.

“xin hỏi tiểu thư tôi phạm phải lỗi lầm gì?” Bà ta hếch mặt lên hỏi.

Hứa Thanh Trúc Vi nhíu mày,hảo một kẻ giúp việc cũng có thể lên mặt với nàng.

“ta muốn đuổi thì đuổi,bà có ý kiến?”

“tiểu thư,thứ cho tôi nói một câu,tôi làm việc ở Hứa gia đã được 20 năm.Ngày

tiểu thư chưa sinh ra tôi đã bắt đầu hầu hạ lão gia và phu nhân.Tiểu thư lại không một lí do cho nghỉ việc.Ở đâu ra người ngang ngược như vậy?”

thím Trần một bộ dạng ta không sai,người ngang ngược là ngươi bắt đầu kể lể.

“Chỉ bằng bà vừa vô lễ lên mặt với tôi đã đủ.” Hứa Thanh trúc Vi bình thản trả lời.

“cô..?” nhất thời thím Trần không biết trả lời như thế nào.

Đúng lúc này,Nhan Ôn Nhu nhắm tình hình không khả quan,tiến lên một bước dịu dàng nói.

“tiểu Vi a,thím Trần đã ở nhà chúng ta giúp việc hơn 20 năm,không công lao

cũng có tình nghĩa,em cần gì phải vì một chút bất mãn ngoài đường về nhà trút giận lên người khác đâu.”

Ngoài mặt là khuyên bảo,lại xoát lòng biết ơn của thím Trần,bên trong lại ngụ ý rằng.. “Hứa Thanh Trúc

Vi vì ở ngoài đường bất mãn về nhà tìm tra,mà thím trần là người bị

hại”

Quả nhiên thím Trần cảm kích nhìn Nhan Ôn Nhu,lại tràn đầy khinh bỉ,dè biểu nhìn Hứa Thanh trúc Vi.

“hừ,đây là chuyện của Hứa gia,cô không cần xen vào.” Hứa Thanh trúc Vi liếc Nhan Ôn Nhu.Lại quay sang thím Trần.

“ta vốn định để bà ra đi yên bình,lại cho chút tiền để lo cho con trai chuẩn bị ngồi tù..bất quá xem ra bà không muốn a.”

“Cũng tốt,vậy ta sẽ cho bà biết lí do vì sao đuổi bà.”

“tiểu Vi a,thím Trần cũng chỉ có chút lo lắng cho con trai mới tự ý đi khỏi

nhà,cũng là do tỉ đồng ý nên thím ấy mới đi,muội hãy bỏ qua lần này được không?” Nhan Ôn Nhu trực giác không tốt,nàng lập tức lên tiếng,chặn lại lời Hứa Thanh Trúc Vi.

“ngươi xéo qua một bên” Hứa Thanh Trúc Vi mất kiên nhẫn lên tiếng.

Nhan Ôn Nhu trừng lớn mắt,hai mắt hồng hồng,uỷ khuất khiến người ta đau lòng.

Nàng ta lén lút nhìn về phía Hứa Văn Vũ Triệt,lại thấy được Hứa Văn Vũ Triệt ánh mắt hoàn toàn chăm chú vào Hứa Thanh trúc Vi,trong đáy mắt hoàn

toàn là ý cười cùng sủng nịch.

Nhan Ôn Nhu nhìn thấy cảnh này cắn chặt môi cho đến khi mùi máu tươi rỉ ra mới thả lỏng,bàn tay thả hai bên đùi bóp chặt.

Nàng lại ngước nhìn Hứa Thanh Trúc Vi,thấy cô hoàn toàn một vẻ nhàn nhạt tự

tin thì cúi đầu,trong mắt xẹt qua phẫn hận.”Đáng hận a”

“bà muốn biết lí do bị đuổi việc,tốt,để tôi cho bà rõ,bà sẽ không quên chiếc

bình gốm thời Nga Hoàng Luis ii chứ?chén thánh của giáo hội italy, bộ

tranh tứ bình “Tùng Cúc Trúc Mai”,tượng Phật nghìn mắt nghìn tay...” Hứa Thanh trúc Vi lạnh lẽo nhìn thím Trần,môi đỏ liệt kê một loạt những đồ

có giá trị liên thành.

Theo từng thứ bị liệt kê ra,khuôn mặt thím Trần càng hoảng loạn,tái nhợt không chút máu.

“con trai bà rượu chè cờ bạc,lại là con nghiện nặng,bà không ít lần ăn cắp

tài sản của Hứa gia bán ra ngoài cung ứng cho con trai đi.”

Nghe đến đây,thím Trần thờ thẫn ngồi bệch xuống đất.Xong rồi,hoàn toàn xong rồi.

Hứa Thanh Trúc Vi cũng không định buông tha.

“Con trai bà lần này tranh giành thuốc lại gϊếŧ người,bà hãy hảo hảo mà lo lắng cho con trai bà nửa đời còn lại tù tội đi.”

Nàng nhớ rõ,một trong năm tên thay phiên XXX nguyên chủ có con trai bà ta.

Mà nguyên tác lần này đứa con trai bà ta thoát tội hoàn toàn là nhờ Nhan Ôn Nhu.

Kịch tình trong,khoản thời gian này nguyên chủ chứng nào tật nấy quấn quít

lấy Âu Dương Kình Phong tại bệnh viện,không về nhà,tất nhiên không có

việc vạch trần tội lỗi ngày hôm nay.

Mà Nhan Ôn Nhu hãy còn là một bạch liên hoa xinh đẹp,không bị làm cho lúng túng trước mặt Hứa Văn Vũ Triệt

Nàng ta biết chuyện Trần Tùng liền cầu xin Hứa Văn Vũ Triệt cứu giúp con của thím Trần.

Nể 20 năm tình nghĩa,Hứa Văn Vũ Triệt đã tìm người yên lặng dàn xếp,lại

cho Trần Tùng đi cai nghiện,cai nghiện xong lại vào làm tạp vụ trong

công ty Hứa gia.

Cảm kích ân huệ Nhan Ôn Nhu,thím Trần cùng Trần tùng trở thành tay sau đắc lực của Nhan Ôn Nhu,sai đâu đánh đó.

Cuối cùng bằng một mệnh lệnh của Nhan Ôn Nhu,Trần Tùng kéo thêm bốn gã nữa XXX nguyên chủ đến chết.

Mà Nhan Ôn Nhu “thiện lương” giúp đỡ thím Trần lại khiến cho Hứa Văn Vũ

Triệt cảm thấy nàng ta là cô gái tốt đẹp,mới từ từ chú ý nàng ta,sau đó

dần dần yêu.

Quả nhiên là nữ chủ.Không làm cái gì không có lợi cho mình a.

Hứa Thanh trúc Vi từ trên cao nhìn xuống thím Trần đang ngồi ngây dại trên đất lạnh nhạt nói.

“nể tình 20 năm bà làm “trâu làm ngựa” ta sẽ không truy cứu việc bà lấy cắp tài sản của Hứa gia,nhưng bà phải ngay lập tức cuốn gói rời đi Hứa

gia.Nếu không đừng trách ta vô tình”

“Nhan ôn Nhu, nếu ngươi cảm thấy bất mãn có thể lựa chọn rời đi.Ta Hứa gia không hiếm lạ ngươi một

đứa con nuôi lại ăn cây táo rào cây sung giúp đỡ người ngoài trộm cắp đồ Hứa gia.Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi biết việc làm của thím

Trần nhưng không nói.Ngươi đây là có âm mưu gì?”

Hứa Thanh Trúc Vi nhìn Nhan Ôn Nhu hỏi.

“ta..ta..”

“ta mặc kệ ngươi có âm mưu gì,tốt nhất đừng quá phận nếu ta không ta không ngại cho ngươi cút ra ngoài đường.”

Nói xong xoay người bước vào phòng,đóng cửa lại. Nhan Ôn Nhu đôi mắt hiện

lên oán độc nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép kín,một lát cũng xoay người

bước về phòng,bỏ lại thím Trần mất hồn mất vía ngồi trên sàn nhà.