Lê Hấp Đường Phèn

Chương 85: Trung niên lão sát thủ

Trong ấn tượng của Đường tuyết, mẹ của Lê Ngữ Băng là một người xinh đẹp lại dịu dàng, có đôi khi còn cho cô kẹo ăn. Vì vậy khi vừa nghe Lê Ngữ Băng nói ba mẹ cậu sắp tới, cô tuyệt không khẩn trương, ngược lại còn có chút chờ mong.

Hạ Mộng Hoan đặc biệt bội phục điểm này của Đường Tuyết, bất kể gặp được chuyện gì, đại vương cho tới bây giờ chưa từng mất bình tĩnh.

"Đại vương, cậu cũng không lo lắng, ba mẹ của Lê Ngữ Băng không thích cậu sao?"

Đường Tuyết bị hỏi đến sửng sốt một chút: "Tại sao lại không thích tớ?"

"Ách..."

Hạ Mộng Hoan rốt cuộc phát hiện thế giới quan của Đường Tuyết không giống người bình thường. Người bình thường đều lo lắng bản thân không được ưa thích, thế nhưng Đường Tuyết đã tinh mắt cảm nhận được mọi người sẽ thích cô. Cái sự tự tin này...

"Đại vương, muốn... làm như thế nào mới có thể tự tin giống như cậu vậy?" Hạ Mộng Hoan khiêm tốn thỉnh giáo.

"Khoác lác nhiều là được." Đường Tuyết dốc túi chỉ dạy.

——

Đường Tuyết hỏi Lê Ngữ Băng lúc gặp bố mẹ cậu nên mặc gì cho phù hợp, Lê Ngữ Băng đem cái tin nhắn này cẩn thận nghiên cứu một chút, cho rằng đây có thể là một loại ám chỉ.

Vì vậy ngày hôm sau, Đường Tuyết nhận được một cái bưu kiện, mở ra nhìn qua, là một cái váy.

Hồng nhạt, vải Eugen mỏng, tay áo bong bóng....

(vải eugen này... mọi người thử lên gg search đầm eugen đuy =))))

Trong kí túc xá bốn người vây quanh cái váy vẻ mặt mơ màng, cuối cùng Hạ Mộng Hoan nuốt nước miếng hỏi: "Cái này, đây là cho búp bê Barbie mặc sao?"

Đường Tuyết chống nạnh nhìn cái váy, lắc đầu, "Cái này chính là gu thẩm mỹ sắt thép của một thẳng nam."

Cô gửi tin nhắn tới cười nhạo Lê Ngữ Băng một trận, kết quả Lê Ngữ Băng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đáp lại: "Tớ muốn thấy cậu mặc."

Cứ nghĩ là liền muốn!

Cuối cùng Lê Ngữ Băng dưới da^ʍ uy của cô, tiếc nuối đem ý nghĩ này dẹp bỏ. Đường Tuyết cũng không hỏi cậu nữa, chính mình cùng Hạ Mộng Hoan đi dạo phố, tìm một bộ tươi mát giản lược.

...

Ba mẹ Lê xuống đường sắt cao tốc là mười một giờ trưa, Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng đi đón, hai người canh giữ ở cửa ra xe, xe lửa dừng, người bên trong ào ra bên ngoài, Đường Tuyết liếc nhìn trong đám người liền nhận ra mẹ Lê.

Cô cười hướng bà vẫy tay, "Dì ơi, ở đây!"

"Ai nha!" mẹ Lê rất vui vẻ, con bà còn không thấy được bà, Đường Tuyết đã thấy trước.

Hai vợ chồng đi đến gần, Đường Tuyết thoải mái chào hỏi hai người.

Mẹ Lê ở trên mạng xem qua ảnh chụp của Đường Tuyết, đã biết dáng dấp của cô ra sao, nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt, vẫn có chút hoảng hồn, xúc động nói: "Trong ấn tượng của ta con vẫn là một đứa trẻ, hiện tại đã lớn như vậy, nhanh để dì nhìn xem, ách, thật xinh đẹp, đúng là con gái mười tám."

Đường Tuyết cười hì hì xoay hai vòng tại chỗ cho bà xem, sau đó mới đáp: "Dì ơi, dì một chút cũng không thay đổi."

Mẹ Lê sờ soạng khuôn mặt, nhịn không được cười, "Cái con bé này, dì già rồi."

"So với người trong trí nhớ của con giống nhau như đúc, không thì sao con mới nhìn một cái liền nhận ra dì."

"Được rồi, con so với Ngữ Băng mạnh hơn nhiều " mẹ Lê nói xong, mắt nhìn con trai "Con mang khẩu trang làm gì?"

Đường Tuyết giải thích: "Dì ơi, cậu ấy bây giờ là người nổi tiếng, ở đây nhiều người địa phương, dễ bị nhận ra."

...

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đi ăn cơm trưa. Sau một bữa cơm, Đường Tuyết cùng ba mẹ Lê liền biến thành người một nhà, ba Lê bình thường không muốn nói chuyện hôm nay cũng nói nhiều một chút.

Đường Tuyết có một thiên phú.

Cô ở với đám bạn cùng lứa vẫn là ít giao tiếp, nhưng ở cùng trưởng bối liền nói rất nhiều, không riêng gì trưởng bối trong nhà, gặp được ở bên ngoài cũng đều như vậy. Vì vậy các bác gái tập khiêu vũ trong tiểu khu đều thích cùng cô nói chuyện.

Cô gái nhỏ xinh đẹp hoạt bác, tự nhiên hào phóng, lanh lợi khéo ăn nói, tâm tư đơn thuần, nói chuyện cũng rất thú vị....

Tóm lại từ bốn mươi tuổi trở lên người hâm mộ của cô vô số.

Lúc này, ba mẹ Lê cũng có chút hâm mộ rồi.

Sau đó Đường Tuyết cũng cảm thấy nói chuyện cùng ba mẹ Lê Ngữ Băng rất hợp.

Ba người trò chuyện vui vẻ, Lê Ngữ Băng bị gạt ra một bên, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười của mẹ cậu, cậu vịn trán cảm thán ma lực của bạn gái nhà mình, không, ma tính.

Ăn trưa xong, bốn người đi công viên núi Ô Linh. Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng bình thường đều rất bận rộn, không có nhiều cơ hội đi ra ngoài chơi, đây cũng là lần đầu tiên đi công viên Ô Linh.

Hoa trên núi sặc sỡ, núi Ô Linh xinh cực kỳ đẹp, những ngọn núi màu xanh lục bên trên đan xen vào nhau, điểm xuyết như một chùm hoa nở, rực rỡ như Yên Hà(*).

(*) Yên Hà (烟霞): khói và ráng; chỉ cảnh thiên nhiên nơi núi rừng mà các nhà nho, đạo sĩ ẩn dật

Mẹ Lê mang giày cao gót, Đường Tuyết lo bà sẽ mệt, cho nên mọt người tản bộ trong công viên chốc lát, cũng không có leo núi, trực tiếp tới hồ chèo thuyền.

Thuyền là loại có thể chính mình dùng chân đạp, bốn người, bố Lê cùng Lê Ngữ Băng chèo thuyền, Đường Tuyết cùng mẹ Lê ngồi ở phía sau cổ vũ.

Gió mát say hơi rượu, phong cảnh say lòng người. Ánh dương soi sáng trên mặt hồ, bị sóng lăn tăn trên mặt hồ đánh thành từng mảnh vụn. Mẹ Lê trông gần là hồ nước, xa xa là người đi đường, xa hơn nữa là sơn sắc cùng trời xanh.

Đường Tuyết nhìn thấy một con cá nhảy lên mặt nước, có chút kích động, "Haha, cá thật to."

"Chắc là cá chép." Bố Lê nói.

"A, bác vừa liếc mắt đã nhận ra chủng loại của nó? Khoảng cách cũng xa?"

Bố Lê cười nói, "Ừ, ta thích nuôi cá." Nói qua, phổ cập một chút kiến thức cho Đường Tuyết, tùy thể của nước, bên trong có thể có cá gì, sau đó lại kể qua về những con cá bảo bối ông nuôi ở nhà. Lequydon và webtruyen là hai trang ăn cắp!

Mẹ Lê cắt ngang, "Đừng nói về cá nữa, thật nhàm chán. Đường Tuyết chúng ta hát đi?"

"Vâng!" Đường tuyết gật đầu.

Lê Ngữ Băng ngăn lại, "Đừng hát."

Mẹ Lê kỳ quái nói: "Tại sao?"

Đường Tuyết có chút ngượng ngùng, "Dì ơi, con hát có một chút lạc điệu ạ."

Một, một chút.

Lông mày Lê Ngữ Băng giật giật, nghĩ thầm cô quá khiêm tốn rồi.

Mẹ Lê không hề lo lắng khoát tay áo, "Ca hát chính là làm mình vui vẻ, cũng không phải là đi thi, không việc gì cả. Được rồi, chúng ta hát bài gì đây, hát 《 để cho chúng ta tạo nên đôi mái chèo 》?"

"Vâng."

Hai người vui vẻ đánh nhịp, cùng bắt đầu hát.

"Làm cho ổ đám đảng lên thoải mái mái chèo —— "

"Để cho chúng ta tạo nên đôi mái chèo..."

"Tiểu Xuyên nhi chân mở sàng lang —— "

"Chiếc thuyền con đẩy ra gợn sóng..."

"Này trước mặt lấy đao ảnh, không có trăm tháp mỹ lệ—— "

"Này trước mặt lấy đao ảnh, không đúng..."

"Bốn phía trì hoãn vòng quanh, con lừa dỗ dành bức tường —— "

"..."

Đường Tuyết vẫn còn tự mình say mê mà hát, mẹ Lê triệt để không có chút âm thanh, chân tay luống cuống mà nhìn qua Đường Tuyết.

Lê Ngữ Băng quay đầu liếc nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng nhún vai, vẻ mặt hiện lên chữ "Tự gây nghiệt thì không thể sống".

Mẹ Lê trừng mắt liếc cậu một cái, thừa dịp Đường Tuyết hát xong một đoạn, vội vàng đưa cho cô nước khoáng, "Đây, uống miếng nước cho thấm giọng."

"Cảm ơn dì!"

"Không khách khí... Ông xã, ông xã!"

Bố Lê quay đầu: "Gì?"

"Nói một chút về mấy con cá ông nuôi đi."

"Tốt..."

*edit by jamjam1230