Vương Húc Chi chỉ có thể lần nữa khen ngợi lỗi bug bẩm sinh của trò ngoan, nói quái gì phụ huynh cũng tin.
“Chuyện này vẫn phải trách Húc Chi nhà chú.” Vương Thế Hồng thở dài, “Các cháu bị áp lực lớn, nhìn con trai chú này, cả ngày lêu lổng lông bông, chẳng thấy tí áp lực nào.”
Vương Húc Chi: “???” Cảm giác nhồi máu cơ tim là đây.
“Muộn rồi, lời cháu muốn nói cũng nói hết rồi, chú Vương à cháu về đây.” Trình Nguyệt Minh cầm quả táo, đứng dậy vẫy tay.
“Được được, đúng là muộn rồi.” Vương Húc Chi sướиɠ rơn người, suýt thì bắn pháo ăn mừng.
Vương Thế Hồng đạp cậu một cái, “Đi tiễn người ta đi. Nguyệt Minh, đi đường cẩn thận nhé.”
“Dạ, vâng ạ.” Trình Nguyệt Minh lễ phép gật đầu, cùng Vương Húc Chi đi ra ngoài.
Bên ngoài có một cột đèn đường đang sáng, nhà hai người mặc dù nói là hàng xóm, nhưng thực ra cách nhau đến ba trăm bốn trăm mét, dù sao thì diện tích đất nhà Trình Nguyệt Minh khá là lớn, lại đặc biệt đi chọn cái chỗ hẻo lánh hoang vu, đồng không mông quạnh.
Hai người đi chầm chậm, Trình Nguyệt Minh đi trước, Vương Húc Chi theo sát đằng sau.
“Sao cậu lại giúp tôi?” Dọc đường quá yên tĩnh, Vương Húc Chi không kìm được phải bắt chuyện.