Sáng sớm, phòng ăn ngập tràn ánh mặt trời.
Trên chiếc khăn trải bàn kẻ ô vuông đen trắng, đặt bộ đồ ăn mạ vàng. Hàn Nhất Nặc nắm cái muỗng trong tay, cái miệng nhỏ nhắn đang nhấm nháp súp kem nấm. Đôi mắt đen nhánh của cô bé vòng tới vòng lui, thỉnh thoảng nhìn ba người lớn bên cạnh.
"Tại sao mọi người lại không ăn?" Cô bé xem một lát, cong môi hỏi. Bữa sáng ở đây có mùi vị rất ngon, chẳng lẽ mọi người không đói sao?
Sở Kiều giơ tay lên xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Nhất Nặc ngoan ngoãn ăn, Dì vẫn chưa đói."
Không đói bụng sao?
Hàn Nhất Nặc mở trừng hai mắt, cầm một miếng bánh mì nướng đưa lên miệng cắn, quay đầu lại hỏi người kế bên, "Cha, cha cũng không đói?"
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô bé mím môi cười cười, đáy mắt tràn đầy ôn hòa, "Cha ăn no rồi."
Ăn no? Hàn Nhất Nặc cau mày, nghĩ thầm tốc độ ăn cơm của cha lại tiến bộ sao? Xem ra, nó còn phải tiếp tục cố gắng, nhất định phải vượt qua cha mới được!
"Chú ăn cùng cháu nhé." Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên mở miệng, môi mỏng hơi nhếch lên.
Quyền Yến Thác cầm dao nĩa lên, miệng nếm nếm bữa sáng trước mặt, ý vị gật đầu, nói: "Mùi vị không tệ."
Hàn Nhất Nặc liếc nhìn anh, nghĩ thầm, ông chú dọa người này coi như tương đối tinh mắt, không khỏi nhìn anh cười cười.
Ngược lại anh ăn rất ngon miệng!
Sở Kiều hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt thầm giận. Một buổi sáng tốt lành, bị anh làm khuấy đảo, thật đáng ghét!
"Thu Dương," Sở Kiều nhấp một hớp cà phê, mỉm cười hỏi người đàn ông trước mặt: "Anh đột nhiên tới đây, là có chuyện sao?"
Nghe cô nói, Hàn Thu Dương cúi đầu liếc nhìn con gái, giọng nói thản nhiên, "Cũng không có gì quan trọng, Nhất Nặc nhớ ông bà, anh cũng muốn trở lại gặp thầy, còn có...... gặp em."
Hàn Thu Dương, người cũng như tên, là một người đàn ông khiến người khác cảm thấy ấm áp. Anh giống như ánh mặt trời mùa thu, ôn hòa ấm áp chứ không nóng rực.
Loại cảm giác này, rất thoải mái.
Sở Kiều mím môi cười cười, sự cảm kích phát ra từ trong đáy lòng. Anh luôn giúp đỡ cô vào bất cứ lúc nào cô cần, lại rất có chừng mực, để cho cô cảm thấy giữa anh và cô vẫn có một khoảng cách nhất định.
Cũng là bởi vì phần khoảng cách này, cho nên Sở Kiều tiếp xúc với anh cũng không cảm thấy áp lực, không cảm thấy lúng túng.
Mặc kệ nói thế nào, Hàn Thu Dương cũng là một người đàn ông thông minh.
"Thầy cũng rất nhớ anh, " Sở Kiều nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn về phía anh, "Mỗi ngày đều so sánh em với các anh, mắng em thật thảm thiết!"
Cô liền cố nghiêm mặt, cười nói: "Các anh thật là, tại sao lại ưu tú như vậy? Thật đúng là không cho người khác đường sống!"
"Ha ha......"
Hàn Thu Dương mím môi cười khẽ, giống như bên cạnh không có ai, anh nhìn Sở Kiều, đáy mắt
lộ vẻ
cưng chiều, "Xem ra, có em ở đây, thầy cũng sinh hoạt thật tốt, vẫn còn hơi sức mắng chửi người!"
"Đúng vậy!" Sở kiều dí dỏm nhún nhún vai, môi đỏ mọng nâng lên, nói: "Thầy càng mắng chửi, càng làm cho tinh thần của em trở nên kiên cường hơn."
Hai người này ngươi một lời ta một câu, nói chuyện rất náo nhiệt. Căn bản không đem ông đây để ở trong mắt à?!
Quyền Yến Thác đôi môi mỏng mím nhẹ, ánh mắt lợi hại quét về phía Hàn Thu Dương đang ngồi đối diện, con ngươi híp một cái. Thằng oắt này còn dám nói đến gặp cô? Gặp ai? Con bà nó, đó là vợ ông, gặp gặp cái rắm!
Đem lạp xưởng cắt gọn, cắm ở trên cái nĩa, Quyền Yến Thác nghiêng người sang giơ lên trước mặt Sở Kiều, nói: "Há mồm."
Sở Kiều đang muốn mở miệng, nhìn thấy bàn tay anh duỗi ra, lập tức giận tái mặt, "Không ăn!"
"Có ăn hay không?"
"Không ăn!"
"Thật không ăn?"
Sở Kiều trong lòng khẽ động, nhìn đáy mắt anh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không nhịn được chột dạ. Cô nhìn chằm chằm ánh mắt dò xét xung quanh, miễn cưỡng hé miệng đem thức ăn anh đưa tới nuốt vào.
"Dì Kiều Kiều, đỏ mặt nha!" Hàn Nhất Nặc đôi tay chống cằm, cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Kiều cứng đờ, thức ăn nghẹn lại trong cổ họng, không khạc ra cũng không nuốt xuống được.
Cô vội vàng bưng nước ở trên bàn lên, uống vào mấy ngụm, rốt cuộc đem đồ ăn nuốt xuống.
Quay đầu, Sở Kiều ngoan độc nhìn chằm chằm người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Quyền Yến Thác, anh tự đâm đầu vào chỗ chết hả!"
Quyền Yến Thác không hề né tránh ánh mắt của cô, đôi mắt đen thâm thúy tỏa ra ánh sáng, anh cúi mặt xuống, môi mỏng ở bên tai cô, cất lên âm thanh từ tính mê người, "Nếu vì em mà chết, anh cam tâm tình nguyện!"
"......"
Sở Kiều hoàn toàn ngơ ngẩn, ánh mắt thâm tình vẫn chưa kịp thu lại. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy trái tim thùng thùng nhảy loạn, trong lòng như có lửa.
Giây lát, Hàn Thu Dương ôm con gái vào trong ngực, đáy mắt nhuộm vẻ tối tăm.
Dùng xong cơm sáng, bọn họ đi xem tòa nhà chọc trời. Sở Kiều thấy người đàn ông lẽo đẽo theo sau, không nhịn được hỏi: "Tại sao anh còn đi theo bọn em?"
Quyền Yến Thác nhét hai tay vào túi, khóe miệng nở nụ cười bình tĩnh, "Ký hợp đồng! Ngày hôm qua chưa có ký được, hôm nay liền tiến hành luôn!"
Nghe anh nhắc đến vấn đề này, sắc mặt Sở Kiều có chút mất tự nhiên. Cô tức giận cúi đầu, thực là để anh có một lý do hợp lý, quả là vô cùng bực mình!
Ra khỏi thang máy, Hàn Nhất Nặc chạy về phòng làm việc phía trước, vọt vào bên trong hưng phấn kêu to: "Mai, mai ——"
Âm thanh của cô bé rất lớn, Mai Kiệt bỏ xuống cây bút trong tay, đứng dậy đi tới, đón lấy cơ thể nhỏ bé của Hàn Nhất Nặc, ôm vào trong ngực, "Trời ạ, tiểu công chúa của tôi, sao con lại ở đây?"
Hình như không nghĩ đến cô bé sẽ tới, trên mặt Mai Kiệt không giấu được sự vui mừng.
"Là cha đưa con tới." Hàn Nhất Nặc ôm lấy cổ ông cười nói "Con đến thăm dì Kiều Kiều."
"Aiza, con thật là vô tâm!" Nghe cô bé nói như thế, Mai Kiệt lập tức giận tái mặt, làm bộ tức giận nói: "Con không muốn gặp ta hay sao? Ta quả thực là thương lầm con!"
"Dĩ nhiên là con cũng muốn mà, " Hàn Nhất Nặc le lưỡi với ông, nói: "Mai, tại sao người không đi thăm con?"
Mai Kiệt giơ tay lên xoa xoa đầu cô bé, vẻ mặt cưng chiều, "Ta gần đây quá bận rộn, không có thời gian đi thăm con."
"Thầy!" Hàn Thu Dương đi theo từ đằng sau tới đây, rất cung kính gọi một câu.
Đang lúc nói chuyện, anh đưa tay muốn đem con gái nhận lấy, lại bị thầy lắc mình né tránh.
"Thằng nhóc thối tha!" Mai Kiệt mất hứng giận tái mặt, nói: "Để Bảo Bảo cho tôi không được hay sao...! Không phải là ngày nào anh cũng được ôm còn gì?"
Hàn Thu Dương vô tội lắc đầu một cái, mình thực không muốn cùng thầy giành giật, đây không phải là sợ ông mệt mỏi sao!
Sở Kiều theo ở phía sau, nhìn thấy cũng phải sửng sốt một chút, len lén liếc qua Hàn Thu Dương, sử dụng ánh mắt hỏi thăm: tình huống thế nào?
Mặc dù Nhất Nặc là được Hàn Thu Dương nuôi từ bé, nhưng lại được mọi người quan tâm và yêu thương. Trong đó cũng bao gồm cả thầy của anh, Mai Kiệt, có lúc ông mắng nhiếc người không nháy mắt, cái gì cũng bắt bẻ, nhưng đối với Nhất Nặc lại vô cùng yêu thương, có thể nói là cưng chiều.
Ví dụ như cách xưng hô này, ngay cả anh cũng không dám gọi thẳng tên của thầy, vậy mà Mai Kiệt lại để cho Nhất Nặc gọi như vậy, thật coi nó như hòn ngọc quý trên tay.
Sở Kiều nghe anh nói đại khái đôi câu, trong lòng có chút hiểu rõ. Xuất thân của Hàn Nhất Nặc rất đáng thương, thật may là có ông trời thương hại, ở trong u tối lại có thể gặp được những người này, đem tình thương của cha mẹ bù đắp gấp bội cho con bé!
Mỗi lần nghĩ đến con bé, Sở Kiều cũng có thể liên hệ đến chính mình. Mặc dù cô có mẹ, có ba nhưng so với con bé thì hạnh phúc hơn được bao nhiêu?!
Bỗng chốc, Sở Kiều cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, ngón tay được người đàn ông bên cạnh nắm lại. Cô nhíu mày trừng mắt nhìn qua, lại thấy ánh mắt thâm thúy của anh, đáy mặt một mảnh thương yêu, khiến cho trái tim cô run rẩy.
Quyền Yến Thác nắm chặt tay cô, dùng sức giữ lại trong lòng bàn tay, môi mỏng hàm chứa nụ cười dịu dàng,, "Em không cần phải hâm mộ người khác, sau này có anh thương em, đủ khiến bất luận người nào hâm mộ!"
Loại hoa ngôn xảo ngữ này, Sở Kiều nghe cũng không ít. Nhưng lúc này, đáy mắt lóe lên vẻ thâm tình, cô nghĩ đến đêm đó trên đỉnh núi đầy sao, anh trịnh trọng cam kết, khiến cho cô cảm thấy an lòng
Sở Kiều cuống quít cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt anh, đáy mắt như hồ nước sâu thăm thẳm, nếu như không cẩn thận, cả người sẽ bị hút vào trong.
Loại cảm giác này thật không tốt, cô không muốn đắm chìm một lần nữa.
Lần trước ký hợp đồng lại bởi vì vấn đề cấp bách của Sở Kiều làm gián đoạn. Trong lòng cok muốn lấy công chuộc tội, mang hợp đồng đã chuẩn bị xong đặt ở trên bàn đàm phán, vẻ mặt so với lần trước bình tĩnh không ít.
Lần này Hàn Thu Dương vì chuyện riêng mà đến, thấy bọn họ thảo luận công việc liền đưa con gái ngồi sang một bên. Hàn Nhất Nặc nhìn thấy Tiểu Bạch có nhiều hơn một người bạn, hết sức hưng phấn.
Thật may là Tiểu Bạch tính tình ôn thuận, bị cô bé túm nắm như thế nào cũng không há mồm. Chính là Điềm Điềm đáng thương, mắt thấy người yêu không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là im lặng, cùng nhau chịu hành hạ.
Cuối cùng Hàn Nhất Nặc quấn lấy Hàn Thu Dương đòi nuôi một con. Hàn Thu Dương bị con bé nũng nịu, không thể làm gì hơn là đồng ý, nếu Tiểu Bạch cùng Điềm Điềm sinh hạ tiểu bảo bảo thì sẽ cho cô bé một con.
Có lời lời nói của anh, tinh thần Hàn Nhất Nặc vô cùng hào hứng, hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc phải làm thế nào mới sinh được chó con?
Nghe vậy, Hàn Thu Dương liền bối rối, không biết phải giải thích như thế nào.
Sở Kiều chằm chằm nhìn động tĩnh bên này, không khỏi cúi đầu cười trộm. Đến khi cô quay đầu một lần nữa, Quyền Yến Thác đã ký xong hợp đồng, đưa cho cô nói: "Anh đã ký xong rồi."
"À?" Sở Kiều sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi anh: "Anh không cần xem qua cũng ký tên sao?"
"Không cần đọc." Quyền Yến Thác thu lại bút, bên môi nâng lên độ cong, "Không phải là em đã xem qua rồi sao?"
Em xem qua thì cũng như là anh xem, là ý đó sao?
Sở Kiều bĩu môi, nghĩ thầm đầu anh là đang bị làm sao vậy? Còn quyền quản lý của Quyền thị thì sao, cứ không đề phòng mà ký vào? Thật quá dễ dãi!
Nhìn thấu tâm tư của cô, khóe mắt Quyền Yến Thác nhảy lên, nhìn về phía Mai Kiệt đang ngồi ung dung, giọng nói sắc bén, "Dù sao, vô luận là điều kiện gì, anh đều
đồng ý."
Mai Kiệt cũng không né tránh, ung dung mỉm cười.
Bên này hai người đàn ông trao đổi ánh mắt, bên kia, Sở Kiều vẫn còn bối rối, "Anh đúng là đần độn, không ai cầm súng bắt anh phải ký. Điều khoản ngang ngược như vậy cũng đồng ý hay sao?"
"Con nhóc chết tiệt kia ——"
Mai Kiệt đột ngột đứng lên, ánh mắt trầm xuống, "Tôi còn ngồi ở nơi này mà cô dám vươn tay ra bên ngoài hả?"
Ông giơ tay lên, chỉ vào mũi Sở Kiều mà mắng: "Cái gì gọi là điều khoản ngang ngược? Tôi là Phách Vương hay sao?"
"Không phải!"
Sở Kiều cúi đầu, căn môi thì thầm, "Thầy dĩ nhiên không phải Phách Vương rồi, Phách Vương cũng không ngang ngược đến như vậy đi!"
Cô hiểu rất rõ ràng về bản hợp đồng kia, là thầy chiếm hết tiện nghi.
"Cô nói cái gì?"
Mai Kiệt chống nạnh, nhìn cô chằm chằm, hỏi, "Cô còn thì thầm cái gì? Tôi hỏi cô, cô có ý kiến với hợp đồng của tôi?"
"Không!" Sở Kiều vội vàng khoát tay, cười nói: "Không có không có."
Mai Kiệt bĩu môi, vẻ mặt sắc bén.
Sở Kiều tiến lên một bước, nhoẻn miệng cười, khuôn mặt nịnh nọt mà nói: "Thầy, làm sao con lại đi giúp người ngoài đây? Thầy nói có đúng hay không?"
"Hừ!"
Nghe được lời của cô..., sắc mặt Mai Kiệt mới tốt lên, "Coi như cô còn có lương tâm."
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, đang muốn mở miệng, lại nhìn đến ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Kiều quét tới. Ánh mắt kia rõ ràng nói: nếu như anh dám nói hưu nói vượn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Loại thời điểm này, chọc giận cô cũng không có cái gì tốt. Cho dù Quyền Yến Thác không ưa thái độ của Mai Kiệt đối với cô, nhưng chỉ có thể nín nhịn, đem lời nói trong cổ họng nuốt trở về.
Sau khi ký hợp đồng, Sở Kiều quả quyết đuổi anh đi. Có anh ở nơi này, tuyệt đối ảnh hưởng suy nghĩ của cô. Ví dụ như chuyện vừa rồi, đang êm đẹp mà sao cô lại suy nghĩ thay anh? Còn lo lắng anh bị người ta lừa?
Khó trách làm cho thầy không vui, ngay cả chính cô cũng không giải thích được.
Bị cô đẩy đi ra, trong lòng Quyền Yến Thác đặc biệt khó chịu. Tại sao muốn đuổi anh đi, mà Hàn Thu Dương lại có thể ở bên trong?
Sở Kiều cho anh một câu trả lời, đó là: Hàn Thu Dương là tiền bối của cô, bọn họ đều là học sinh của Mai Kiệt.
Bởi vì hai chữ
tiền bối này, lửa giận trong lòng Quyền Yến Thác mới chậm rãi tản đi. Thì ra là ở trong lòng Sở Kiều, quan hệ giữa cô và Hàn Thu Dương là như vậy, đã thế, anh đây liền lui một bước.
Đi vào trong thang máy, Quyền Yến Thác rời cao ốc chọc trời, quay trở lại chi nhánh Quyền thị ở La Mã.
Anh đi tới nơi này, cũng là có công việc phải làm, không thể làm trễ nải chuyện của công ty.
Gần tối, Quyền Yến Thác về đến nhà, mắt nhìn thấy bên nhà Sở Kiều vẫn tối đen. Chờ cả ngày cũng không còn thấy cô trở lại, anh nhìn chằm chằm bát cháo củ từ đang nguội dần, gương mặt tuấn tú trầm xuống.
Thuận tay cầm lên điện thoại trên bàn, khuôn mặt Quyền Yến Thác âm trầm, giọng nói không vui, "Em đang ở đâu? Làm sao c̣òn chưa về?"
Sở Kiều đang cầm điện thoại di động vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe mắt trầm xuống, nói: "Em ở đâu, đều không liên quan gì đến anh!"
Cúp điện thoại trước, Quyền Yến Thác rõ ràng nghe được tiếng cười của Hàn Nhất Nặc. Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, ném lên ghế sô pha, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh lại.
Dùng xong cơm tối, Hàn Thu Dương lái xe đưa Sở Kiều về nhà. Anh nhìn con gái đang ngủ ở phía sau, cười nói: "Hôm nay thật là cám ơn em, vì em ở đây nên Nhất Nặc đã rất vui vẻ."
"Em cũng vậy." Sở Kiều cởi dây an toàn ra, quay đầu nhìn đứa bé, "Em rất thích Nhất Nặc."
Hàn Thu Dương gật đầu một cái, gương mặt tuấn tú lộ vẻ ôn hòa, "Anh biết."
Đứa bé này ngày hôm nay đã chơi mệt mỏi, Sở Kiều không dám kéo dài, dặn dò anh, "Lái xe cẩn thận, ngày mai chúng ta gặp lại."
"Được." Hàn Thu Dương đáp lời.
Đẩy cửa xe ra đi xuống, Sở Kiều đứng ở ven đường, sau khi thấy anh lái xe rời đi, mới xoay người, cất bước lên lầu.
Trước khi lên lầu, cô quét mắt qua ban công căn hộ bên cạnh, thấy đèn vẫn sáng.
Lúc đi lên cầu thang, Sở Kiều bước đi nhè nhẹ, rón rén tới cửa phòng mình,
móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Bàn tay đặt lên nắm cửa, cô khẽ chần chừ một lúc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh đèn trên hành lang mở ảo, thỉnh thoảng có âm thanh từ TV nhà hàng xóm truyền đến.
Mắt Sở Kiều nhìn chằm chằm cửa nhà bên cạnh nhưng cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, không nghe thấy tiếng bước chân.
Giây lát, cô tự giễu cười cười, vội vàng siết chặt cái chìa khóa mở cửa, đi nhanh vào trong nhà.
Cơm tối ăn rất no, Sở Kiều đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo ngủ. Cô đi tới trước bàn, mở giấy vẽ, vừa mới cầm bút liền nghe có âm thanh từ ban công bên kia truyền tới.
Sở Kiều tò mò đứng lên, mở cửa ban công đi ra ngoài, trong nháy mắt bị hấp dẫn.
Ban công nhà bên, người đàn ông dựa lưng vào lan can, ôm một cây đàn ghi-ta. Ngón tay thon dài của anh khẽ lướt, âm thanh từ đầu ngón tay phát ra lưu loát.
Trong đầu Sở Kiều lóe lên, anh sẽ chơi đàn ghi-ta? Nhưng cô một chút cũng không biết!
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra, Sở Kiều sửng sốt ngây ngốc tại chỗ, bởi vì ngạc nhiên, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ là chằm chằm theo dõi bóng lưng của anh.
Mưa phùn theo gió lạnh, xuyên qua con phố chiều
Gạt đi nước mưa, nhìn về phía xa
Nơi ánh đèn đêm lẻ loi
Gợi về ký ức ưu thương
Anh đã yêu đôi mắt rung động lòng người của em
Tiếng cười em lại càng khiến anh mê luyến
Chỉ mong có thể âu yếm khuôn mặt em một lần nữa
Tay trong tay, ta cùng nhau hẹn ước, như ngày hôm qua
Giai điệu của bài hát này hầu như là nghe nhiều nên thuộc, ngay cả Sở Kiều, đối với âm nhạc không hiểu lắm nhưng khi còn bé vẫn thường nghe. Be¬yond - Thích em, đã từng làm say mê tâm hồn hàng vạn thiếu nữ.
Sở Kiều trừng mắt nhìn, hoàn toàn không dám tin. Anh chơi đàn rất hay, hơn nữa còn hát tiếng Quảng Đông.
Trước kia lúc còn đi học, trong trường cũng sẽ có cậu trai vì theo đuổi bạn gái mà mình ngưỡng mộ, sẽ hát bài hát này. Nhưng hôm nay, có một cái người sống sờ sờ, đứng bên người cô, hát lên bài hát ấy.
Sở Kiều hít sâu, ý thức trong đầu có phần mơ hồ. Bài hát này, là hát cho cô nghe sao?
Một lúc sau, tiếng đàn ghi ta trên tay Quyền Yến Thác dừng lại, anh quay người, mặt đối mặt nhìn về phía cô, ánh mắt rạng rỡ, "Nghe lâu như vậy, thế nào cũng phải có một chút tiếng vỗ tay chứ?"
Sở Kiều yên lặng, thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, cô hoảng hốt xoay người, rầm một cái, đóng lại cửa ban công, chạy trốn.
Thấy phản ứng của cô, Quyền Yến Thác giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, suy nghĩ, chẳng lẽ là nhiều năm như vậy không có đàn qua nên kỹ thuật không được như xưa sao? Cũng sẽ không đi, trước khi đến không phải luyện tập đã lâu rồi sao?
Từ ban công chạy vào nhà, sắc mặt Sở Kiều đỏ bừng. Cô lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.
cộc cộc cộc ——
Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Kiều biết người đến là ai, nhưng không dám mở cửa.
Giây lát, âm thanh ngoài cửa biến mất, cô dán lỗ tai lên cửa lắng nghe, không có động tĩnh.
Sở Kiều kinh ngạc, theo bản năng mở cửa, lại nhìn thấy Quyền Yến Thác đang đứng bên ngoài, miệng cười tủm tỉm nhìn cô chằm chằm.
"Anh tới làm gì?" Sở Kiều cụp mắt, mím môi hỏi anh.
Quyền Yến Thác nhếch môi cười khẽ, đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, "Em không nói một lời nào cả, cũng quá không nể mặt anh rồi!"
"Nói gì?"
Sở Kiều mắt nhìn mũi chân chằm chằm, chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng.
Hai gò má của người trước mặt ửng hồng, trong lòng Quyền Yến Thác khẽ động, đưa tay ôm lấy mặt cô, đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô, hơn nữa đem cô ôm thật chặt vào trong ngực.
"Sở Kiều, em không thể thoát khỏi anh!"
Bởi vì, anh cũng vậy, không còn đường lui.