Editor: Lovenoo1510
Hành động uy hϊếp của cô ta là như thế này sao? Buổi sáng vẫn còn giương cung bạt kiếm, nói lời ác độc, vậy mà lúc này lại làm bộ như người không có việc gì, thể hiện bộ dáng tình cảm chị em thân thiết.
Nếu là lúc trước, nhất định Sở Kiều sẽ đem đồ ăn cô ta gắp úp trở lại mặt của cô ta. Nhưng bây giờ, cô sẽ không làm vậy.
Trở tay gắp một miếng cá, Sở Kiều mỉm cười bỏ vào trong bát của cô ta, giọng bình tĩnh, nói: “Em cũng ăn nhiều một chút, sản phẩm mới đưa ra thị trường nên rất mệt, chỉ cần em cần, chị tuyệt đối sẽ dùng toàn lực phối hợp với em!”
Khoé miệng đang cười của Sở Nhạc Viện trầm xuống, nụ cười thoáng chốc trở nên khó coi. Hành động này của Sở Kiều, quả nhiên là càng ngày càng tinh xảo!
“Như vậy mới đúng!” Sở Hoành Sanh mở miệng, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén, “Ba chỉ có hai con là con gái, Sở thị tương lai đều sẽ giao cho các con, chỉ có sự đồng tâm của chị em con, mới có thể quản lý tốt Sở thị.”
Ông ta nói những lời này, có vẻ như cũng không có gì không ổn. Nhưng nghe vào tai Quý Tư Phàm lại có thâm ý khác, anh nhíu mày nhìn sang, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt của Sở Hoành Sanh hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được có điểm gì khác thường.
Sở Kiều gật đầu một cái, giọng nói thuận theo, nói: “Ba yên tâm, con đã hiểu.”
Sở Hoành Sanh quay đầu đi, ánh mắt rơi trên người đứa con gái nhỏ, chờ câu trả lời của cô ta.
Mắt thấy con gái không nói lời nào, Giang Tuyết Nhân giơ tay lên đẩy cô ta. Sở Nhạc Viện bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ba yên tâm.”
Giây lát, Sở Hoành Sanh thở phào một hơi thật dài, cuối cùng tràn ra nụ cười.
Quyền Yến Thác ngồi ở đâu cũng đều là bộ dáng như vậy, anh cũng không quan tâm những thứ này, tiến lại gần người bên cạnh cười, hỏi: “Hôm nay em mặc chiếc váy mới mua à? Trước kia chưa thấy em mặc bao giờ?”
Ngồi xuống Quyền Yến Thác mới phát hiện, hôm nay Sở Kiều mặc một chiếc váy rất đặc biệt, không giống với trang phục hiện giờ.
“Của mẹ em.” Sở Kiều thản nhiên nói, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào tai mọi người.
Mày kiếm của Quyền Yến Thác khẽ chau lại, trong nháy mắt đã hiểu tâm ý của cô, không tiếp tục hỏi nữa.
Trên bàn ăn, Sở Hoành Sanh có cái nhìn đầy thâm ý với Sở Kiều, nhưng cũng không mở miệng, thần sắc khuôn mặt bình tĩnh.
Trái lại Giang Tuyết Nhân không sao có thể động đũa được, liên tiếp tránh đi ánh mắt sắc bén của Sở Kiều.
Dùng xong cơm tối, mọi người trong nhà đều ở dưới lầu xem tivi nói chuyện phiếm, nhưng Quyền Yến Thác lại đem tâm tư đặt ở nơi khác.
Phòng ngủ trên lầu, Sở Kiều bị anh chặn lại trên ván cửa, hoảng sợ nói: “Anh muốn làm gì?”
Quyền Yến Thác quét mắt nhìn bố trí trong phòng ngủ, khoé miệng nở nụ cười tà mị, “Nơi này là phòng ngủ của em à?”
“Ừ.” Sở Kiều không dám gào lên với anh, sợ chọc anh tức giận.
Ánh mắt anh khẽ chuyển màu xanh khiến da đầu Sở Kiều tê dại, giọng cô cố gắng dịu dàng, cười nói: “Chúng ta đi xuống dưới đi.”
Nhưng cô không biết, cô càng ăn nói khép nép như vậy, tà ác trong lòng Quyền Yến Thác càng bành trướng.
Bị người đàn ông vây ở cánh cửa, gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi thấp xuống, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai cô, “Chúng ta làm một lần ở chỗ này chứ?”
Sở Kiều trừng mắt, cắn răng quát: “Quyền Yến Thác, anh điên rồi!”
“Anh không điên!”
Quyền Yến Thác cười gian ác, gương mặt tuấn tú mê người. Đầu ngón tay của anh rơi trên đôi môi trơn bóng của Sở Kiều, phát ra âm thanh làm cho người ta mặt hồng tim đập: “Chúng ta chơi như vậy mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, em không nghĩ vậy sao?”
Mẹ nó! Nghĩ cái đầu anh ấy!
Trong lòng Sở Kiều văng tục, trên mặt lại không dám cùng anh ngang ngạnh. Người đàn ông này thật sự làm người tức giận, chuyện gì cũng có thể làm ra được!
“Không muốn——”
Giọng điệu Sở Kiều hoà hoãn, khuôn mặt tươi cười lần nữa, nói: “Anh đừng làm loạn, chúng ta thật sự phải đi xuống, bằng không…………”
“Ưmh——”
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra ngoài, môi đã bị người đàn ông chặn lại.
Quyền Yến Thác căn bản không muốn nói chuyện cùng cô, hai cánh tay anh ôm chặt người trong ngực, nụ hôn nồng nhiệt rơi trên môi cô, hôn cô mãnh liệt mà nóng bỏng!
Đều nói hiện tại lưu hành đồng phục hấp dẫn, hôm nay cô mặc váy trên người, đối với anh mà nói đó chính là hấp dẫn chết người!
Ngón tay thon dài của người đàn ông thuần thục mở khoá váy của cô, tiến vào thăm dò, một đường đi xuống.
Đầu ngón tay hơi lạnh rơi trên da thịt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sở Kiều phát ra một tiếng yêu kiều, thật may là anh đã chặn miệng của cô mới không để âm thanh phát ra.
Sở Kiều bị anh chặn lại trên ván cửa không thể động đậy, váy dài trên người dần dần bị mở ra, lòng của cô cũng chìm xuống đến đáy cốc.
Xong đời rồi!
Giờ khắc này, Sở Kiều bực bội muốn chết!
Sớm biết như vậy, cô sẽ không mặc bộ váy này rồi, đây chính là bộ váy mẹ cô thích nhất, nếu mặc bộ váy này mà làm cái gì gì kia kia, thì về sau nhìn thấy chiếc váy này, nhất định tâm lý của cô sẽ có bóng ma!
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng ngủ đột nhiên có người gõ, người giúp việc ngập ngừng nói: “Dạ, xin lỗi cô chủ! Ông chủ mời Quyền thiếu đi gặp một chuyến!”
Hiển nhiên người giúp việc nghe được động tĩnh gì đó, cho nên mới nói lời xin lỗi.
Sở Kiều cắn môi, gương mặt đỏ bừng,
Cô là tức giận, Quyền Yến Thác không thoải mái! Chuyện tốt bị người ta quấy rối, đổi là ai cũng không thể thoải mái được!
Chẳng qua ánh mắt người trong lòng nén giận, Quyền Yến Thác thấy rõ ràng, nếu anh làm thật, đoán chừng Sở Kiều sẽ trở mặt với anh. Mặc dù anh rất muốn rất muốn làm, nhưng người trong ngực không muốn, anh chỉ có thể kìm nén!
Hồi lâu, Quyền Yến Thác lại ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn một trận, chỗ muốn sờ cũng sờ đủ rồi, anh mới đứng thẳng, thả người.
Mất đi sức chống đỡ, hai chân Sở Kiều mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Sao chân yếu như vậy?” Quyền Yến Thác đưa tay ra giữ lấy hông của cô, cắn lấy vành tai của cô cười nói: “Em cũng dễ dàng thoả mãn như vậy sao?!”
Sở Kiều há mồm cắn vào ngực anh, nhưng vì anh mặc áo, nên lần này cắn cũng không đau, ngược lại làm mình cắn đau mình.
Cô cắn răng mở cửa phòng, đẩy anh đi ra ngoài.
Dựa lưng vào cánh cửa, Sở Kiều cố gắng bình phục hơi thở hổn hển, đưa tay chỉnh sửa lại váy xong, đôi tay vẫn run rẩy như cũ, không có chút hơi sức nào.
Tên biếи ŧɦái này!
Sở Kiều cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mắng một lượt.
Ngoài cửa phòng, tâm tình Quyền Yến Thác thật tốt huýt sáo một cái, xoay người đi tới thư phòng.
Cửa thư phòng không khoá Sở Hoành Sanh đang nói chuyện điện thoại. Quyền Yến Thác không tuỳ tiện đi vào, lễ phép đứng ở ngoài cửa một lúc.
“Sớm chuẩn bị cho tôi giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.”
“Mỗi người một nửa, còn có………..”
Khoé mắt Sở Hoành Sanh liếc thấy người đứng ngoài cửa, liền tắt điện thoại, nói: “Vào đi.”
Quyền Yến Thác nhét hai tay trong túi quần đi vào, ánh mắt không khỏi dao động. Những lời vừa rồi, anh lơ đãng nghe được, trong lòng dần sinh nghi ngờ.
Mỗi người một nửa?
Nói vậy thì, Sở Kiều cũng có sao?
“Ba!” Quyền Yến Thác kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi “Ba tìm con có chuyện gì vậy?”
Sở Hoành Sanh khẽ mỉm cười, ngữ điệu ôn hoà, “Mấy ngày trước ta có ăn cơm cùng Quyền tổng, hai lão già chúng ta nói về hôn sự của bọn con. Ba con nói, tính định tổ chức vào cuối năm?”
“Vâng.” Quyền Yến Thác gật đầu một cái, nói đúng sự thật: “Ba con quyết định như vậy rồi! Ba có ý kiến gì không?”
“Không có!” Sở Hoành Sanh vui vẻ cười, giọng nói bình tĩnh, “Hiếm khi Kiều Kiều gật đầu, tất cả dự tính đều nghe theo sự sắp xếp của các con.”
Rót trà ngon đã pha trên bàn ra, ánh mắt Sở Hoành Sanh ôn hoà, nhìn người đối diện, hỏi: “Đứa con gái này của ta, con thích chứ?”
Quyền Yến Thác không nghĩ đến ông ta lại hỏi cái này, trong nháy mắt có chút thất thần, “Tốt! Con rất thích tính cách của cô ấy!”
“Thích không?” Sở Hoành Sanh nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm.
Qyền Yến Thác nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, môi mỏng khẽ dâng lên mấy phần ý cười, “Thật rất thích! Tính tình Sở Kiều rất, rất hắc, cũng rất………….. dũng mãnh!”
Mặc dù cân nhắc từ ngữ miêu tả lần nữa, nhưng Quyền Yến Thác cũng không thể chọn từ ôn hoà. Nếu nói dễ nghe, đó chính là dối trá!
Sở Hoành Sanh ngửa đầu cười, không còn có ý tứ sinh khí. Ông ta gật đầu một cái, giọng nói trầm xuống, “Đứa con gái này của ta, thật sự rất không hiểu chuyện, làm khó con phải chịu nhún nhường nó!”
“Con nguyện ý nhường cô ấy!” Quyền Yến Thác trả lời khẳng định, gương mặt tuấn tú vẻ mặt dịu dàng.
Ánh mắt anh cưng chiều, làm lông mày khẽ chau của Sở Hoành Sanh dãn ra, đáy mắt nở nụ cười có thâm ý khác.
Quyền Yến Thác là người thông minh cỡ nào, rất nhanh đã phát hiện ra, ông cụ cố ý cho anh vào tròng. Thật may là anh nói chắc như đinh đóng cột, trả lời đến giọt nước cũng không lọt.
Tối trên đường về, Sở Kiều ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, không để ý hỏi anh: “Ba em gọi anh, nói những gì vậy?”
Hai tay Quyền Yến Thác nắm tay lái, đang mải suy nghĩ, phải để cô hỏi đến lần thứ hai mới nghe thấy, “Không có gì, chỉ hỏi một chút xem khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ?”
“Là cái này à?” Sở Kiều không tin, hỏi lại anh.
“Ừ!” Đôi mắt thâm thuý thẳng thắn, không nhìn ra được là đang nói dối.
Có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi!
“Sở Kiều,” một tay Quyền Yến Thác vịn tay lái, không nhịn được mở miệng: “Ba của em ông ấy….”
“Ông ấy làm sao?” Sở Kiều nghiêng mặt, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Yến Thác chép miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Anh nâng môi lên, nói: “Ba em rất quan tâm tới em.”
“Quan tâm?” Sở Kiều cười, cười lạnh. Cô cúi đầu thấp xuống, không muốn nói nhiều.
Ánh mắt của cô rét lạnh, Quyền Yến Thác thấy rõ. Môi mỏng của anh khẽ mím, trong lòng chợt thoáng qua điều gì đó.
Lát sau, Sở Kiều dựa vào ghế ngồi, giãn tứ chi: “Chuyện tình của Y Sa sẽ thu lưới nhanh thôi, người bên kia chuẩn bị không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm.” Quyền Yến Thác đưa tay sờ sờ gương mặt cô, giọng điệu ôn hoà.
Nghe được anh nói như vậy, Sở Kiều rất yên tâm, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sáng hôm sau, Quyền Yến Thác đưa Sở Kiều đến công ty đi làm, sau đó lái xe tới bốt cảnh sát.
Tối hôm qua cả đêm anh không ngủ được, cảm giác có chỗ nào đó là lạ? Đến tột cùng là cái gì, anh cũng không nói ra được!
“Quyền thiếu!”
Cảnh sát Hồ thấy anh tự mình đến, không khỏi khẩn trương nói: “Sao ngài lại đích thân tới, có chuyện gì sao?”
“Lần trước anh đưa tài liệu cho tôi, khẳng định là không lầm chứ?” Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác khẽ để ở giữa đầu gối, mày kiếm nhíu chặt.
Tài liệu lần trước không phải là vụ án Sở gia, hắn ý vị gật đầu nói: “Chính xác, vụ án năm đó là do tôi phụ trách mà!”
Chính xác?
Quyền Yến Thác mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa chân mày, anh cũng không nói được ra ngoài rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cảm thấy trái tim mình mơ hồ lo lắng.
“Vậy nhóm các anh biết, tại sao bà ấy muốn tự sát không?”
“Nguyên nhân cụ thể không rõ lắm!” Cảnh sát Hồ nhớ lại tình huống năm đó, cố gắng hồi tưởng, “Vụ án này ban đầu, chúng tôi cũng hoài nghi, nhưng về sau nhìn thấy di chúc của người chết, chúng tôi mới nhận định là tự sát!”
“Di chúc?!”
Quyền Yến Thác kinh ngạc, hỏi tới: “Có di chúc sao?”
“Có.” Cảnh sát Hồ gật đầu một cái, khẳng định nói.
Sắc mặt Quyền Yến Thác trầm xuống, tức giận nói: “Con mẹ nó có di chúc sao anh không nói sớm?”
“Cái đó…………..” Cảnh sát Hồ lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng giải thích, “Di chúc và tính chất vụ án không liên quan, cho nên tôi không nói.”
Quyền Yến Thác không quan tâm trách mắng, hỏi hắn: “Di Chúc ở đâu?”
“Bản chính di chúc ở trong tay người nhà người chết, nhưng chúng tôi có giữ một bản sao lưu!”
“Cho tôi xem một chút!”
Sắc mặt vị này đã chìm xuống cực điểm, cảnh sát Hồ cân nhắc hơn thiệt, rất vui vẻ đi phòng hồ sơ tìm kiếm.
Hồi lâu, hắn ta mới ôm một phần tài liệu rơi đầy bụi bặm trở lại. Tìm ra tờ giấy photo kẹp bên trong, đặt lên bàn, “Ngài nhìn xem, chính là chỗ này của di chúc!”
Quyền Yến Thác không nhịn được liếc hắn một cái, cầm di chúc trên bàn lên, sau khi thấy rõ nội dung bên trong, gương mặt tuấn tú của anh thoáng chốc căng thẳng, con ngươi như Hắc diệu thạch từ từ chìm xuống.
Lời tác giả: Hai ngày nay họ hàng trong nhà tới, nhiều người nên nhiều việc, có các loại tạp âm nên gõ chữ rất chậm! Tóm lại cuối tuần này, trôi qua thật náo loạn, vô cùng ồn ào.
Lovenoo1510: Chào cả nhà, sau thời gian dài ở ẩn mình đã quay trở lại, rất vui được gặp lại các bạn!