Editor: Ngọc Diễm Hepc.
Đêm khuya, tại bệnh viện thành phố.
Hành lang có đèn huỳnh quang sáng ngời, phía ngoài phòng cấp cứu người đàn ông, dựa lưng vào tường, hai chân thon dài thẳng tắp. Gò má anh lộ ra đường cong lạnh lùng, vẽ ra sự lẫm liệt.
Quyền Yến Thác lấy ra một điếu thuốc, ánh lửa màu lam sáng lên, khóe mắt anh quét trên tường, môi mỏng phun khói ra, trở tay ném vào thùng rác.
Giây lát, phòng cấp cứu cửa mở ra, bác sĩ mặc áo choàng trắng đi tới.
"Như thế nào?"
Bác sĩ gở khẩu trang xuống, vẻ mặt ôn hòa nói: "Bị viêm dạ dày cấp tính."
"Nghiêm trọng không?" Mày kiếm Quyền Yến Thác nhẹ chau lại, buổi tối trước khi ra khỏi cửa cô còn rất tốt, có hơi sức cùng anh gây gổ, thế nào đảo mắt một cái, liền bị viêm dạ dày cấp tính?
Bác sĩ cười cười, giọng điệu chuyên nghiệp nói: " Chức năng dạ dày bệnh nhân vẫn không được tốt, hai ngày nay đã ăn quá nhiều thức ăn cay, cho nên dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Về sau cần điều dưỡng tốt, tránh để bệnh tình nặng thêm."
Thức ăn cay?
Quyền Yến Thác nhớ tới tối hôm qua cùng cô đi ăn nồi lẩu cay, sau đó cô ăn như nghiện buổi trưa hôm nay lại cùng bạn bè đi ăn tôm hùm chua cay. Như vậy tính toán được, đúng là ăn không ít thức ăn cay thật.
"Quyền thiếu," Bác sĩ quét mắt nhìn vẻ mặt của anh, nói: "Để bệnh nhân nằm viện quan sát một đêm, không có gì khác thường, sáng mai là có thể xuất viện."
"Được rồi." Quyền Yến Thác chỉ có thể nghe theo bác sĩ an bài.
Bản lĩnh rất nhanh, y tá đẩy Sở Kiều đến phòng bệnh, cô còn chưa có tỉnh, mắt nhắm thật chặc, trên mu bàn tay cắm kim tiêm nước biển, sắc mặt nhợt nhạt, xem ra có chút tiều tụy.
Phòng bệnh thiết bị rất tốt, môi trường ngăn nắp an tĩnh.
Quyền Yến Thác ngồi trên sô pha kế bên giường bệnh, nhìn chằm chằm người ngủ mê man trên giường, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Bình thường cô xem ra rất khỏe mạnh, không ngờ dạ dày không được tốt, nếu dạ dày không tốt, bình thường ăn cái gì thích hợp, chắc thường xuyên ăn mì ăn liền?
Nhớ tới tối nay cãi vả trước khi ra cửa, hai mắt Quyền Yến Thác thâm thúy giật giật, khi đó anh không nhìn ra cô có cái gì bất thường, cũng không còn phát giác thân thể cô không thoải mái.
Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có tiếng máy móc vang rất nhỏ.
Bình nước biển treo ngược ở đầu giường, Quyền Yến Thác quét mắt, còn có hơn phân nửa chai, đoán chừng còn phải mất một tiếng mới truyền dịch xong. Anh dựa vào ghế sofa, hai chân gác lên trên khay trà.
Lấy điện thoại di động ra, ngón tay Quyền Yến Thác thon dài giật giật, do dự có muốn gọi điện thoại hay không gọi ra ngoài. Quét mắt nhìn thời gian, anh đã nhấn ra mã số nhưng lại tắt.
Người đàn ông trượt ra màn hình điện thoại di động, ẩn sâu trong hồ sơ có tấm hình. Hình không phải chụp gần đây, người ở bên trong ước chừng bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, nam lạnh lùng, nữ xinh đẹp.
Nữ đứa bé kia nằm ở trên lưng của anh, tóc dài đen nhánh rũ xuống. Quyền Yến Thác đang cầm điện thoại di động, điện thoại di động tắt rồi lại sáng lên lặp lại nhiều lần, đường cong khóe miệng anh nhẹ nhàng giơ lên.
Người nằm ở trên giường bệnh khẽ động một cái, Sở Kiều mở mắt, nhìn cảnh vật chung quanh là màu trắng, giùng giằng liền muốn rời giường.
"Đừng động."
Đưa tay đè lại thân thể giãy giụa của cô, Quyền Yến Thác ngồi ở bên giường, không để cho cô lộn xộn: "Cô đang vô nước biển."
"Tôi như thế nào?" Sở Kiều lờ mờ phát giác ra, âm thanh khàn khàn.
"Viêm dạ dày cấp tính." Cánh tay Quyền Yến Thác đưa đến dưới eo cô, đỡ cô lên dùng gối đầu lót ở sau lưng, "Uống nước không?"
Sở Kiều gật đầu một cái, nhận lấy cái ly anh đưa tới, từ từ đã uống vài ngụm nước ấm. Dạ dày nóng và đau đớn đã giảm rất nhiều, cô quét mắt vô bình nước biển, nói: "Tôi muốn về nhà."
"Bác sĩ nói nằm viện quan sát một đêm." Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn chằm chằm cô, cũng không có giấu giếm.
Sở Kiều sắc mặt biến hóa, cụp mắt kiên định nói: "Không được, tôi muốn trở về."
Cô vén chăn lên sẽ muốn xuống giường, Quyền Yến Thác lập tức cau mày, ngón tay chỉ ở cái trán của cô cảnh cáo: "Không được lộn xộn! Cô muốn rời đi cũng phải chờ truyền xong chai này!"
Sở Kiều nhìn bình dịch còn dư lại một nửa, gắng gượng đồng ý.
Rốt cuộc truyền dịch xong, Quyền Yến Thác gọi y tá tới, làm xong thủ tục xuất viện, mang theo một chút thuốc rời bệnh viện.
Lái chiếc Hummer màu đen, đường ban ngày ồn ào náo động lúc này an tĩnh không ít. Chung quanh mật độ xe thưa thớt, tốc độ xe cũng có thể lái nhanh một chút.
Người tựa đầu tựa vào trên cửa sổ xe của ghế phụ, bình tĩnh nhìn ra cảnh vật bên ngoài, cũng không nói chuyện.
Một tay cầm tay lái, Quyền Yến Thác yên lặng quay đầu nhìn chằm chằm mặt cô, mở miệng hỏi cô: "Tại sao, không ở lại bệnh viện một đêm?"
Sở Kiều nghiêng nửa người, mắt vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, thái độ không có thay đổi gì. Môi đỏ mọng của cô nhấp nhẹ, sau một hồi mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi không thích bệnh viện."
Quyền Yến Thác không có hỏi thêm, ngón tay thon dài tùy ý khoác lên trên tay lái, hắn hai mắt nhìn về phía trước bóng đêm nồng đặc, gương mặt tuấn tú đường cong hết sức nguội lạnh.
Mọi người đều có tâm sự riêng.
Lái xe trở lại biệt thự, Sở Kiều cũng không muốn nói lời nào, đi thẳng trở lại phòng ngủ trên lầu.
Trên bàn ăn bày bát đũa còn chưa có dọn dẹp, Quyền Yến Thác quét mắt nhìn bóng lưng cô lên lầu, cởϊ áσ khoác xuống, vén tay áo lên, cầm bát đũa vào phòng bếp, đồng thời rửa sạch.
Dọn dẹp xong, anh đổ một ly nước nóng ra, đi lên lầu.
Sở Kiều tắm xong ra ngoài, thay áo ngủ sạch sẽ. Cô đứng ở trước kính sấy khô tóc dài, sắc mặt tái nhợt từ từ hòa hoãn lại.
Người đàn ông đẩy cửa đi vào, thấy cô từ phòng tắm ra ngoài, tóc dài xõa ra, chỉ là sắc mặt vẫn như cũ tiều tụy.
"Uống thuốc đi." Quyền Yến Thác cầm viên thuốc bỏ vào trong lòng bàn tay cô, đưa ly nước cho cô: "Bác sĩ nói phải uống thuốc đúng giờ, một tuần này không thể ăn thức ăn có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Dùng nước ấm uống xuống viên thuốc, Sở Kiều vén chăn lên giường, đáp lời: "Biết."
Cô nghiêng người nằm ở trên giường, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, không nhìn ra tức giận, cũng nhìn không ra phẫn nộ.
Quyền Yến Thác có chút không hiểu.
Giây lát, anh cũng vén chăn lên lên giường, nằm ở bên cạnh cô.
"Về sau không thoải mái, thì nói ra." Nín nửa ngày, anh rốt cuộc nói ra một câu.
Sở Kiều đưa lưng về phía anh, hai con ngươi sáng ngời tối lại. Muốn nói ra sao?
Khi còn bé bị ngã bệnh, cô sợ bà ngoại lo lắng, đều là tự mình cắn răng cố nhịn. Sau lại ngã bệnh, không ai lo lắng cho cô, cô cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống!
Để cho cô nói ra, Sở Kiều lòng chua xót nghĩ, cô cũng muốn nói với người nào đó?
Người đàn ông bên cạnh, không có phát giác tâm tình của cô khác thường, thấy cô không nói lời nào, lấy tay kéo người vào trong ngực, cánh tay khoác lên ngang hông của cô, cường thế không cho phản kháng.
Tối nay, Sở Kiều thật không có hơi sức phản kháng. Tay chân mềm nhũn không có sức lực nào, cô cũng tùy anh, trong thuốc có thành phần thuốc ngủ, cô rất nhanh ngủ.
Một đêm này, thật bình an vô sự.
Sáng sớm mở mắt, tinh thần Sở Kiều không được tốt lắm. Dạ dày khó chịu giảm rất nhiều, cô sau khi rửa mặt, thay xong quần áo xuống lầu.
Nhưng không nghĩ, trong phòng bếp thậm chí có người.
Người đàn ông mặc đồ thể thao, hiển nhiên là mới vừa chạy bộ xong trở về. Anh đứng ở trước bàn, lấy cháo từ hộp giữ nhiệt rót vào trong nồi, đun lửa nóng, hơn nữa dùng cái muỗng từ từ quấy.
"Chào buổi sáng." Sở Kiều đi tới chào hỏi, quét mắt trên bàn bày bánh bao hấp, khẽ giật mình: "Anh mua sao?"
"Lan Di làm." Quyền Yến Thác tắt lửa, xoay người đi lên lầu, "Cô chuẩn bị xong đi, tôi đi tắm."
"Ừm." Sở kiều tiếp tục đón lấy, trong lòng cảm giác kinh ngạc. Sao hôm nay có Lan Di làm bữa ăn sáng?!
Người đàn ông động tác rất nhanh, năm phút đồng hồ, anh đã tắm xong ăn mặc chỉnh tề xuống.
Sở Kiều dọn bát đũa xong, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cháo có mùi thơm nồng nặc, nấu chín nát. Sở Kiều nhấp một miếng, lập tức cảm giác giống như bà ngoại còn trên đời, rất cảm động.
"Gần đây cô đừng nấu cơm." Quyền Yến Thác ăn bánh bao hấp, hai mắt thâm thúy nhìn vào trên mặt cô: "Tôi sẽ kêu người làm thêm đúng giờ tới đây, mỗi ngày sẽ chuẩn bị xong cơm tối."
Sở Kiều ngẩn người, do anh đột nhiên thay đổi thái độ. Hai ngày trước còn liều mạng để cho cô học sách dạy nấu ăn, hôm nay thế nhưng đại chuyển biến?
Cô bĩu môi, nghĩ thầm đây coi như là đối với cô bị bệnh mà ưu đãi sao?!
Sở Kiều ăn hai cái, giống như sực nhớ ra gì đó, nói: "Cái đó......"
"Câm miệng!" Quyền Yến Thác trước một bước ngắt lời cô, ánh mắt sắc bén: "Chớ cùng tôi nói đến tiền."
Anh rút ra một miếng khăn giấy lau chùi miệng, từ trong ví tiền móc ra một tấm thẻ, để tới trước mặt cô.
Tấm thẻ này Sở Kiều không xa lạ gì, ban đầu bị anh cứng rắn đưa qua.
"Chi tiêu ở trong nhà, phần lớn cũng không cần tiết kiệm." ánh mắt Quyền Yến Thác yên lặng, ngược lại không có tức giận: "Tấm thẻ này cho cô, tùy thời đều có thể dùng."
Quẳng xuống những lời này, Quyền Yến Thác cầm chìa khóa xe lên, mặc bộ áo khoác rời đi.
Trong sân Hummer màu đen biến mất, Sở Kiều cắn môi, nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, trong lòng khó chịu. Lúc trước việc Thì Nhan thiếu anh một trăm vạn, sau đó là tiền chuộc xe, còn có tấm thẻ này......
Ai, cô rốt cuộc là thiếu anh bao nhiêu tiền?!
Lái xe tới đến công ty, Hứa Khả Nhi luôn là người đến sớm nhất. Bàn về chịu khó, Sở Kiều cùng Tô Lê cũng không bằng cô ấy.
Nhà cô ở xa nhất, nhưng Xuân Hạ Thu Đông, Hứa Khả Nhi luôn là người đến công ty sớm nhất, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, mặt đất và mặt bàn không dính một hạt bụi, phòng giải khát cũng dọn dẹp chỉnh tề.
"Chào buổi sáng!" Hứa Khả Nhi cười chào hỏi, theo thói quen giúp cô pha cà phê.
Sở Kiều mở cái ghế, quét mắt chung quanh, hỏi: "Tô Lê đâu rồi, còn chưa tới?"
"Cô ấy à, " Hứa Khả Nhi mím môi cười khẽ, chế nhạo nói: "Lầu dưới chocolate mới ra lò, cô ấy đi mua rồi."
Tham ăn.
Sở Kiều thở dài, thuận tay cầm cà phê trên bàn lên, suy nghĩ một chút lại để xuống, chính mình tự đi đến phòng giải khát đổi ly nước ấm.
Một lát, Tô Lê kéo cá túi giấy trở lại, vừa đi vừa ăn: "Mọi người đã tới."
Cô ấy miệng cắn chocolate, bộ dáng cười híp mắt: "Ăn rất ngon."
Đối với đồ ngọt, các cô gái đều thích. Thể trọng Hứa Khả Nhi hơi gầy, thuộc về dạng ăn thế nào đều không mập. Tô Lê là một mặt tròn nhỏ nhắn, chỉ là trên người cũng không mập, thịt đều ở trên mặt.
Làm cho, cô ghen tỵ không ít với Hứa Khả Nhi.
Đồ tốt muốn cùng mọi người chia sẻ, Tô Lê cầm chocolate phân cho họ, cười nói: "Hôm nay chocolate đặc biệt tương đối nhiều."
Hứa Khả Nhi xé ra bao, vừa lúc ăn chung với sữa tươi. Cô ở trên đường đi, căn bản cũng không ở nhà ăn điểm tâm.
Nghe mùi thơm chocolate nồng nặc, Sở Kiều quệt mồm, đem mấy thứ giao cho Tô Lê: "Cô ăn đi."
"Thế nào lại không ăn?" Tô Lê cau mày, hỏi cô: "Còn giảm cân a! Cô đã quá gầy!"
"Không phải." Sở Kiều thở dài, tâm tình như đưa đám, "Dạ dày tôi không thoải mái."
Đều là khi đó hồ đồ, giảm cân làm cái gì? Hiện tại đã tốt hơn, nhưng khẩu vị lại tệ đi, luôn hành hạ cô.
Nhìn trên bàn thiệp mời màu đỏ, Tô Lê không nhịn được bát quái, "Kiều Kiều, Chủ nhật cô sẽ đi tham gia hôn lễ sao?"
Sở Kiều mắt nhìn màn ảnh máy vi tính, ánh mắt giật giật, không trả lời.
Lôi kéo cái ghế ngồi vào bên người cô, Tô Lê quay đầu đi nhìn cô, thử dò xét nói: "Đi đi, đi xem một chút! Xem qua ngươi liền hoàn toàn tuyệt vọng rồi!"
Nắm con chuột cổ tay run lên, Sở Kiều sửa đổi bản thiết kế sai lầm.
Mỗi lần đàm luận đến đề tài nhà họ Sở, trên căn bản Hứa Khả Nhi cũng không tham dự. Chuyện nhà của người ta, cô ấy không muốn chất vấn nhiều.
Tô Lê nói tới liền dừng, có mấy lời cô ấy cũng không thể nói ác quá!
Ban đầu tình yêu Quý Tư Phạm cùng Sở Kiều, ở học viện coi như không nổi bật, chỉ có bạn tốt biết. Tô Lê chính là một trong những người đó.
Học viện từ trước tới nay Quý Tư Phạm là người có tài ưu tú nhất, thân thế mọi thứ đều xuất sắc, cơ hồ khoảnh khắc khi anh ta bước vào sân trường, nhất định chính là nhân vật phong vân.
Có bao nhiêu cô gái viết thư tình cho anh ta, nhưng anh ta luôn là cười ôn hòa, lại không còn chuyện gì nữa.
Có người nói, Quý Tư Phạm nhận được thư tình, có thể trang bị nhiều cái rương hành lý.
Nhưng nhiều như vậy cô gái xinh đẹp ở bên, lúc ấy anh ta chọn trúng người không xuất sắc là Sở Kiều, cùng các bạn trai ở một chỗ xen lẫn, uống rượu đánh nhau cúp cua.
Thời điểm an tĩnh duy nhất, chính là lúc cô cõng giá vẽ, ngồi ở trong trường học dưới gốc cây đa vẽ tranh. Bộ dáng cô vẽ tranh chuyên chú, thường thường hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Trong ký túc xá nhiều cô gái đều cảm thấy Sở Kiều kỳ quái, không quan tâm tới mọi người, thanh cao muốn chết. Chỉ có Tô Lê nguyện ý cùng cô ngủ ở giường dưới, hơn nữa chủ động thân cận cùng với cô.
Sau này biết cô là con gái nhà họ Sở, Tô Lê cũng cảm giác buồn bực, rõ ràng gia thế cô so với người khác đều không kém, nhưng vì cái gì làm một dạng giống như cô nhi, luôn là không nhà để về?!
Cô nhi.
Tô Lê lòng chua xót, nhớ tới Sở Kiều trải qua những năm này, không nhịn được đau lòng.
Thật ra thì trong lòng cô, đại khái vẫn cảm thấy mình là một cô nhi. Không có mẹ, không có hưởng thụ qua tình thương của ba, cô có thể có gì đó quá ít!
Cả buổi trưa, Sở Kiều đem suy nghĩ hai buổi tối nói tổng thể một chút, ba người cùng nhau nghiên cứu. Họ rất có lòng tin sang năm cùng tập đoàn JK tranh cử.
Ba người vẫn như cũ phân công hợp tác, Sở Kiều phụ trách bản thiết kế, Tô Lê ra phương án, Hứa Khả Nhi nghiêm khắc khống chế dự tính ra giá.
Gần tới trưa, bông tuyết bên ngoài bay lên. Tô Lê gọi điện thoại gọi đồ ăn ở ngoài, ba người vùi ở công ty, chỉ cảm thấy cuộc sống như thế an nhàn mang theo cảm xúc mạnh mẽ, mỗi ngày trôi qua rất phong phú.
Cơm trưa rất nhanh đưa tới, Tô Lê ăn cá và gà, Hứa Khả Nhi ăn thịt bò, chỉ có Sở Kiều đáng thương ăn một phần cháo trắng cùng chút thức ăn.
Công ty điện thoại tích tích vang lên, Tô Lê tiện tay nhận, bộ mặt lập tức kinh ngạc.
"Ai vậy?" Hứa Khả Nhi hỏi cô ấy, không hề suy nghĩ nhiều.
Tô Lê bĩu môi, đem điện thoại ném cho Sở Kiều, nói: " Ông chủ."
"À?" Hứa Khả Nhi cũng kinh ngạc, hai người đồng thời nhìn về phía Sở Kiều
Bên trong ánh mắt họ tò mò, Sở Kiều nhắm mắt tiếp điện thoại, "A lô?"
"Ăn cơm chưa?" Người đàn ông điện thoại đầu kia, giọng nói từ tính.
"Ăn rồi."
"Ăn cái gì?"
Sở Kiều cau mày, lúng túng đang cầm điện thoại, nghĩ thầm người đàn ông này hôm nay uống lộn thuốc, hỏi cái này?
Cô quệt mồm, phờ phạc rã rượi, "Cháo trắng."
Quyền Yến Thác bỏ bút Pike trong tay ra, xoay người nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ phiêu tán, môi mỏng nói: "Nhớ uống thuốc đúng giờ."
Nghe trong loa đô đô một tiếng, Sở Kiều hậu tri hậu giác cắt đứt.
"Ai chà này!" Tô Lê mới vừa rồi nằm nghe lén nửa ngày, cô ấy hướng về phía Hứa Khả Nhi cười nói: "Khả Nhi, cô nghe không?"
Hứa Khả Nhi chứa đựng cười, rất cho mặt mũi gật đầu một cái, "Không sót một chữ."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn cái gì?"
"Cháo trắng."
Hai người hội thanh hội sắc tái diễn nội dung trong điện thoại mới vừa rồi, cười ngã nghiêng ngã ngửa.
"Các cô không muốn sống!"
Sở Kiều đỏ mặt đứng lên, chỉ là thiếu tự tin, rõ ràng không có lực uy hϊếp.
Cười giỡn đi qua, Tô Lê ôm bụng, an tâm nói: "Kiều Kiều, thật không nghĩ tới Quyền gia nhà cô, săn sóc như vậy."
Săn sóc?
Âm thầm thở ra một hơi, Sở Kiều trong lòng bực tức. Tối hôm qua làm cô tức đến bệnh, trong lòng chắc là áy náy!
Không cần làm cơm tối hàng ngày thật tốt, trái tim Sở Kiều lơ lửng cuối cùng để xuống. Bây giờ cô tan việc về nhà, vào cửa là có thể nghe thấy được mùi thơm thức ăn, tâm tình cũng thoải mái rất nhiều.
Thời gian A Di làm công là hơn 40 tuổi, người rất hòa ái, tay nghề không tồi. Sở Kiều mỗi ngày vào cửa, A Di cơ hồ đều đã làm thức ăn xong, đặt ở trong hộp giữ nhiệt, cùng với cô chào hỏi liền rời đi, cũng coi là một loại tôn trọng.
Về phương diện tiền lương, A Di quả nhiên không nhận tiền mặt. Sở Kiều không thể làm gì, nhưng là không có biện pháp. Biệt thự này là Quyền Yến Thác mua, bên trong tất cả đồ đạc đều là anh bố trí, bây giờ còn bao gồm cuộc sống tiêu xài, tất cả đều là tiền của anh.
Tuy nói loại cuộc sống này rất tỉnh tâm, nhưng trong lòng Sở Kiều không vui. Từ nhỏ đến lớn, thói quen cô là độc lập, đi học đều không lấy tiền trong nhà, tự mình đi làm kiếm tiền học phí cùng tiền xài vặt, hiện tại trong lúc bất chợt để cho cô phụ thuộc, thật khó có thể tiếp nhận.
Có lẽ người ngoài lại muốn nói, gả vào nhà họ Quyền không phải sống qua ngày thật tốt sao?
Nhưng mà sâu trong nội tâm Sở Kiều, cô không cho là mình lấy chồng. Không có yêu nhau, không có nghi thức kết hôn, thậm chí cũng không có nhẫn kết hôn, chỉ là có giấy kết hôn, chứng minh đây là quan hệ hợp pháp mà thôi.