Editor: Thư
Quý thị công khai tuyển chọn, chỉ cần là công ty đăng ký trong thời gian quy định thì đều có thể dự thi. Trước đó Tô Lê đã sử dụng chút quan hệ, kịp thời báo danh ra, chỉ có 100 công ty có tư cách.
Tám giờ sáng, Sở Kiều cùng Tô Lê cùng đi đến Quý thị, các công ty có thể cử hai người. Đại sảnh công ty đầy ắp người, ngay cả khi đã biết là chuyện này rất sốt dẻo, nhưng đến khi thấy rõ chiến trường thì cũng không khỏi kinh hãi.
Các công ty đến tham gia rút thăm chia thành ba nhóm, Thì Nhan thuộc nhóm thứ ba. Buổi sáng sẽ tiến hành vòng sơ tuyển đầu tiên, chọn lựa ra hai mươi công ty tiến vào bán kết buổi chiều.
Đề tài của vòng sơ tuyển là đề mục Quý thị đưa ra nhằm bảo đảm tính công bằng của cuộc so tài. Ban giám khảo mời các công ty giao ra một bộ bản thiết kế tùy thích, lấy quần áo mùa hè làm đề tài, phong cách không giới hạn.
Bàn về thiết kế, Tô Lê tự nhận kém Sở Kiều. Ngay từ đầu, giáo sư đã đánh giá đề án tốt nghiệp của cô: nắm bắt mốt thời thượng, cảm xúc tinh tế, đường nét thiết kế độc đáo, tự thành phong cách.
Đây là một loại thiên phú, không cách nào vượt qua.
Tô Lê ngồi ở khu nghỉ ngơi xem cuộc thi, cũng không lo lắng gì lắm. Đối với thiết kế Sở Kiều, cô vẫn luôn rất tin tưởng.
Sau hai giờ, Sở Kiều đúng hạn nộp bản thảo, phác họa bằng bút máy, có một loại tình cảm khác. Cô giao bản thiết kế lên, hai mắt giám khảo lập tức tỏa sáng, khẽ mỉm cười với cô.
Nhìn thấy nụ cười của giám khảo, Tô Lê cảm thấy vững dạ. Cô giơ ngón tay cái về phía Sở Kiều, hai mắt sáng lên.
Buổi chiều sẽ vào bán kết, tất cả các công ty dự thi cũng ở lại ăn cơm ở Quý thị, để bảo đảm tính công chính. Mọi người thu thập đồ đạc xong, lục tục đi lên thang máy.
Tô Lê kéo Sở Kiều, hai người thấp giọng nói chuyện, vẻ mặt hai người đều rất hưng phấn.
Trước thang máy có không ít người đứng chờ, họ đứng ở hàng sau. Tô Lê nhón chân lên nhìn về phía trước, sau khi khóe mắt liếc qua liếc lại thấy một bóng người, lập tức nhăn lại mày: “Vì sao cô ta lại tới?”
Bên thang máy, Sở Nhạc Viện mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, cầm điện thoại di động gởi nhắn tin.
Sở Kiều nhìn thấy cô ta, cảm xúc cũng không có thay đổi gì, lạnh nhạt nói: “Cô ta đại diện cho Sở thị.”
“À?” Tô Lê giật mình, tiến gần đến tai Sở Kiều, hỏi: “Đó là vị trí mà cô ta đoạt của cậu hả?”
Lời này nói ra, Sở Kiều không đồng tình chút nào. Tự cô gây dựng sự nghiệp, thích phát huy sở học, thành tựu sự nghiệp của mình. Nếu như chỉ muốn phụ thuộc ba, cần gì cô phải làm như vậy?
Phía trước rối loạn tưng bừng, một người đàn ông mặc tây trang được thiết kế thủ công đi tới, nhỏ giọng dặn dò người phụ tá điều gì đó.
“Tư Phạm, “ Sở Nhạc Viện cười chạy tới, một tay khoác tay: “Anh xuống chậm quá nha!”
Cầm tay cô ta, Quý Tư Phạm cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Đói bụng rồi hả?”
Mọi người nhìn thấy cô, cung kính gọi: “Cô Sở.”
Mỹ nhân ở bên, tất cả mọi người hiểu chuyện rời đi.
Cửa thang máy mở ra vang lên một tiếng đing, người phía trước ào ào tiến vào, người phía sau không kịp chen chân, không thể làm gì khác hơn là đợi lượt sau. Sở Kiều cúi đầu, liếc mắt thấy một đôi bóng dáng dẫn nhau đi.
Một lát sau, thang máy lại trở xuống, Tô Lê lôi kéo Sở Kiều đi vào, giận dữ khó dằn: “Hừ, quy củ này đều là chúng ta quyết định!”
Sở kiều khẽ mỉm cười, nghĩ thầm đúng là vậy ư? Những cái gọi là quy định này đúng là chỉ dùng để ngụy trang thôi!
Cửa thang máy đóng lại, đáy mắt Sở Kiều nhiễm ý cười, dỗ dành Tô Lê nói: “Nghe nói tiệc đứng ở đây ăn ngon lắm.”
Nghe nói như thế, tức giận giữa hai lông mày của Tô Lê cũng tản đi mấy phần, vẻ mặt mong đợi.
Hai giờ chiều là thời điểm bắt đầu vòng bán kết.
Tại phòng hội nghị lớn ở tầng chót, bàn giám khảo hình chữ U cực kỳ khí thế. Giám khảo lần này đều là người trực tiếp bỏ tiền đầu tư, hai vị trung tâm, một bên là tổng giám đốc Quý thị Quý Tư Phạm, người khác là nhà đầu tư lớn nhất.
Một tay Quyền Yến Thác chống cằm, đôi mắt hoa đào hẹp dài đào hoa híp một cái, tư thái lười biếng. Hai chân anh vắt chéo, nhìn thấy trong đám người sở kiều hậu, khóe miệng đường cong giơ lê.
Sau khi thấy rõ người đàn ông ngồi ghế đối diện, đầu Sở Kiều hơi ngớ ra, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, hung hăng nhìn người bên cạnh chằm chằm.
Tô Lê cười cười qua loa lấy lệ, nịnh nọt nói: “Hắc hắc, chúng ta có đến hai cái bảo hiểm.”
Hai cái bảo hiểm của cô hoàn toàn khiến Sở Kiều không kịp trở tay, cô mím môi, hơi khẩn trương.
Vòng bán kết cần giao một bộ bản thiết kế, ba bộ nào đạt được số phiếu nhiều nhất thì sẽ được tiến vào trận chung kết.
Bản thiết kế của mấy công ty trước mắt vô cùng cứng nhắc, hiển nhiên bị loại bỏ.
Sở thị do Sở Nhạc Viện đại biểu tham dự, cô ta vừa mới đứng lên, lập tức có người nhận lời nói: “Sở thị nên trực tiếp tiến vào vòng trong.”
Sở Nhạc Viện khẽ mỉm cười, tự nhiên đi tới trước đài, đem bản thiết kế biểu diễn ra. Một cái quần dài và áo mùa hè, hình thức mới mẻ độc đáo, thật cũng không tầm thường.
Thì Nhan rút thăm ở tổ cuối, Sở Kiều đang cầm bản thiết kế đứng lên, bàn giám khảo đối diện lập tức có người làm khó dễ: “Thì Nhan? Công ty nhỏ từ đâu ra đây, đến để xem náo nhiệt sao?”
Đáy mắt Tô Lê liền như có lửa, tức giận nói: “Nhỏ thì thế nào? Lần này Quý thị cần chọn là thực lực, không phải lớn nhỏ!”
Vị giám khảo nọ tự biết mất mặt, thái độ nghiêm nghị, “Nếu như các người có thực lực, nơi này sớm đã có người biết! Tuổi còn trẻ, thái độ lại phách lối!”
“Ông......” Tô Lê còn muốn trả lời, bị Sở Kiều ngăn lại.
Nhưng không nghĩ tới cái vị giám khảo vừa gây sự đó giống như là cố ý đối nghịch, “Quý tổng, loại công ty này đừng cho cơ hội, chỉ sẽ làm trễ nãi thời gian của mọi người!”
Môi mỏng của Quý Tư Phạm mím nhẹ, không trả lời, gương mặt tuấn tú cụp xuống, tựa hồ đang suy tư lời của ông.
Tiếng bàn luận xôn xao cung quanh không ngừng, Sở Kiều vô thức nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bình thản của Quyền Yến Thác, trong đôi mắt và vẻ mặt kia, nói rõ anh đang chờ xem kịch vui, không hề có ý định giúp một tay.
Thu liễm lại lửa ở đáy lòng, Sở Kiều áp chế lửa giận, trầm giọng nói: “Câu cửa miệng trong đợt tuyển chọn của Quý thị lần này là công bằng và thực lực, chẳng lẽ các ngươi muốn tự vả miệng mình?!”
Mọi người nghe vậy, yên lặng như tờ.
Người đàn ông ngồi phía trước đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như ngọc thạch đen sáng ngời, khóe miệng cố nén nụ cười nhoẻn, “Đã chấm hơn một giờ, các người không mệt mỏi sao?”
Quyền Yến Thác bỏ bút trong tay xuống, đứng lên, nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút.”
Anh chắp tay đi ra ngoài, đi ngang qua Sở Kiều cũng không dừng lại.
Mắt thấy anh rời đi, đèn phòng hội nghị lớn sáng lên. Tô Lê lôi kéo Sở Kiều ngồi vào một bên, đưa cho cô một bình nước, thấp giọng nguyền rủa vị giám khảo kia.
Điện thoại di động trong túi xách rung rung lên, Sở Kiều mở màn hình, chỉ có mấy cái chữ: phòng nghỉ sát vách, tới đây.
Sở Kiều do dự một chút, tìm cớ rời đi, chạy đến phòng nghỉ sát vách.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, đi vào, Sở Kiều đứng ở cửa bên, cũng không có tiến thêm.
Khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên sô pha rất tuấn mỹ, anh bắt chéo hai chân, cô thấy rõ ràng ngón tay anh nhẹ gõ khớp xương ở giữa gối. Cặp mắt sắc bén kia quét qua mặt cô, trầm giọng nói: “Muốn cơ hội lần này không?”
Ánh mắt Sở Kiều tối lại, giãy giụa ngắn ngủi đi qua, thẳng thắn: “Muốn.”
Cô thản nhiên và thành thực, Quyền Yến Thác rất hài lòng, anh đứng dậy đi tới, đứng lại trước mặt cô.
Sở Kiều không có tránh né, yên tĩnh chờ động tác kế tiếp của anh.
Lát sau, ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ giơ lên, chạm vào cánh môi đỏ hồng quyến rũ của Sở Kiều, nhẹ giọng nói: “Van cầu tôi!”
Một lời vừa thốt, Sở Kiều lập tức không muốn nhượng bộ nữa. Cô đẩy tay của anh ra, khuôn mặt xinh dẹp lộ vẻ nghiêm nghị.
Đáy mắt cô chứa đυ.ng sự sắc bén, cũng như sự quật cường lúc mới gặp. Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, trái tim sáng tỏ, lúc này thì nên chơi như thế nào, anh rất thành thạo, đúng mực nắm bắt được chính xác.
“Để cho cô động động (*) cái miệng nhỏ nhắn mà thôi, có cần mím chặt đến thế không hử?” Quyền yến thác đáy mắt tươi cười, không lạnh không nóng giọng nói.
(*): nam chính đang chơi chữ với nữ chính. “Động động” vừa có thể hiểu là mở miệng năn nỉ xin xỏ anh í, vừa có thể hiểu là anh í ám chỉ chị í mi anh một cái
Trong lòng Sở Kiều rung động, lại không nhìn thấu được vẻ mặt cười như không cười của anh, cũng dự đoán anh đang muốn làm gì.
Mặc dù muốn Thì Nhan chuyển mình, nhưng mà không cần thiết phải hạ thấp tư thái như thế. Từ trước, Sở Kiều đã không có thói quen cầu người khác rồi, không có ngoại lệ với bất cứ một ai!
Cô lui một bước, giơ tay lên đặt lên tay cầm. Cánh tay của người đàn ông sau lưng thuận thế rơi xuống, nhưng chỉ là nhẹ nhàng mở cửa ra, lướt qua cô rời đi trước, không tiếp tục dây dưa nữa.
Trở lại phòng hội nghị, Tô Lê lo lắng lại gần, hỏi “Như thế nào?”
Sở Kiều mím môi, không nói gì.
Mặc dù đáy lòng có hơi thất vọng, nhưng mà Tô Lê cũng hiểu, Sở Kiều đã cố hết sức, không thể làm khó cô quá!
Buổi trình diễn bị cắt đứt lại tiếp tục tiến hành, Quyền Yến Thác ngồi ở ghế xoay bên trong, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, “Bắt đầu đi.”
Lời này hiển nhiên là nói với Sở Kiều, cô ngớ người, sau khi phản ứng lại, cô lập tức đi tới trước máy chiếu.
Nếu như anh đã mở miệng, vị giám khảo kia dù có bất mãn thế nào, cũng chỉ có thể nhìn phần trình bày của cô hoàn thành.
Sở Kiều trình bày bản thiết kế, vận dụng hai màu trắng đen, phối hợp nơ con bướm thêm đẹp, kết hợp với trào lưu phục cổ (*) năm nay, cảm giác vô cùng hiện đại, đồng thời cũng không mất đi cảm giác lãng mạn phong tình.
(*): trào lưu thời trang đưa các mốt thời trang cũ trở lại thành mốt mới
Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu nhíu, thấy trên người cô cũng mặc váy ngắn màu đen, khóe miệng cong lên. Hình như từ lúc gặp cô tới nay, cô cực kỳ thích màu đen, lần đầu tiên xem mắt gặp mặt nhau, cô cũng mặc màu đen.
Một màu sắc đơn điệu, phối hợp với làn da trắng hơn tuyết của cô, như muốn lấy mất nhãn cầu của người ta. Không thể không nói, màu sắc này mặc trên người cô đã có đầy đủ sức thuyết phục.
Bản thiết kế này vừa trình bày xong, những công ty khác đều biến sắc, vẻ mặt nào cũng có.
Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhấp nháy. Thiết kể của cô linh động kín kẽ, trong lạnh lùng có nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tựa chính con người cô vậy.
Giải thích xong, Sở Kiều cúi đầu chào mọi người giữa những tràng pháo tay tung hô.
Có lẽ là do lúc này mọi người phấn khích, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giám khảo vừa rồi, người đàn ông kia tiếp tục bình phẩm từ đầu đến chân, “Đen sẫm trắng trắng cái thứ gì đây, phụ nữ các người không phải thích mặc mấy màu sặc sỡ sao?”
Lời vừa nói xong, toàn trường cười vang không ngừng.
Sở Kiều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cũng không hề tức giận. Một đám người ngay cả phác họa cũng không biết, có tư cách gì bình phẩm thiết kế của cô từ đầu đến cuối!
Vị giám khảo nọ cảm thấy lúng túng, lập tức chuyển đổi đề tài, nói: “Nhanh chóng đào thảo loại thiết kế thấp kém, Quý thị không thể đem tiền lãng phí ở trên những người này!”
Vốn là lửa giận ở đáy lòng cố kiềm không phát tiết, Tô Lê đứng lên, mắng: “Thúi lắm! Ai thấp kém chứ! Là ông có mắt không tròng thì có!”
Dứt lời, cô nhặt một bình nước khoáng lên, ném thẳng vào người nọ.
Sở Kiều muốn đưa tay kéo cô, nhưng chậm một bước.
“A ——”
Mọi người xôn xao một mảnh, có người kêu bảo vệ đi lên.
Giám khảo chỉ về phía các cô, lớn tiếng quát: “Đem hai người kia cho đuổi khỏi đây cho tôi!”
Bảo vệ bước nhanh về phía trước, động tác không chút khách khí, không chút nể mặt.
“Đợi đã nào...!”
Quyền Yến Thác lên tiếng cắt đứt, môi mỏng lại cười nói: “Đối đãi với các cô gái xinh đẹp, động tác nên nhẹ nhàng một chút.”
Nghe được anh nói, những bảo vệ kia hiểu ý buông tay ra, dạt sang một bên.
“Quý tổng, “ Quyền Yến Thác nghiêng người sang, hỏi thăm người đàn ông bên cạnh: “Quyền thị có thể có người đại diện dự thi không?”
Mặc dù loại chuyện như vậy khá phổ biến, nhưng một Quyền gia vẫn luôn luôn khiêm tốn, có khí phách hiếm có như thế này lại mang loại chuyện này ra nói ở đây.
Quý Tư Phạm khẽ mỉm cười, gật đầu lên tiếng, “Đương nhiên có.”
Mọi người đoán không ra tâm tư của anh, chỉ thấy Quyền Yến Thác giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ người đối diện, “Chính là cô ấy.”
Sắc mặt anh ung dung đi tới bên cạnh Sở Kiều, dắt tay cô, cùng cô rời khỏi đó.
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy, sau tất cả mới hiểu được, rốt cuộc cũng hiểu rõ sự ảo diệu bên trong.
Sở Nhạc Viện cắn môi, nhíu mày nhìn về phía Quý Tư Phạm ngồi ghế chủ vị, thấy anh đang dặn dò phụ tá điều gì, sắc mặt không nhìn ra điều khác thường nào. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đem tầm mắt chuyển về bản thiết kế, đáy mắt và vẻ mặt đầy sự lo lắng.
Mấy viên bảo an ban nay cũng rời đi nhanh chóng, có người còn bưng một ly cà phê đến cho Tô Lê, giọng điệu thay đổi hoàn toàn. Cô cúi đầu cười trộm, âm thầm tự mãn: hai cái phiếu bảo hiểm này đúng là có hiệu quả thật!
Sở Kiều rời đi, Tô Lê đón nhận những việc vặt phía sau. Cô kiên nhẫn ghi chép, tỉ mỉ xác nhận có bỏ sót chi tiết nào không.
Dắt tay cô ra khỏi Quý thị, Quyền Yến Thác đi tới mở cửa xe, “Lên xe.”
Giọng điệu của anh hàm chứa mệnh lệnh, Sở Kiều cũng có lời nói muốn hỏi, nhấc chân khó khăn ngồi lên.
Hummer màu đen bắt đầu lái đi, Sở Kiều cài chặt dây an toàn, không nhịn được mở miệng: “Tại sao giúp tôi?”
“Không muốn hả?” Một tay Quyền Yến Thác cầm tay lái, chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, giọng ôn hòa nói: “Tôi muốn nói cho bọn họ biết, đánh chó phải biết ngó mặt chủ.”
Mày đẹp của Sở Kiều nhíu chặt, cô cực kỳ chán ghét cách anh dùng từ ngữ.
Dường như người đàn ông này nhìn thấu cô đang không vui, trêu nói: “Yên tâm đi, không nói đến cô… cô cũng không phải là chó.”
Sở Kiều nheo lại mắt, đôi mắt trong suốt hàm chứa tức giận. Cô cũng biết người đàn ông này không tốt bụng như vậy, chỉ giúp chút việc nhỏ lại luôn muốn chiếm hết cái lợi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cô thông minh chuyển đề tài, tránh để hai người lại đấu võ mồm.
Quyền Yến Thác liếc người bên cạnh, ánh mắt dần dần thâm thúy, môi mỏng khẽ cong, nói: “Trên danh nghĩa cô đang ở dưới vây cánh của tôi, dù gì cũng nên cho cô chút lợi ích đúng không?”
Trên danh nghĩa? Sở Kiều không thích cách nói như vậy của anh.
Quả nhiên có việc cầu người khác liền trở nên nhu thuận hẳn, Quyền Yến Thác thấy cô biết vâng lời, cũng thành thật trả lời: “Vị hôn thê của Cận Dương trở lại, Mê Sắc có tiệc.”
Đề tài có thể nói đột nhiên ngừng lại. Quyền Yến Thác tiện tay mở nhạc âm hưởng, tiếng nhạc lay động, hóa giải sự lúng túng tẻ ngắt giữ đôi bên.
Sở Kiều quay đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa xe dần rơi tối lại, trong lòng có vạn điều muốn nói. Người đàn ông bên cạnh nguy hiểm cường thế, người thông minh biết phải nên cách xa, nhưng cô đã rơi vào tuyệt cảnh, cũng không biết chắc có thể toàn thây lui ra hay không!