Thực Hoan Giả Yêu

Chương 3: Mang cô ra sàn diễn

Trang điểm trước gương, Sở Kiều đeo đồ trang sức trang nhã, son môi màu hồng nhạt phác họa bờ môi đầy đặn, màu sắc trái cây mê người.

Đúng lúc có tiếng gõ cửa phòng ngủ, khóe miệng cô cợt nhã, nói: “Mời vào.”

Sở Nhạc Viện mỉm cười đẩy cửa phòng ra, nửa người dựa vào khung cửa, người không tiến vào: “Thần sắc của chị không tệ.”

Tìm ra một cái ví da màu đen, Sở Kiều nhàn nhạt nhếch môi, thản nhiên liếc mắt về phía cô: “Thất vọng rồi sao?”

Sắc mặt Sở Nhạc Viện khẽ thay đổi, vẻ kỳ quái nơi đáy mắt rất nhanh biến mất: “Tôi nghe mẹ nói, đối tượng xem mắt lần này của chị là nhà họ Quyền, hơn nữa tình hình cũng không tệ lắm.”

Giơ tay lên vuốt cổ áo, vẻ mặt Sở Kiều không thay đổi, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ, không mở miệng.

Đối với cô hờ hững, Sở Nhạc Viện sớm đã thành thói quen, không để ở trong lòng chút nào, cô đặt một hộp quà màu hồng xuống, nụ cười trên môi tự nhiên: “Tư Phạm chọn quà tặng, ai cũng có phần.”

Tạm dừng, cô cất bước đi đến trước mặt Sở Kiều, dáng người hai người cao gầy, gần như sánh vai: “Bản thân tôi thật tò mò, không biết người đàn ông mà chị lựa chọn sẽ có dáng vẻ như thế nào?”

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Sở Kiều cầm lấy hộp quà mở ra, là bình nước hoa. Gặp gỡ Chanel bất ngờ, mùi hoa điều tươi mát, là nhãn hiệu cô thích

Gặp gỡ bình nước hoa này, thân bình thiết kế hình tròn, tượng trưng cho vòng quay vận mệnh.

Nước hoa trong tay lộ ra một vòng cung bay vào thùng rác, vẻ mặt Sở Kiều bình thản, xoay người rời phòng ngủ đi.

Vận mệnh? Cô đã không còn tin tưởng vận mệnh.

Xe BMW màu đỏ chạy đến trung tâm chợ, phố lớn thứ tư Cao ốc Lâm Lập, đa số là làm công Offices. Sở Kiều đậu được xe, đi thang máy ngồi đến 12-A.

Cả tầng lầu bị ngăn thành hai khu vực, Sở Kiều đi ra khỏi thang máy quẹo quải. Một cái cửa thủy tinh sát đất, cô đẩy cửa đi vào, đối diện màu trắng trên vách tường, một bàn tay đang vẽ bức tranh phong cảnh ánh chiều tà trên mặt biển.

“Chào buổi sáng, người đẹp.” Thấy cô, Tô Lê nâng đồng hồ lên nhìn, trêu ghẹo nói: “Hôm nay không tệ lắm, chỉ muộn 45 phút, là người ghi chép tốt nhất tuần này.”

Sở Kiều pha một ly cà phê, ngồi xuống thẳng.

“Tức giận sao?” Thấy cô không nói lời nào, Tô Lê chạy tới, một tay khoác lên trên vai của cô: “Ai chọc Sở đại tiểu thư của chúng ta mất hứng vậy?”

“Tớ đoán một chút” Tô Lê nhìn mặt mày đang u ám của cô, thử dò xét nói: “Em gái cậu đã trở lại?”

Sở Kiều híp mắt trừng cô: “Làm sao cậu biết được?”

Cười nhún vai, Tô Lê cố làm ra vẻ thần bí: “Tớ có thể bấm tay lại tính toán nha.”

Sở Kiều cười lạnh lùng, khinh thường nói: “Vậy cậu tính toán xem, công việc của chúng ta khi nào thì có thể không thua lỗ?”

“Ách......” Tô Lê cong miệng lên, thua trận. Nha đầu chết tiệt kia, mỗi lần nói đều trúng chỗ hiễm.

Lấy điện thoại di động ra đẩy đến trước mặt cô, đáy mắt Tô Lê lộ vẻ phức tạp: “Tối nay em gái cậu hẹn mọi người đi Mê Sắc, phát anh hùng thϊếp rộng như thế, rõ ràng chính là cùng cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.”

Nụ cười khóe miệng Sở Kiều chợt lóe lên rồi biến mất. Kɧıêυ ҡɧí©ɧ?! Loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ này từ nhỏ đến lớn, giữa các cô chưa từng ngừng lại.

“Tối nay Quý Tư Phạm cũng đi,“ Tô Lê quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Cậu muốn đi sao?”

Khi nói chuyện, điện thoại di động của Sở kiều trên bàn vang lên tiếng tích tích, màn hình hiển thị tin nhắn bắt mắt: Chị, tối nay tám giờ gặp ở Mê Sắc, chị nhất định phải tới.

“Kiều Kiều,“ Tô Lê cũng nhìn thấy tin nhắn kia, cầm tay cô: “Cậu có thể không đi.”

Sở Kiều xóa tin nhắn kia, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, nhìn không ra cảm xúc phập phồng: “Yên tâm, tớ không sao.”

Còn nhớ rõ ngày đó, cô khẩn trương giải thích: “Quý Tư Phạm, anh tin tưởng tôi sao?”

Nụ cười khóe miệng anh hờ hững, giọng nói đã không có sự liên quan: “Cô không cần giải thích cái gì với tôi đâu.”

Một câu nói kia, hoàn toàn đánh cô quay về với bộ mặt thật, tỉnh mộng tình cảm đứt!

Thu lại suy nghĩ vừa nổi lên, Sở Kiều lấy bản vẽ đã xong ngày hôm qua mở ra, nói: “Khả Nhi đâu?”

Ánh mắt Tô Lê trầm xuống, muốn nói lại thôi, trở lại chỗ ngồi sửa sang lại đề án: “Khả Nhi đi gặp khách hàng, giữa trưa mới có thể trở về.”

Sở Kiều không có hỏi nhiều, nhìn chằm chằm bản thiết kế váy dài ngày hôm qua, vẽ lại nhiều lần khôi phục sữa chữa vài lần cũng không quá hài lòng.

Phòng làm việc Thì Nhan, thành lập từ một năm trước. Sở Kiều, Tô Lê, Hứa Khả Nhi, 3 cô gái cùng chung chí hướng, tụ họpcùng một chỗ làm những chuyện mà các cô muốn làm.

Trong đó Sở Kiều cùng Tô Lê là bạn cùng đại học, hai người tốt nghiệpviện mỹ thuật, gia cảnh cũng không tệ. Tuy nói phòng làm việc phát triển không tốt, cũng là miễn cưỡng duy trì được.

Sau khi tan tầm, ba người các cô cùng nhau ăn món chiên nướng Hàn Quốc, Hứa Khả Nhi một thân một mình ở Duật Phong Thị kiếm sống, không có bối cảnh, tự nhiên cùng các cô một vòng tròn không hòa hợp, không muốn có nhiều dính líu tới nhau.

Dùng xong cơm tối, Hứa Khả Nhi rời đi trước. Sở Kiều lái xe chở Tô Lê, hai người đúng giờ đi vào Mê Sắc.

Lúc này, bên ngoài Mê Sắc đậu đầy các loại xe sang trọng, nhìn một cái không thấy đường viền.

Vòng qua sàn nhảy tầng một, trong đại sảnh đứng đối diện không ít người, tiếng huyên náo vui tai không dứt.

Tô Lê kinh ngạc, lôi kéo Sở Kiều bước nhanh đi vào.

“Chúng tôi đặt trước phòng tại sao không có?”

“ Ai cho các ngươi mượn lá gan, hôm nay người đứng ở chỗ này, nhà nào là Mê Sắc có thể đắc tội hay sao?!”

Mọi người tranh cãi ầm ĩ, quản lí bị vây đánh ở đại sảnh sắc mặt xám đen, luôn tiếng lấy lòng: “Các vị, thật sự là thật xin lỗi! Là do chúng tôi làm việc sơ suất, tối nay phòng đều đầy.”

Mặt Sở Nhạc Viện lây giận, nở một nụ cười lạnh lẽo. Tối nay tụ hội là cô dẫn đầu, xuất hiện loại tình huống thế này, vô cùng lung túng!

“Chúng ta đổi chỗ khác.”

Lời người đàn ông vừa nói xong, toàn bộ đều yên tĩnh lại.

Sở Kiều nhíu mày nhìn qua, ánh mắt dừng ở gò mà của người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú ngũ quan rõ ràng.

“Tư Phạm?” Sở Nhạc Viện nhíu mày, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.

Quý Tư Phạm nắm lấy tay cô, khóe miệng tươi cười dịu dàng: “Ra ngoài chơi là vì vui vẻ.”

Mặc dù không tình nguyện, nhưng anh đã mở miệng, Sở Nhạc Viện cũng không nhiều lời, nhìn thấy người đối diện, cười nói: “Chị, chị đã đến rồi.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía Sở Kiều.

Quý Tư Phạm cũng nhíu mày nhìn qua, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh, không nổi dậy một chút gợn sóng.

Vẻ mặt của người đàn ông bên người, làm cho Sở Nhạc Viện cười một tiếng.

“Như thế nào lại dừng ở chỗ này?”

Sở Kiều còn chưa hoàn hồn, một đôi tay ấm áp đã quấn lên bên hông, có hơi thở lạnh lẽo đang tới gần. Sắc mặt cô cứng đờ, muốn né tránh, đúng lúc mình là tiêu điểm, không thể làm bừa.

“Quyền tổng!”

Quản lí phòng khách đã chạy tới, đem tình hình đại khái nói một chút.

“Chị, anh ta là bạn trai chị?” Sở Nhạc Viện biết nhà họ Quyền, đáng tiếc không cơ hội tiếp xúc.

Quyền Yến Thác quét mắt một cái, ngón tay ở bên hông Sở Kiều chuyển động, môi khẽ nâng lên: “Bọn họ là bạn bè của em?”

Sở Kiều mím môi, miễn cưỡng đáp lời.

“Đem phòng Nhất Hào mở ra.” Quyền Yến Thác cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: “Dù sao cũng cho bạn bè cô ấy một chút mặt mũi.”

“Vâng” Quản lí phòng khách âm thầm lau mồ hôi lạnh, thấy vị gia này đã mở lời, vội vàng sắp xếp người đi chuẩn bị.

Phòng ở Mê Sắc phân chia cấp bậc theo màu sắc, phòng chính giữa tầng hai kia, là người thừa kế Lăng thị, phòng Lăng Cận Dương. Xưa nay đều để trống, chỉ chờ hắn thỉnh thoảng có hứng ghé thăm. Nếu Quyền tổng đã mở miệng, quản lí tự nhiên sẵn sàng làm chuyện này!

Tình thế chuyển biến đột ngột, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, âm thầm đo lường được.

Tối nay là ra ngoài chơi, nếu đã mở phòng Nhất Hào, mọi người gặp dịp tụ tập cùng nhau. Những người này hơn một nữa là biết nhau, gia thế của nhau đều nắm rõ.

Bị Quyền Yến Thác coi thường, làm cho mặt Sở Nhạc Viện biến sắc, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, Quý Tư Phạm nắm nhẹ ở tay cô, đáy mắt ý cười lưu luyến.

Hai người đàn ông làm như ra mắt, Quý Tư Phạm khẽ gật đầu, thấy Quyền Yến Thác cười cười, xem như chào hỏi.

Mọi người xoay người lên lầu, những gì không hài lòng vừa rồi cũng được gạt bỏ.

Sở Kiều đẩy tay anh ra, sắc mặt lạnh xuống: “Anh cố ý?”

Bị cô chất vấn, Quyền Yến Thác không giận, nắm tay cô, lôi cô lên lầu: “Đừng làm cho mọi người đợi lâu.”

Sở Kiều bất đắc dĩ, nhắm mắt đi vào.

Không gian phòng rất lớn, đủ để chiêu đãi hơn trăm người, những người này tụ họp cùng một chỗ, cũng không chật chội chút nào.

Mọi người nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi tới, ánh mắt hơi dừng lại chốc lát, sau đó tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía.

“Chị dâu ——”

Có người mở miệng trước, mọi người rối rít phụ họa.

Quyền Yến Thác ôm cô ngồi xuống, gò má lạnh lùng, nhìn không ra vui buồn.

Cúi mặt xuống, khóe môi Sở Kiều nở nụ cười châm chọc. Giả mạo tốt là chị dâu, giả mạo không tốt là kỹ nữ.