Edit: Vịt
Beta: Min
Mạnh Đình nhìn nhìn Yến Tuy, cũng không có bất kỳ bất mãn nào, ngược lại, Yến Tuy bất cứ lúc nào hôn cậu, cậu đều cảm thấy cao hứng. Cậu khoét lên một thìa bánh ngọt, lại đút cho Yến Tuy.
Yến Tuy rất tự nhiên liền há miệng ăn, anh và Mạnh Đình đã không thể thân mật hơn nữa, cùng ăn một phần bánh ngọt, rất là bình thường. Anh và Mạnh Đình đều cảm thấy như vậy, nhưng phần lớn người tới yến hội đều cảm thấy giật mình, nhưng những giật mình này còn chưa giật mình bằng suy đoán thân phận của bọn họ đối với Mạnh Đình.
Mạnh Đình từ con riêng Mạnh gia biến thành con út đích tôn của Tiêu gia, biến chuyển này cũng không phải là lớn bình thường, cha hắn hiện tại là gia chủ Tiêu gia, Mạnh Đình cũng là có quyền thừa kế.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai biết vì cái gì sẽ thành thế này chứ.
Tiêu lão gia tử thấy Yến Tuy cưng chiều Mạnh Đình như vậy, trong lòng ông coi như thỏa mãn, có người tới thăm dò ý tứ, ông trực tiếp liền nói, "Đình Đình chính là con út lạc mất bên ngoài của Huy Dân, tôi lần này chính là tới thăm nó."
Tiêu lão gia tử chính là nói như vậy, Mạnh Đình cũng vẫn chưa coi như là được nhận trở về Tiêu gia, cậu được ở trong nhà cũ Tiêu thị, đem người dòng chính và chi thứ quan trọng của Tiêu gia đều triệu hồi, dưới chứng kiến của bọn họ, đem phần gia phả thuộc về Mạnh Đình chết yểu kia sửa chữa lại, như thế mới coi là nhận tổ quy tông chân chính trên ý nghĩa.
Tiêu Huy Dân và Ninh Châu là nửa điểm không muốn ủy khuất Mạnh Đình, hắn còn ý định sau khi nhận thân, tổ chức yến hội, đem gia tộc lớn nhỏ trong Bắc thành đều mời tới, trước mặt mọi người tuyên bố tin tức này. Mà những cái này không cần quá lo lắng, phải đợi thời điểm Mạnh Đình và Yến Tuy đều cảm thấy thích hợp.
Bọn họ sau khi nói với Tiêu lão gia tử, ông yêu cầu qua đây xem Mạnh Đình một chút, nhưng kỳ thật Tiêu Huy Dân và Ninh Châu đều biết, ông chính là muốn xem Yến Tuy, chỉ là trong lòng ông rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngay cả Tiêu Huy Dân cũng không quá xác định.
Mạnh Đình lúc ăn bánh ngọt, bác Tiêu đi tới, Yến Tuy nói với ông, bọn họ đang thương lượng vấn đề chỗ ở buổi tối của người Hứa gia và người Tiêu gia.
Trong Yến trạch là có phòng, nhưng người hai nhà cùng ở khả năng không lớn, ngoại trừ bọn họ những khách nhân khác ở Hải thành đều có chỗ ở hoặc là chỗ đi của mình, Hứa Thụ Mân và Tiêu lão gia tử nhìn là bộ dáng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng kỳ thực bọn họ đều đang chờ sắp xếp của Yến Tuy.
Bọn họ tự nhiên không thể nào không có chỗ đi, nhưng Yến Tuy sắp xếp như thế nào vẫn có thể phân ra thân sơ xa gần, ông muốn chính là thái độ này của Yến Tuy, anh là thân cận với người Tiêu gia, vẫn là thân cận với người Hứa gia hơn.
Bác Tiêu cảm giác được khó xử, như thế mới đến tìm Yến Tuy thương lượng.
Yến Tuy trầm ngâm chốc lát, liền có đáp án, "Nói với cữu gia gia tôi sắp xếp phòng cho ông ấy ở khách sạn."
Bác Tiêu nghe vậy giật mình một cái, tương đối không giải thích được, lại tiếp tục chống lại ánh mắt Yến Tuy, bác Tiêu không dám có bất kỳ chần chờ nào, ông gật đầu một cái, xoay người dựa theo Yến Tuy phân phó mà làm.
Kỳ thực buổi sáng Hứa Thụ Mân và Yến Tuy ở thư phòng nói chuyện, ông đã có đáp án, Diêm thị đã âm thầm nhằm vào Yến thị nhiều năm như vậy, sao có thể giống như ý nguyện của Hứa Thụ Mân dễ dàng hòa giải, nhưng ông vẫn là tới Hải thành làm thuyết khách.
Giữa Yến Tuy và bạn tốt của ông, ông lựa chọn bạn tốt của ông, ông đã làm xong lựa chọn như vậy, vậy Yến Tuy cũng không cần do dự. Cá và tay gấu không thể đều có được, chuyện được cái nọ mất cái kia, Yến Tuy là sẽ không do dự.
Hứa Thụ Mân sắc mặt lúc này lạnh lùng, nhưng hàm dưỡng không cho ông lúc này nổi giận, thậm chí biến chuyển sắc mặt trong nháy mắt kia, cũng không dễ dàng phát hiện, chỉ là Tiêu lão gia tử và Hứa Thụ Mân mặt đối mặt ngồi, bác Tiêu lúc đang cùng anh nói chuyện, ông cũng vẫn nhìn ông ta, tự nhiên có thể phát hiện.
Hứa Thụ Mân không cao hứng, Tiêu lão gia tử tâm tình rõ ràng tốt lắm, ông không tiếp tục nói chuyện với Hứa Thụ Mân nữa, ánh mắt ông nhìn một vòng, cuối cùng đi về phía Yến Tuy và Mạnh Đình.
Mạnh Đình ăn xong bánh ngọt, Yến Tuy vẫn như cũ thấp giọng nói với cậu gì đó, Tiêu lão gia tử đứng một lát, hai người kia mới chú ý tới ông.
"Ông nội nhưng mệt rồi, con cho người dẫn ông đi nghỉ ngơi," Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình, nói với Tiêu lão gia tử lời này.
Quả nhiên, Tiêu lão gia tử nghe xong, khóe miệng cong cong, sau đó lại tiếp tục thần sắc nghiêm túc, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Mạnh Đình đối với Tiêu lão gia tử hoàn toàn xa lạ, liền cũng không biết cậu còn có thể nói cái gì, cậu suy nghĩ một chút nói, "Ông nội, ngủ ngon."
"Ừ," Tiêu lão gia tử cũng đáp lại một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng so với lúc trước đáp lại Yến Tuy muốn nhu hòa hơn chút.
Thật sự không chỉ có Tiêu Huy Dân và Ninh Châu cảm thấy thẹn với Mạnh Đình, ông ít nhiều cũng có chút cảm giác như vậy, Ninh Châu và Mạnh Đình lúc bị bắt cóc, vẫn là ông làm đương gia, ông không thể trốn tránh trách nhiệm.
Bất quá Mạnh Đình rõ ràng không có cảm giác về ngữ khí khác biệt này, cậu nhìn Tiêu lão gia tử, ánh mắt đối diện thật sự cũng không cảm thấy sợ, chính là cảm thấy cậu không quá thích nói chuyện, đáp lại cũng chỉ có một tiếng "Ừ".
Sau khi cắt xong bánh ngọt, thời gian liền cũng không coi là sớm, lục tục đã có người cáo từ rời đi. Hứa Thụ Mân đi về khá trễ, ông tựa hồ có chút không hiểu ý nghĩ của Yến Tuy, nhưng cuối cùng Yến Tuy và Mạnh Đình đưa ông lên xe, ông cũng không tiếp tục mở miệng hỏi một câu nào nữa.
Ngược lại Yến Tuy rất rõ ràng nói với Hứa Thụ Mân một câu, "Cháu sẽ không lưu tình."
Hứa gia và Diêm thị mới có tình nghĩa, Yến Tuy và Diêm thị chỉ có thù hận, anh sẽ không tiếp tục để cho Diêm Uẩn Sinh bất kỳ cơ hội tro tàn lại cháy nào.
Người Hứa gia đi rồi, các khách khứa trong Hải thành cũng đều rời đi, tiệc sinh nhật vốn đang nhiệt nhiệt nháo nháo, đột nhiên liền an tĩnh xuống.
Yến Tuy và Mạnh Đình tiễn xong khách trở về, Mạnh Đình kéo tay Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, "Nếu như có gì em có thể hỗ trợ, anh nhất định phải nói với em."
Yến Tuy nghe vậy kéo Mạnh Đình lại gần chút, nhưng lại cảm thấy khoảng cách như vậy chưa đủ, anh dừng bước, ôm lấy Mạnh Đình, thanh âm rất nhẹ, cũng rất khẳng định, "Em đã giúp anh một ơn lớn rồi."
Nếu như Tiêu thị cũng đứng ở phía đối lập, Yến Tuy tuyệt sẽ không có tâm tư làm tiệc sinh nhật gì đó, bây giờ hẳn là lúc sứt đầu mẻ trán nhất. Nhưng Tiêu thị có thể giúp anh cái gì, còn có suy tính, Yến Tuy cũng không có làm tính toán việc ấy.
Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, lại tiếp tục dặn dò một câu, "Vậy anh cũng đừng mệt mỏi, em sẽ đau lòng."
"Ừ, biết rồi," Yến Tuy cười cười, anh gần đây vẫn thật sự không cách nào bởi vì công việc mệt mỏi tới, thật sự có gì đó làm cho Yến Tuy mệt mỏi, vậy còn phải bản thân Mạnh Đình ra tay mới được, chỉ là Mạnh Đình xuống giường, liền tự động quên mất bộ dáng quấn người kia của mình.
"Muộn lắm rồi, em dẫn anh xem quà sinh nhật em tặng anh."
Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, miễn cưỡng ngáp một cái, lúc này đối với Mạnh Đình mà nói là có chút muộn rồi.
"Cả ngày hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, hai người các cháu cũng nghỉ ngơi sớm chút."
Yến Mạn Gia nhìn thấy Yến Tuy và Mạnh Đình lập tức liền nói như vậy, Ninh Châu cũng lập tức gật gật đầu, "Nặc Nặc nhanh đi ngủ, sáng mai mẹ nấu sủi cảo cho con ăn."
Mạnh Đình nghe vậy chần chờ một chút mới gật gật đầu, "Bọn con hẳn sẽ không dậy sớm, mẹ chính là nấu, cũng không cần dậy quá sớm."
"Được," Ninh Châu nghe vậy lập tức đáp lại, bà rất thích Mạnh Đình quan tâm với bà.
Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng ở phòng trong Yến trạch đã an bài, ngược lại Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc cự tuyệt, Yến Tuy cũng không cưỡng ép lưu lại, anh bảo bọn họ sáng sớm mai tới ăn cơm.
Yến Tuy và Mạnh Đình nói chúc ngủ ngon với Yến Mạn Gia Ninh Châu, sau đó mới lên lầu trở về phòng, Mạnh Đình nhìn thấy giường mắt đều sáng hơn hai phần, nhưng cậu vẫn không thể nằm tới trên giường, trước hết bị Yến Tuy ôm lấy.
"Thời gian quá muộn không tắm nữa, bất quá quần áo trước tiên phải thay mới được."
Mạnh Đình ngây ngây gật đầu một cái, cậu vừa mới thật sự là có nghĩ tới trên giường lăn một chút, cậu giơ tay, lại vẫn cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp dựa tới trong ngực Yến Tuy, để cho anh tiếp tục cởi cho cậu, "Em trước tiên nghỉ một lát, sau đó tới lượt em cởi cho anh."
Yến Tuy nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, anh tự nhiên biết tâm ý của Mạnh Đình, nhưng thật sự để cho Mạnh Đình cởi cho anh, bọn họ chỉ sợ còn phải một lúc lâu mới có thể nằm lên giường đi ngủ. Anh sau khi cởi xong cho Mạnh Đình, lại thay đồ ngủ cho cậu, sau đó tự mình nhanh nhẹn mà cởi sạch sẽ, cũng tiếp tục thay lên.
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, má nhiều hơn chút đỏ ửng, nhưng cậu hôm nay thật sự cảm thấy mệt mỏi, chính là muốn, cậu không tiến lên trêu chọc.
Bọn họ lại tới phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó mới trở về trên giường, Mạnh Đình nằm tới trong ngực Yến Tuy, suy nghĩ một lát mới nói, "Kỳ thực chúng ta buổi sáng cũng coi như rồi, ngày mai lại nói đi."
Yến Tuy nghiêng đầu, sau đó giơ tay lên che mắt Mạnh Đình, anh là không nghĩ tới cái này, nhưng Mạnh Đình suy nghĩ, không chừng lại nó chút ít hoặc làm cái gì đó, vậy bọn họ ngày mai thật sự dậy không nổi.
"Đúng rồi, anh còn chưa có xem quà em tặng anh."
Mạnh Đình cầm cổ tay Yến Tuy, kéo anh ra, sau đó bò qua hơn nửa người Yến Tuy, kéo tủ đầu giường ra, lấy ra quà sinh nhật cậu tặng Yến Tuy, hộp quà tặng bao quanh bên ngoài coi như tinh xảo.
Mạnh Đình cầm lấy lễ vật, bò lại chỗ mình nằm, cậu ngồi xuống, hai tay cầm lễ vật, vạn phần trịnh trọng mà đưa cho Yến Tuy, "Quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ."
Thời gian qua 12h, sinh nhật của Yến Tuy coi như là đã qua, nhưng Mạnh Đình vẫn là muốn lặp lại lần nữa. Hiện tại nói, sang năm nói, sau này mỗi năm sinh nhật Yến Tuy, cậu đều muốn nói.
Yến Tuy cũng hai tay nhận lấy quà của Mạnh Đình, anh vuốt ve một lát, lúc này mới ngồi dậy, anh kéo Mạnh Đình, để cho cậu tựa vào trong ngực anh, sau đó mới mở hộp quà ra, bình thủy tinh màu tím nhạt trong suốt sáng long lanh, thân bình khắc ký tự "Yến Đình BestLove".
Yến Tuy lại tiếp tục sờ sờ mấy chữ này, anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu, "Tại sao cảm thấy Yến Đình dễ nghe?"
Mạnh Đình đối với Yến Tuy tự nhiên không có gì phải giấu diếm, cậu dựa vào Yến Tuy, lại duỗi tay chọt chọt ngực Yến Tuy.
"Em muốn theo họ của anh."
Mạnh Đình biết mình sau khi không phải họ Mạnh, suy nghĩ ra lưu lại tên của mình, nhưng hiện tại người nhà của cậu tìm được ròi, cái tên này bản thân cậu liền dùng không được nữa, chỉ sợ anh cảm thấy không thích.
"Rất thơm," Yến Tuy lại đáp lại, đây là nước hoa Mạnh Đình tự mình chế tạo cho anh, không chỉ là thơm, còn phù hợp với sở thích và khí tràng của Yến Tuy, anh không cần Mạnh Đình tiếp tục hỏi, anh càng chặt chẽ mà ôm Mạnh Đình, cho cậu đáp án còn chưa có hỏi ra miệng.
"Anh thích, thật sự thích."
Mạnh Đình nghe vậy rốt cục đem tâm toàn bộ thu hồi trong bụng, cậu cầm lọ nước hoa qua, lại tiếp tục bò qua Yến Tuy thả lại tủ đầu giường.
Cậu lại muốn bò trở lại, nhưng bò tới một nửa liền bị Yến Tuy khóa eo lại, vị trí này cậu vừa lúc an vị trên người Yến Tuy, Mạnh Đình quay đầu lại nhìn Yến Tuy, thần sắc nghi hoặc, "Làm sao, anh còn muốn......" Nhìn......
Lời của cậu chưa nói, liền để cho Yến Tuy hôn trụ, nụ hôn của Yến Tuy không chút nào chịu ảnh hưởng của buồn ngủ, anh đem Mạnh Đình hôn tới dần dần sau đó xoay người, tư thế hai người thay đổi, hướng nằm từ đầu giường biến thành cuối giường.
Mắt Mạnh Đình từ trợn tròn biến thành híp lại, cậu chính là không rõ Yến Tuy rất tốt tại sao lại muốn rồi, cậu cũng vẫn là không có cự tuyệt, thậm chí có thể nói tới là phối hợp, tín nhiệm của cậu đối với Yến Tuy vượt qua tất cả, thân thể buông lỏng, những cái khác cũng đều dễ dàng.
Bọn họ từ bên cạnh giường lại lăn vào bên trong, cuối cùng lúc kết thúc, Mạnh Đình lại nằm trở lại vị trí cậu thường ngủ.
Nhưng cậu cũng không có phát hiện như vậy, cậu chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cậu híp mắt, lung tung cọ cọ Yến Tuy, ngữ khí hơi lên án, "Em đều muốn bị anh ép khô rồi......"
Dứt lời, mắt Mạnh Đình hoàn toàn nhắm lại, hai tay ôm lấy người, liền cứ như vậy ngủ thϊếp đi.
Yến Tuy vốn cảm giác mình quá đáng, nhưng nghe được lời này của Mạnh Đình, mấy áy náy kia lại không dậy nổi, anh câu môi cười cười, lại tiếp tục ở trên mặt Mạnh Đình hôn hôn, anh vỗ cậu một lát, để cho cậu triệt để ngủ sâu, anh mới tiếp tục ngồi dậy thu thập cho cậu.
Làm xong anh một lần nữa nằm lại trên giường, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 2h đêm.
Anh cầm điện thoại di động qua định gửi tin nhắn cho đám bác Tiêu Vương Phong, lại phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
Sau khi nhìn thoáng qua, Yến Tuy lại từ trên giường ngồi dậy, anh không mặc quần áo, đi tới ban công nhỏ ngoài phòng ngủ, sau đó bấm điện thoại.
"Chuyện gì?"
Bên kia cũng là thanh âm của một nam nhân, lúc này, âm sắc của hắn vẫn như cũ không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi lười biếng nào, hắn cũng không hàn huyên thêm cái gì, trực tiếp mở miệng muốn nói chuyện này, "Người của tôi nói cho tôi biết, Tô Tư Vũ hôm nay có dị thường."
"Tư Vũ?" Yến Tuy phản ứng rất nhanh, anh vừa hỏi, bên kia liền trầm mặc, chính là cái dạng Yến Tuy đoán kia.
Bên kia dừng một chút, nói tiếp, "Sau khi xem xong, chỗ ở của hắn đồ có thể đập đều bị hắn đập phá, sau đó hắn lại yên tĩnh lại, hắn tiếp đó tính toán cái gì, người của tôi cũng moi không ra được lời, bất quá gã căn bản lấy được tín nhiệm của hắn."
"Nếu như hắn kế tiếp định tới Lê thành, cậu liền để cho hắn đi."
Bên kia đáp ứng, sau đó Yến Tuy liền cũng cúp điện thoại, anh lại tiếp tục đứng ở ban công một lát, sau đó mới đi về phía phòng.
Mạnh Đình thật sự là mệt mỏi, cũng không phát giác Yến Tuy rời đi, Yến Tuy nhìn kỹ Mạnh Đình một chút, phát giác cậu cũng không có bởi vì anh rời đi ngủ không ngon, trên mặt anh lại mới hiện lên chút sắc ấm, anh kéo chăn qua, ôm trụ người, cũng nhắm hai mắt lại.
Hôm sau trong Yến gia ngoại trừ Tiêu lão gia tử ngủ sớm, cũng không có ai khác dậy sớm, nhất là Yến Tuy và Mạnh Đình, xuống dưới lầu đều sắp 9h, Tiêu lão gia tử ngủ dậy sớm nhất dưỡng sinh, râu vểnh vểnh, nhưng rốt cuộc không mở miệng giáo huấn cái gì.
Nhưng chờ Mạnh Đình ăn xong điểm tâm ngồi vào trên ghế sa lon, Tiêu lão gia tử lại mở miệng, "Thu thập một chút, theo chúng ta trở lại Bắc thành."
Mạnh Đình thần sắc sửng sốt chốc lát, nghiêng đầu qua nhìn nhìn Tiêu lão gia tử, lại tiếp tục nhìn nhìn Yến Tuy bên cửa đang nói chuyện với Tiêu Huy Dân, nhưng cậu còn chưa trả lời cái gì, Tiêu lão gia tử lại mở miệng.
"Cháu trở lại Tiêu gia, mới có thể giúp được nó, bằng không Tiêu gia dựa vào cái gì vì bọn cháu đi đối phó Diêm thị chứ? Cháu phải biết Diêm thị có thể đứng vững vàng những năm này, muốn động vào nó cũng không dễ dàng như vậy, nếu như không có Tiêu thị, Yến tiểu tử có thể có một trận chiến phải đánh."
Ngay cả gia tộc bà nội anh Hứa thị bên kia đều lựa chọn ngồi nhìn mặc kệ, những gia tộc khác như thế nào dám, ngay cả Chung thị cùng Yến thị quan hệ không tệ, bọn họ cho tới bây giờ cũng không có tỏ bất kỳ thái độ nào, thậm chí Chung Minh cũng không dám cùng Yến Tuy nói đề nghị, muốn khuyên ông nội hắn giúp đỡ.
Chuyện liên quan tới lợi ích gia tộc, cũng không thể dễ dàng quyết định như vậy, những gia tộc khác có thể không thừa cơ mà vào, cũng đã coi là hiền hậu rồi.
Lời của Tiêu lão gia tử, kỳ thực coi như trúng điểm yếu, nhưng ánh mắt Mạnh Đình vẫn như cũ không có thay đổi, cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Cháu tin tưởng Yến Tuy, cho dù không có mọi người giúp anh ấy, anh ấy cũng có thể làm được bất kỳ chuyện gì anh ấy muốn làm."
"Anh ấy sẽ không muốn cháu đi, con biết."
Tín nhiệm của Mạnh Đình đối với Yến Tuy hoàn toàn vượt qua dự tính của Tiêu lão gia tử, cậu là có bị Tiêu lão gia tử phân tích dọa tới, nhưng vẫn như cũ không cách nào thay đổi quyết định của cậu, cậu rũ mắt lại tiếp tục ngước mắt nhìn Tiêu lão gia tử, "Cháu sẽ không đi, nếu như mọi người không muốn giúp đỡ, hoàn toàn không cần miễn cưỡng."
"Cha mẹ nếu như thích cháu, vẫn có thể tới thăm cháu, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Yến Tuy, rời khỏi Hải thành."
Mạnh Đình biết quyết định của mình người bên ngoài nhìn tới thậm chí nói là ích kỷ, nhưng cậu chính là không muốn, cậu tình nguyện cậu và Yến Tuy cực khổ thêm chút, cũng không muốn loại hỗ trợ tâm không cam tình không nguyện này.
Có thể nói lời này của Tiêu lão gia tử, đem chút hảo cảm thật vất vả mới có kia của Mạnh Đình đối với Tiêu thị, toàn bộ lại tiêu mòn sạch sẽ.
Râu Tiêu lão gia tử lại vểnh lên, ông nhìn Mạnh Đình, tựa hồ vào giờ khắc này, ông mới nhìn rõ ràng cậu diện mạo gì, tính tình gì, nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thực một chút cũng không dễ lừa gạt.
"Ý của cháu là, nếu như Tiêu thị không giúp Yến Tuy, cháu cũng không nhận tổ quy tông nữa?"
Mạnh Đình và Tiêu lão gia tử không biết ngăn cách bao nhiêu thế hệ, Mạnh Đình có chút nghe không hiểu lời này của ông, "Tại sao rời khỏi Yến Tuy, tới Bắc thành mới coi nhà nhận thức chứ? Con gọi cha mẹ rồi, liền vẫn không thể coi là vậy sao?"
Mạnh Đình ít nhiều lại cảm thấy một chút khổ sở, cậu ngước mắt nhìn nhìn Ninh Châu đang bưng trái cây tới, nhưng thương tiếc kia bỗng nhiên lại tản đi, đại khái trong sinh mệnh của Mạnh Đình vốn không có duyên phận cha mẹ thân nhân, đã không có, vậy thì không cần cưỡng cầu.
"Cháu biết rồi."
Mạnh Đình nói lời này, vểnh môi, không có ý định mở miệng nói gì với Tiêu lão gia tử nữa.
Nhưng Tiêu lão gia tử lại không biết Mạnh Đình biết cái gì rồi, ông nói lời này, tự nhiên là có chú trọng, ông nhìn ra, Mạnh Đình không trở lại Bắc thành, là có khác biệt rất lớn.
Mạnh Đình trở lại Bắc thành, tới lúc đó tình huống không lạc quan như trong dự tính, Tiêu thị nếu muốn thoát thân, vẫn là rất dễ dàng, bằng không với tính tình của Tiêu Huy Dân và Ninh Châu, nhất định là muốn che chở Mạnh Đình và Yến Tuy đến cùng.
Ông nói lời này, là bởi vì ông nhìn ra được tình cảm Mạnh Đình đối với Yến Tuy rất sâu, nhưng càng sâu, không phải hẳn càng có thể vì Yến Tuy hi sinh, như thế nào vì anh trở lại Bắc thành đều cự tuyệt, Tiêu lão gia tử quả thật nghĩ không ra.
Bọn họ có thể tóm được cơ hội nói chuyện như vậy cũng không dễ dàng, Ninh Châu bưng trái cây tới đây, Tiêu lão gia tử không nói chuyện, tiếp tục xem TV.
Nhưng Mạnh Đình lại không có ăn ý kia, lúc Ninh Châu ngồi xuống muốn giơ tay lên sờ tóc Mạnh Đình, cậu tránh được.
Cậu không chỉ có tránh ra, cậu còn đứng lên, mấp máy môi, cậu liền đi về phía Yến Tuy.
"Nặc Nặc đây là thế nào?" Ninh Châu vừa mất mát vừa buồn bực, bà nhìn nhìn Tiêu lão gia tử, một chút trầm tư, sắc mặt bà cũng không tốt, "Cha, ngài nói gì với Tử Nặc rồi?"
Thanh âm Ninh Châu cũng không nhỏ, bà còn đứng lên, khuôn mặt hàm ẩn tức giận, Yến Tuy bên cửa nói chuyện và Tiêu Huy Dân đều nhìn tới đây, nhưng Yến Tuy ngay sau đó lại nhìn Mạnh Đình, anh đi về phía cậu, sau đó cầm lấy tay Mạnh Đình không tự chủ đã nắm chặt thành quả đấm.
Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Huy Dân, sau đó anh mang Mạnh Đình ra phòng khách, bọn họ tới trên bãi cỏ nói chuyện.
Nhưng kỳ thật bọn họ đi rất xa, Mạnh Đình cũng không mở miệng, Yến Tuy vẫn như cũ kiên nhẫn chờ, đợi tới lúc Mạnh Đình nhẹ nhàng mà phì ra một hơi, sau đó bọn họ mới dừng bước.
Mạnh Đình ngước mắt nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó đưa tay ôm lấy người, "Yến Tuy, thật xin lỗi, em cự tuyệt ông nội rồi."
"Ông ấy nói muốn em cùng ông ấy trở lại Bắc thành, nhận tổ quy tông, mới nguyện ý giúp anh, em cự tuyệt."
Cậu nguyện ý vì Yến Tuy làm bất cứ chuyện gì, có một điều kiện tiên quyết, là Yến Tuy cũng nguyện ý để cho cậu làm, Tiêu thị dùng điều kiện như vậy mới giúp đỡ, Yến Tuy cũng sẽ không nguyện ý, điểm này Mạnh Đình cho dù không hỏi Yến Tuy, cậu cũng biết.
Cái này không chỉ là Yến Tuy luyến tiếc cậu, còn có kiêu ngạo của bản thân Yến Tuy, anh sẽ không muốn như thế.
Yến Tuy nghe vậy trên mặt không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào, anh nhẹ nhàng xoa gáy Mạnh Đình, khóe miệng hiện lên mấy phần tiếu ý, tựa hồ sợ Mạnh Đình không cảm giác được, anh giơ mặt Mạnh Đình lên, ở trên môi cậu hôn hôn, "Không có lỗi, em không cự tuyệt, anh mới hẳn không cao hứng."
Chính xác mà nói, Yến Tuy hiện tại còn rất cao hứng, bởi vì Mạnh Đình thật sự hiểu anh, loại cảm giác tâm linh tương thông này khá kỳ diệu, cũng khá khó có được, anh đời này ngoại trừ Mạnh Đình, không có khả năng ở trên người khác cảm thấy nữa.
"Cảm ơn, cảm ơn em tin tưởng anh."
Mạnh Đình đi theo Yến Tuy lâu như vậy, đã không có khó chịu như ở trong phòng khách nữa, nhưng trong ngực còn khẩu khí buồn bực, hiện tại cái khẩu khí này theo hai câu của Yến Tuy liền tản đi.
Mạnh Đình càng chặt chẽ mà ôm Yến Tuy, "Bất kể tình huống thế nào, em đều sẽ không rời khỏi anh, anh cũng đừng đuổi em đi, em mặc dù sẽ không đi, nhưng sẽ cảm thấy khổ sở, cho nên đừng đuổi em đi."
"Ừm," Yến Tuy trầm mặc chốc lát, sau đó đáp lại, anh biết Mạnh Đình đang nói với anh cái gì, cậu cự tuyệt bất kỳ lý do rời đi nào đã vì cậu làm tốt, vô luận nghèo khó, bần cùng, thậm chí nguy hiểm, Mạnh Đình đều sẽ không rời đi.
Trong phòng khách Yến trạch, lúc Tiêu Huy Dân và Ninh Châu sắc mặt càng ngày càng không tốt, Tiêu lão gia tử vẫn như cũ bình tĩnh như thường xem TV, ông rõ ràng Tiêu Huy Dân và Ninh Châu chính là đang tức giận, cũng sẽ không cùng ông ngay mặt bác bỏ cái gì, nhưng đã là như thế, trong lòng lòng ông vẫn như cũ là có cảm giác thất bại.
Phản ứng của Mạnh Đình hoàn toàn không có ở trong dự liệu của ông, nhưng ông còn đang chờ, chờ kết quả sau khi cậu thương lượng với Yến Tuy.
Nửa giờ sau, Yến Tuy và Mạnh Đình trở lại, sắc mặt Yến Tuy cũng không có gì biến hóa, ngược lại Mạnh Đình cúi đầu, không nhìn bất cứ ai.
Tiêu lão gia tử râu vểnh vểnh, trong lòng rõ ràng, nhưng trong thần sắc lại vẫn có chút bất mãn như vậy, nhưng lời của Yến Tuy rất nhanh lại phủ định tự cho là đúng của Tiêu lão gia tử.
"Đình Đình sẽ ở lại Hải thành, ở lại bên cạnh cháu, bất kể tình huống nào, em ấy và cháu cùng nhau đối mặt."
Yến Tuy trực tiếp đối thoại với Tiêu lão gia tử, anh ngay sau đó lại tiếp tục nói, "Đối phó Diêm thị, cháu không cần hỗ trợ."
"Như thế nào con vẫn......" Tiêu Huy Dân hơi im lặng mà nhìn Yến Tuy, ông mới vừa ở cửa nói với Yến Tuy liền cũng là chuyện này, ông hỏi Yến Tuy kế hoạch, Yến Tuy nói với ông không cần hỗ trợ, nhưng cũng làm cho ông buồn bực.
"Ông nội nói muốn trở lại Bắc thành nhận tổ quy tông, mới cho hỗ trợ, con cự tuyệt, Yến Tuy cũng đồng ý."
Mạnh Đình chen vào một câu, bọn họ không cần hỗ trợ của Tiêu thị, cũng không đạo lý để cho bọn họ cảm thấy còn bị thiếu nhân tình.
"Cha mẹ nhớ con, còn có thể tới thăm con...... Bắc thành, con sẽ không đi."
Mạnh Đình không muốn giận chó đánh mèo đến Tiêu Huy Dân và Ninh Châu, nhưng trước mắt tâm tình cậu có chút khác thường, nói như vậy, loại khách sáo xa lạ lại đều trở lại.
Ninh Châu nhìn Mạnh Đình, nước mắt lại ở trong hốc mắt dao động, nhưng Mạnh Đình chỉ quét bà một cái, lại tiếp tục cúi đầu.
Lại chốc lát cậu tiếp tục ngẩng đầu, tiếp tục nghiêm túc nói, "Mọi người không cần cảm thấy mắc nợ con cái gì, càng không cần vì con đặc biệt làm cái gì, con nói rồi, có thể không cần miễn cưỡng."
"Làm sao, làm sao lại biến thành miễn cưỡng?"
Ninh Châu lúc Mạnh Đình dứt lời, thân thể thoáng một cái an vị trở lại trên ghế salon, bà nhìn nhìn Tiêu lão gia tử, giáo dưỡng bà nhận được, làm cho bà không cách nào phát tác với một trưởng bối, nhưng bà cũng không cam tâm cứ như vậy để cho Mạnh Đình xa lạ với bà.
Bà nhìn về phía Mạnh Đình, trong thần sắc và ngữ khí đều mang theo chút cầu khẩn, "Mẹ không muốn đi, ở nơi này cùng con, có thể không?"
Mạnh Đình ngước mắt nhìn nhìn Ninh Châu, sau đó lại nhìn nhìn Yến Tuy, cậu gật gật đầu, "Thật xin lỗi, con không biết nói chuyện, để cho mẹ buồn rồi."
"Không có, là mẹ không tốt, là mẹ không tốt."
Ninh Châu đi tới kéo tay Mạnh Đình, sau đó lại tránh sang bên cạnh một bước đứng bên cạnh cậu, bà nhìn về phía Tiêu Huy Dân, ánh mắt khá kiên quyết.
Tiêu lão gia tử muốn theo tới Hải thành, Ninh Châu cũng có chút dự cảm xấu, quả nhiên như thế, bà cắn cắn môi, lại nhìn nhìn Yến Tuy, đại khái anh so với bọn họ đều sớm dự liệu được phản ứng của Tiêu lão gia tử hơn.
Nếu như nói lúc trước Tiêu lão gia tử là giật mình, như vậy trước mắt ông chính là kinh hãi, ông muốn mang Mạnh Đình đi, không chịu người chế trụ, nhưng hiện tại lại là đem chủ mẫu đương gia của Tiêu gia gán ở Hải thành.
________________
Trời ơi tui đợi anh giao sim 4G mãi k tới liền đi mua sim 3G mobi. Lúc test ở quán chạy mượt ngon lành, xong về tới nhà thì chậm rì rì luôn, còn hiện mạng E mới khủng khϊếp:((((((( khóc không ra nước mắt luôn TT^TT phát wifi mãi mới load được để up chương mới:((((( chời ơi tui phải chịu cảnh này 4 tuần nữa ấy TT^TT