Edit: Vịt
Beta: Min
Mạnh Đình và Yến Tuy ngược lại cũng không đến mức ngủ sớm như vậy, nhưng bọn họ sớm một chút trở về phòng cũng là cần thiết.
Thời gian Mạnh Đình buồn ngủ quá mức quy luật, thời gian muộn chút trở về phòng, cậu tắm rửa đi ra ngoài, đυ.ng giường đυ.ng Yến Tuy, cậu liền ngủ, như thế Yến Tuy tiếp tục muốn làm cái gì cũng không nhẫn tâm.
"Anh đẹp?" Yến Tuy trong đầu lơ đãng liền nhớ ra, mấy lời Mạnh Đình dùng để đấu khẩu với người ta ở trên mạng, anh cúi đầu hôn hôn môi Mạnh Đình, sau đó thấp giọng hỏi một câu.
Mạnh Đình cả người thần trí vẫn là tung bay, nhưng đối với đáp án này đã sớm nhớ kỹ trong lòng, cậu không cần nghĩ liền có thể trả lời.
"Anh đẹp nhất, em thích anh nhất."
Mạnh Đình tựa hồ còn không biết chính mình nói cái gì, cậu thần sắc mê mang thoáng trở lại một chút, lại bị Yến Tuy hôn lên.
Yến Tuy dụ dỗ Mạnh Đình nói mấy lời anh thích nghe, sau đó lại đem người cực kỳ mệt mỏi dỗ ngủ, Yến Tuy ít nhiều cũng cảm thấy có chút mệt, nhưng buồn ngủ vẫn như cũ không quá rõ ràng như vậy, mấy chuyện phiền lòng kia ở bên cạnh Mạnh Đình liền cũng phiền không nổi nữa.
Yến Tuy ngủ lúc nào, Mạnh Đình khẳng định không biết, nhưng lúc cậu tỉnh lại, Yến Tuy còn ôm cậu ngủ, chuyện đêm qua ở trong đầu chuyển một lần, má Mạnh Đình nhịn không được đỏ hồng.
Kỳ thực bọn họ đối với lẫn nhau quen thuộc như vậy, sớm nên không có gì ngượng ngùng nữa. Nhưng Mạnh Đình vẫn là đỏ mặt, cậu đỏ mặt bởi mình cư nhiên nói lời nóng nảy rất không biết xấu hổ như vậy, cậu rõ ràng không phải là người như thế a.
Mạnh Đình hoàn toàn không nghĩ tới phương diện Yến Tuy dụ dỗ kia, chỉ cảm thấy mình nói chuyện quá không có chừng mực.
Nhưng cậu nhìn Yến Tuy, lại không cảm thấy mình nói sai, Yến Tuy nhà cậu vốn rất tốt, liền cũng bao gồm phương diện kia, cậu nhô cơ thể lên tại điều kiện tiên quyết không quấy rầy Yến Tuy ngủ, ở má anh hôn hôn, tiếp đó nấp vào cổ anh chờ mấy cảm xúc ngượng ngùng kia tản đi.
Yến Tuy lúc Mạnh Đình lén hôn anh, cũng đã tỉnh lại rồi, hiện tại sắc trời cũng không sớm nữa, hai người dậy trễ, chính là anh cũng ngủ đủ rồi.
Anh mở mắt, liền nhìn thấy bộ dáng Mạnh Đình mặt hồng hồng, nhịn không được câu môi lên cười cười, có lẽ vì Mạnh Đình ở đây, anh sẽ không có ngày nào bị chuyện vụn vặt phiền tới tâm tình không tốt, Mạnh Đình mỗi ngày đều sẽ khiến anh tự động loại bỏ mấy cảm xúc không tốt kia.
Anh ôm lấy người, nhịn không được lại ở trên má Mạnh Đình đỏ ửng chưa tan hôn hôn, anh mới thấp giọng nói, "Chúng ta dậy đi ăn điểm tâm?"
"Được," Mạnh Đình gật gật đầu, hai tay tự động ôm lên cổ Yến Tuy, để anh ôm cậu tới phòng tắm.
"Sẽ có hay không một ngày, anh ôm không được em không?" Mạnh Đình tựa vào đầu vai Yến Tuy, đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng trong lời nói của cậu lại không có ý tứ lo lắng gì, trong đầu cậu hiện lên chính là cảnh tượng hai tiểu lão đầu cùng nhau trải qua cuộc sống, mạc danh cảm thấy buồn cười lại ấm áp.
"Sẽ không......" Yến Tuy mặt xiết chặt, anh cho rằng Mạnh Đình là ghét bỏ anh già rồi.
Nhưng nụ hôn của Mạnh Đình lập tức ịn trên khuôn mặt Yến Tuy, "Ôm không được cũng không sao, vậy thì đến lượt em ôm anh, chờ em cũng ôm không được anh, ta liền dựa vào nhau mà đi."
Mạnh Đình trọng sinh trở lại vẫn luôn cảm thấy mình sống qua 28 tuổi coi như có lời, cậu rất ít nghĩ về chuyện sau này, nhưng cùng một chỗ với Yến Tuy, rất tự nhiên liền nghĩ tới.
Khi đó bọn họ hẳn là đều không còn đẹp rồi, nhưng bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, nghĩ như vậy, Mạnh Đình như cũ cảm thấy cao hứng.
"Ừm," Yến Tuy đáp lại một câu, cảm giác nguy cơ trong lòng lại vẫn chưa giảm đi bao nhiêu. Hiện tại bắt đầu bảo dưỡng cùng dưỡng sinh không biết còn kịp hay không......
Bọn họ từ trên lầu đi xuống, Yến Vũ Hà Việt Yến Mạn Gia đều đã ăn rồi, Chân Hàm càng sớm hơn, y cầm đồ đạc rất nhanh trở lại.
Y biết hôm nay Cổ Lê muốn tới, cố ý đem chuyện bên bệnh viện thú cưng đều hoãn lại, địa vị của Cổ Lê ở giới y học khá đặc biệt, ngay cả Chân Hàm cũng biết gã.
Yến Tuy và Mạnh Đình ngồi xuống, cô Vương tự mình bưng điểm tâm tới.
"Phu nhân ăn nhiều một chút, gần đây nhìn đều gầy rồi." Cô Vương đau lòng mà nhìn Mạnh Đình, lại dịch dịch món cậu thích ăn qua.
Mạnh Đình nghe vậy rất nghi hoặc sờ sờ khuôn mặt mình, cậu đều không biết cô Vương nhìn ra cậu gầy, ánh mắt nghi ngờ của cậu chuyển về phía Yến Tuy, Yến Tuy khẽ ngưng mi, bộ dáng cũng có chút lo lắng, "Ăn nhiều một chút."
"Ừm," Mạnh Đình gật gật đầu, sau đó cúi đầu húp cháp ăn bánh bao, Yến Tuy thỉnh thoảng còn đút cậu chút lòng trắng trứng gà, bọn họ ăn nửa tiếng mới ăn xong, bọn họ tiếp tục đi ra ngoài tản bộ một lát, lúc trở về mang theo người mà Yến Vũ và Hà Việt dậy sớm chờ cùng nhau đi vào.
Tin tức của thần thủ ngoại khoa Cổ Lê ở trên quốc tế đều rất mơ hồ, thậm chí bao gồm tuổi của gã, cảm thấy gã hai ba mươi tuổi có, cảm thấy gã năm sáu chục tuổi cũng có, tướng mạo lại càng mơ hồ, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, gã mới tránh thoát đuổi gϊếŧ hết lần này tới lần khác.
Bất quá gã lần này trước khi được Yến Tuy tìm được, cũng thật đúng là thiếu chút nữa đã chết.
"Bắt đầu từ bây giờ liền không có thần thủ ngoại khoa Cổ Lê người này nữa, chỉ có Hứa Lê từ Lê thành tới, thân phận của ông tạm thời là cậu họ của tôi, tôi sẽ tiếp tục an bài chỗ ở của ông."
Yến Tuy dắt Mạnh Đình, lại một bên nói với Cổ Lê quấn tới hết sức kín đáo này.
Cổ Lê kia thần sắc mạc danh mà quét Yến Tuy một cái, "Chưa nhìn qua bệnh nhân, tôi nhưng không thể nào bảo đảm nhất định có thể chữa khỏi."
Gã suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói, "Cậu đã cứu mạng tôi, tôi sẽ tận lực."
Cổ Lê này là một người ngoại quốc, nhưng tiếng nước Hạ nói tới rất tiêu chuẩn, nói chuẩn xác hơn chút, gã tinh thông tám loại ngôn ngữ, còn chưa bao gồm một vài loại ngôn ngữ không phổ biến gã có thể nói không biết viết, không nói y thuật, chỉ ở trên ngôn ngữ, gã chính là kỳ tài.
Cho nên gã dùng tiếng nước Hạ trao đổi với Yến Tuy một chút vấn đề cũng không có.
Yến Tuy gật gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa, mà Yến Vũ và Hà Việt cũng rốt cục gặp được Cổ Lê bọn họ tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được.
Yến Vũ đang nhìn Cổ Lê, Cổ Lê kia cũng đang nhìn Yến Vũ, chỉ cảm thấy ông có chút quen mắt, nhưng Yến Vũ ở trong lòng lại khá phức tạp. Hắn vì tìm Cổ Lê tốn không ít khí lực, nhưng không nghĩ cuối cùng là được Yến Tuy tìm được.
Nhưng cuối cùng tìm được gã, gã có thể là hi vọng cuối cùng của chân Hà Việt.
Cổ Lê không nhớ nổi Yến Vũ, gã một bên tháo mũ trên đầu và khăn trắng quấn lấy miệng mũi, một bên nói, "Công cụ của tôi đều đã mất." Đây đối với một bác sĩ ngoại khoa thường xuyên ở chiến trường lui tới mà nói khá nghiêm trọng, có thể thấy được tình huống gã lúc trước gặp phải có bao nguy hiểm.
Yến Tuy gật gật đầu, "Chờ chút, đã đi lấy rồi."
Đại khái lúc Yến Tuy dứt lời, Chân Hàm từ bên ngoài đi tới, trên tay y mang theo một cái hộp, "Vừa mới tới, toàn bộ dựa theo yêu cầu cao nhất đặt sản xuất, không hợp tay lại nói với tôi."
Vốn là tùy tiện phái đi lấy đều được, nhưng Chân Hàm vẫn là tự mình đi, lại tự mình kiểm tra một lần mới mang về.
Cổ Lê để mũ và khăn trắng qua một bên, sau đó xoay người lại, phòng khách vốn chỉ đột nhiên an tĩnh, lúc này lại hoàn toàn an tĩnh.
Trong đó giật mình nhất thuộc về Yến Mạn Gia, bà như thế nào liền nhìn thấy một Chân Hàm phiên bản ông chú chứ.
Nếu như nói Yến Tuy và Yến Vũ là năm sáu phần tương tự, như vậy Chân Hàm và Cổ Lê chính là 8-9 phần tương tự, dùng câu thông tục mà nói, bọn họ cơ hồ là một khuôn khắc ra, là giống tới khiến người kinh ngạc.
Một hai phần không giống kia là màu sắc con ngươi hai người bọn họ không quá giống nhau, Chân Hàm là màu đen thuần khiết, Cổ Lê kia thì là con ngươi màu nâu nhạt. Đương nhiên từ cảm giác mà nói, Cổ Lê nhiều năm tháng cảm giác tang thương, không tính là già, nhưng cũng không trẻ như Chân Hàm.
"Anh, anh, anh...... anh sao giống Hàm Hàm bảo bối nhà tôi như vậy?" Yến Mạn Gia đi tới rất không giải thích được chất vấn một câu.
Cổ Lê nhịn không được nhu nhu mặt, ánh mắt gã từ trên mặt Chân Hàm thu hồi, rơi vào trên người Yến Mạn Gia, "Cô là mẹ cậu ta?"
Cái này cũng không khó đoán, từ tuổi của Yến Mạn Gia, cùng với ngữ khí bà gọi Chân Hàm, đều có thể đoán ra.
Yến Mạn Gia trong lòng hoảng sợ, sau đó theo bản năng gật gật đầu, cuối cùng lại khó chịu hỏi một câu, "Anh rốt cục là ai a!"
Nếu như khuôn mặt này của Cổ Lê không phải cố ý chỉnh dung, như vậy rất có thể năm đó cùng bà xuân tiêu một đêm chính là người trước mắt này, nhưng bà thật sự đối với gã không có bất kỳ ấn tượng nào.
"Tôi tên là Cổ Lê."
Cổ Lê đáp lại lời này, còn chưa kịp nói gì, gã đã bị Chân Hàm đi tới nhấc cổ áo, "Hóa ra là ông ư......"
Chân Hàm dứt lời một đấm liền đánh vào trên khuôn mặt này của Cổ Lê, đột nhiên một người bộ dáng giống y, Chân Hàm cảm thấy rất chán ghét, tay y gã còn phải giữ lại xem bệnh cho Hà Việt, không thể đánh, nhưng đánh mặt cũng không sao.
Y đánh xong người, đặt hộp giải phẫu xuống, tay cái túm lấy tay Yến Mạn Gia, kéo người đi lên lầu.
"Cái này......" Cổ Lê nhu nhu nơi bị Chân Hàm đánh, thần sắc trên mặt khá phức tạp, gã nhớ Yến Mạn Gia là ai, nhưng gã cũng sẽ không ngờ tới, Yến Mạn Gia sẽ sinh cho gã một đứa con trai lớn như vậy a.
"Trước tiên xem bệnh," Yến Tuy lên tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Yến Vũ có chút khống chế không được tức giận.
Mạnh Đình đi tới, từ trong tay Yến Vũ đẩy Hà Việt đi, Yến Tuy tách Cổ Lê và Yến Vũ ra, để cho bọn họ đi vào phòng Hà Việt và Yến Vũ.
Cổ Lê trước tiên rửa sạch tay, sau đó mới tới xem chân cho Hà Việt, gã trước trước sau sau thời gian xem gần nửa tiếng, sau đó mới mở miệng, "Tôi chỉ nắm chắc 3 phần thành công."
Nhưng lời này của gã vừa ra, mắt Yến Vũ và Hà Việt đều sáng, bọn họ gặp qua rất nhiều bác sĩ, nhưng tuyệt đại đa số bác sĩ ngay cả một thành công nắm chắc cũng không dám nói cho bọn họ biết, nhưng Cổ Lê lại nói với bọn họ có 3 thành công nắm chắc.
"Quá thấp rồi, có phương pháp nâng cao gì hay không."
Yến Tuy nhìn về phía Cổ Lê, chân mày cau lại, anh đối với cách nói của Cổ Lê cũng không vừa lòng.
"Cứ việc nói," Yến Tuy tiếp tục cường điệu một chút.
Vốn là anh chưa chắc sẽ nhắc tới, nhưng hiện tại Cổ Lê đối với bọn họ rõ ràng đuối lý, anh liền muốn tiếp tục thêm chút độ khó.
"Nếu cậu có thể tìm được bác sĩ Bart, tôi cùng hắn liên thủ, còn có thể nâng cao hai thành công."
Bart Brook năm xưa là bác sĩ không biên giới nổi danh cùng Cổ Lê, chỉ là muốn tìm hắn đoán chừng so với tìm Cổ Lê muốn khó khăn hơn, hắn hiện tại đang ở sở nghiên cứu của chính phủ nước A công tác, người bình thường rất khó tiếp xúc được, càng không cần phải nói dẫn người tới nước Hạ.
"Nếu như gã có thể tới tốt nhất, không thể tới, tôi muốn một loại thuốc trên tay gã, có thể tiếp tục nâng cao lới 10 phần thành công."
Yến Tuy khẽ gật đầu một cái, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."
"Tôi tới đi, chuyện nước A bên này, tôi khá quen thuộc." Ánh mắt Yến Vũ từ trên đùi Hà Việt rời đi, nhìn về phía Yến Tuy, tính cách của hắn chưa bao giờ thích hợp làm người thừa kế gia tộc quy củ gì, những năm này hắn mang theo Hà Việt chạy tứ xứ, không có chút bảo đảm nào có thể làm được.
Hắn có thể tùy ý ra vào các quốc gia, cũng không phải là ngẫu nhiên, dưới tay hắn cũng có một nhóm người.
Yến Tuy hơi hơi chần chờ ông mới gật gật đầu, "Con để cho người của con phối hợp với cha, tranh thủ nhanh chút."
Yến Vũ gật đầu một cái, "Cũng được."
Nhưng hắn đáp lời như vậy, trong lòng vẫn còn có chút bất đắc dĩ, Yến Tuy thật đúng là không phải chỉ một chút xíu mà xem thường hắn đâu.
"Trước khi bọn họ tìm được người và thuốc, tôi làm hộ lý hàng ngày cho anh," Cổ Lê nói xong nhìn hai tay giao nhau của Yến Vũ và Hà Việt, gã lập tức lại sửa lời, "Tôi dạy cho anh, anh làm cho y."
Yến Vũ gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Cổ Lê vẫn như cũ có chút mạc danh, người trước mắt này lại là hỗn đản năm đó khiến Yến Mạn Gia mang thai.
Cổ Lê nói dạy liền dạy, lập tức liền dạy Yến Vũ, Yến Tuy và Mạnh Đình nhìn một lát, bọn họ liền từ trong phòng đi ra.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng đi lên lầu.
Lần này tìm bác sĩ tìm được cha của Chân Hàm, ngay cả Yến Tuy cũng không ngờ tới.
Cửa phòng Yến Mạn Gia mở ra, bà và Chân Hàm trở lại trên lầu cũng chưa nói mấy câu, hai người trợn mắt với nhau, một ủy khuất, một bộ dáng bị chọc tức.
Yến Tuy và Mạnh Đình cũng có chút im lặng, nhưng hai người này giương mắt nhìn như vậy cũng không phải có chuyện như thế.
"Cô, cô thật sự một chút cũng không nhớ sao?"
Yến Mạn Gia nghe vậy rất là xác định mà lắc lắc đầu, bà vừa lo lắng vừa ủy khuất mà nói, "Cô thật sự không biết gã là ai a."
Ánh mắt bà quét về phía Chân Hàm, càng thêm ủy khuất lên, "Gã sẽ không đoạt Hàm Hàm với cô đi, cô không cho, Hàm Hàm là con cô."
"Đoạt cái gì mà đoạt, con là trẻ con 3 tuổi sao?" Y có lúc ngay cả Yến Mạn Gia cũng không muốn nhận, đừng nói là cha ruột không biết từ xó xỉnh nào nhô ra này.
"Nếu như là gã cưỡng ép con, ta sẽ không bỏ qua cho gã."
Ngữ khí Chân Hàm khá trầm, y nhìn về phía Yến Tuy, lại hừ hừ, "Con biết chừng mực, lúc gã còn hữu dụng, con sẽ không động thủ." Bằng không hiện tại liền không phải y kéo Yến Mạn Gia trở lại trên lầu.
Cảm giác hiện tại của Yến Mạn Gia so với bà đột nhiên biết được trong bụng mình mang một bảo bảo còn muốn giật mình hơn, bà vẫn coi Chân Hàm là đứa con trời cao cho bà, hóa ra không phải vậy, bà vẻ mặt đưa đám, tinh thần đều không biết bay tới nơi nào.
"Trước đừng kích động, nếu thật sự giống như cô nói, cháu cũng sẽ không bỏ qua cho gã."
Yến Tuy mở miệng nói như vậy, Yến Mạn Gia là cô của anh, anh không thể không làm chủ cho bà.
Trấn an Chân Hàm và Yến Mạn Gia xong rồi, Yến Tuy và Mạnh Đình lại trở lại dưới lầu, Cổ Lê đã từ trong phòng đi ra ngoài, nhớ ra cái gì đó, thần sắc hơi có chút không biết làm thế nào, gã cũng khá giật mình a.
"Tới đây ngồi, liền ở chỗ này nói."
Yến Tuy dắt Mạnh Đình đi tới bên ghế salon, sau đó nói với Cổ Lê.
Bọn họ mặc dù không ngẩng đầu nhìn, nhưng gian phòng Yến Mạn Gia mở ra, anh nói lời này bọn họ hẳn có thể nghe được, sau đó đi ra nghe một chút Cổ Lê là nói như thế nào.
Cổ Lê ngồi xuống trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng.
"25 năm trước, tôi 20 tuổi, mới vừa thành danh không lâu, nhưng chọc một chút phiền toái, tôi trốn tới trong một quán bar uống rượu......"
Cổ Lê phát hiện ấn tượng của mình đối với đêm hôm đó lại rõ ràng như vậy, gã dừng lại một chút mới tiếp tục nói, "Cô ấy uống rượu, lắc la lắc lư tới, kéo tôi cường hôn......"
Đó là nụ hôn đầu của Cổ Lê, gã không biết Yến Mạn Gia cũng là thế hay không, nhưng nụ hôn của bà giống như trúc trắc, mượn rượu trùng kích, bọn họ hôn tới kịch liệt, lúc đó đại khái là có chút động tâm, nhưng rất nhanh gã liền phát hiện người đuổi theo gã cũng vào quán bar.
Nhưng lúc này rõ ràng nam nhân lại không có ý tốt đang kéo Yến Mạn Gia, Yến Mạn Gia một bên vùng vẫy đánh người, nhưng bà quả thực say, xung quanh một đám xem náo nhiệt, bất ngờ liền đắc thủ, gã kéo Yến Mạn Gia chạy.
Phía sau không chỉ có nam nhân kia đang đuổi theo, vốn là người đuổi theo gã cũng đang đuổi theo.
Bọn họ chạy một lần hơn nửa đô thị ở nước ngoài, trốn tới trong thùng rác, trốn hậu viện người ta bị chó đuổi theo, tóm lại đêm đó khá chật vật.
Gã vì bảo vệ Yến Mạn Gia còn bị thương một chút, bọn họ trốn trong bụi cỏ một công viên, nằm nhoài trong đống cỏ.
Yến Mạn Gia vốn còn rất tốt đột nhiên dược tính phát tác, nhưng người đuổi theo bọn họ đang ở nơi không xa. Cổ Lê căn bản không dám để cho bọn họ tạo ra động tĩnh quá lớn, gã bịt kín miệng Yến Mạn Gia, liền không ngăn cản được những cái khác.
Chính xác mà nói, một đêm kia là Yến Mạn Gia cưỡng ép gã, nói ra mấy lời này khuôn mặt già này của Cổ Lê cũng có chút hồng.
"Tôi đưa cô ấy tới trong một khách sạn nhỏ, vết thương của tôi cần xử lý, tôi lúc trở về cô ấy đã đi rồi."
Nụ hôn đầu của Cổ Lê và lần đầu tiên đều cho Yến Mạn Gia, bà đối với gã mà nói tuyệt đối là đặc biệt, "Sau đó tôi cũng đi tìm cô ấy, bất quá cô ấy đã người yêu sâu đậm rồi, tôi liền không tiếp tục quấy rầy."
Gã nhớ thương Yến Mạn Gia một đoạn thời gian, nhưng cuộc sống của gã luôn là ra vào nơi nguy hiểm nhất, phần nhớ thương này cũng theo thời gian dần dần không thấy. Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới, sau đêm hôm đó, Yến Mạn Gia sẽ sinh cho hắn đứa nhỏ, bây giờ đều lớn như vậy rồi.
Cổ Lê nhìn về phía Yến Tuy, thần sắc tương đối phức tạp, "Nó tên là gì?" Gã hỏi chính là Chân Hàm.
"Tôi tên là Chân Hàm," Chân Hàm xuất hiện ở nơi cửa cầu thang, y nhìn về phía Cổ Lê ánh mắt thanh chính lại rất có khí thế, nhưng nếu như Cổ Lê nói là sự thật, y thật đúng là không có gì trách gã.
Yến Mạn Gia có chút do dự nhưng cũng đi theo xuống, bà ngó ngó Chân Hàm, lại ngó ngó Cổ Lê, rất muốn đỡ trán, "Tôi cường anh?"
Ngữ khí của bà khá táo bạo, nhưng bà đối với một đêm kia tất cả ấn tượng đều chỉ còn dư lại trên mệt mỏi, đối với bản thân Cổ Lê nửa điểm ấn tượng cũng không có, mặc dù bà cũng nhớ mình cường hôn qua người, nhưng diện mạo thủy chung mơ hồ.
"Rượu cô uống hẳn là bị hạ dược, có tác dụng gây nên huyễn ảo, một đêm kia vô luận phát sinh cái gì, cô đều sẽ không nhớ."
Gã nhớ tới buổi tối rất nhiều năm, Yến Mạn Gia ngày thứ hai tỉnh lại liền quên tới sạch sẽ.
"Về phần...... Hẳn cũng không tính là vậy, lúc ấy tình huống phức tạp, tôi cũng coi như là nguyện ý." Gã đại khái coi như là ỡm ờ.
Chân Hàm kéo Yến Mạn Gia về phía sau, Cổ Lê này nhưng không có học cứu (*) giống như bộ dạng của gã kia, ở trước mặt bọn họ nhiều người như vậy, lúc này lên trêu ghẹo Yến Mạn Gia.
((*) học cứu: từ này xuất phát từ thời Đường, chỉ những người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, trong trường hợp này chỉ người có học thức)
Ánh mắt Chân Hàm từ trên người Cổ Lê lướt qua, nhìn về phía Yến Tuy, y không tin Cổ Lê, nhưng nguyện ý tin tưởng phán đoán của Yến Tuy.
Yến Tuy đối với y nhẹ nhàng gật đầu, Chân Hàm thu hồi ánh mắt, kéo Yến Mạn Gia tới trên ghế salon ngồi xuống, nhưng y vẫn là chặn lại tầm mắt Cổ Lê nhìn Yến Mạn Gia.
Y không nói chuyện, Cổ Lê cũng không biết nói gì, Yến Mạn Gia sa vào trong khϊếp sợ mình cưỡng ép người, cũng không mở miệng, tràng diện trong lúc nhất thời liền lúng túng xuống.
Mạnh Đình nghiêng đầu ngó ngó Yến Tuy, ngay cả cậu cũng không biết có thể mở miệng khuyên cái gì, cậu dựa về phía Yến Tuy nói nhỏ.
"Đây là thế nào? Em có chút nhìn không hiểu......" Cổ Lê chính là cha của Chân Hàm, ngoại trừ cái này, bọn họ còn xoắn xuýt những cái gì?
Yến Tuy nghe vậy nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại quay đầu lại nhìn về phía Cổ Lê.
"Thân phận của ông tôi sẽ tiếp tục hoàn thiện, chờ hai ngày tôi tiếp tục cho ông tư liệu."
Thân phận của Cổ Lê khá thần bí, địa vị trên quốc tế lại hết sức nhạy cảm, anh không thể để cho gã dính Lýu đến Yến Mạn Gia hoặc là Chân Hàm, cho nên phải sớm đề phòng.
"Chỗ ở của ông tôi sẽ để bác Tiêu tiếp tục an bài." Vốn anh tính toán để Cổ Lê trực tiếp ở trong nhà, gần bên quan sát chiếu cố Hà Việt, nhưng hiện tại không khí lúng túng như vậy, gã ở chỗ này, Chân Hàm và Yến Mạn Gia trước tiên chịu không được.
"Không cần, để ông ấy ở đây, em và bà ấy trở lại biệt thự ven biển ở." Chân Hàm quét Cổ Lê một cái, nhàn nhạt nói.
"Vậy con rất bất tiện a," Yến Mạn Gia nghe vậy trước tiên không nguyện ý, Chân Hàm đi làm trở về trên đường liền phải tốn 3-4 tiếng, là rất không tiện, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại không yên lòng bà ở một mình.
"Còn có, nơi này là nhà chúng ta, tại sao chúng ta nhường gã a." Yến Mạn Gia ngữ khí vẫn như cũ táo bạo, chân bà trên mặt đất giẫm mạnh một cái.
"Cùng ở!"
Yến Mạn Gia dứt lời, bà đứng lên, nhìn về phía Cổ Lê, "Anh đi ra cho tôi."
Tư thế này của bà nhìn giống như là muốn một mình chống lại Cổ Lê, nhưng bà đúng là có chuyện muốn xác định với gã.
Ánh mắt Chân Hàm nhìn Yến Mạn Gia giống như nhìn một đứa cực ngốc vậy, nhưng không phải như vậy, y che chở bà, bản thân bà còn dâng tới cửa, Chân Hàm hất đầu đi, thật là bị Yến Mạn Gia chọc tới không nhẹ.
Bà và Cổ Lê đi tới trên chỗ trống bãi cỏ nói chuyện, Chân Hàm ôm cánh tay đúng bên cửa sổ nhìn, sắc mặt đen trầm, có chút đáng sợ.
"Em họ sao thế?"
Mạnh Đình nhìn không được lại hỏi Yến Tuy một câu, cậu vẫn là nhìn không hiểu Chân Hàm tại sao tức giận.
"Không cần để ý tới bọn họ, buổi chiều em muốn làm gì, anh bồi em."
Yến Tuy nói nhẹ nhàng ôm trụ eo Mạnh Đình, kéo lực chú ý của cậu về tới trên người anh.
Mạnh Đình nghe vậy lại nhích lại gần trên người Yến Tuy, "Anh bồi em em liền tốt rồi, em hình như không muốn làm chuyện gì."
Cậu kỳ thực liền muốn cùng Yến Tuy ở như vậy, anh ôm ôm em, em ôm ôm anh, không nhất định phải làm cái gì mới được.
"Còn anh, anh có chuyện muốn làm không?" Mạnh Đình hỏi hướng Yến Tuy, mắt liếc về phía cửa sổ, sau đó hôn lên mặt Yến Tuy, "Em cũng có thể bồi anh."
Yến Tuy cọ cọ má Mạnh Đình, "Vậy em bồi anh ngủ trưa đi."
Mấy ngày nay sự tình quá nhiều, thật sự đi ra ngoài chơi, Mạnh Đình đoán chừng cũng không có gì hăng hái, cùng nhau ngủ trưa, đơn điệu một chút, nhưng đối với thân thể tốt. Yến Tuy rất đồng ý câu cô Vương buổi sáng nói Mạnh Đình gầy kia.
"Được." Mạnh Đình không do dự liền đáp ứng, cậu mặt mày cong cong, lại kéo cổ Yến Tuy xuống, ở trên môi anh mổ hôn, sau đó lại động tác cẩn thận buông ra.
Bất quá Chân Hàm thật đúng là không có tâm tư gì chú ý bên này, y nhìn Yến Mạn Gia và Cổ Lê, thần sắc khá quỷ dị, nhìn hai người quay đầu lại đi về phía phòng khách, y hừ một tiếng, trực tiếp đi lên lầu.
Cổ Lê tới không đến mức đối với tâm tình Chân Hàm có ảnh hưởng quá lớn, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn không có ảnh hưởng, một khuôn mặt giống như vậy, nhìn đều cảm thấy khó chịu a.
Yến Mạn Gia tìm Cổ Lê nói chuyện, kỳ thực vẫn là vì Chân Hàm, bà đã là người mẹ không đạt tiêu chuẩn, không muốn Cổ Lê tới quấy rầy kế hoạch nhân sinh của Chân Hàm, Chân Hàm nhà bà rất tốt, ngoại trừ tính cách biệt nữu chút, những cái khác đều rất tốt.
"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện dư thừa khiến người chán ghét."
Cổ Lê đối với đứa con đột nhiên chui ra cũng cảm thấy không biết làm thế nào, gã cũng cần một chút thời gian để sửa sang lại suy nghĩ của mình, nhưng rất xác định một điểm là, gã sẽ không cưỡng ép Chân Hàm và Yến Mạn Gia cái gì, nguyên nhân rất đơn giản, gã không có tư cách.
Mặc dù Chân Hàm là con trai gã, gã cũng không có tư cách, gã không biết tồn tại của y, chưa từng quan tâm tới trưởng thành của y, trước đó gã không có chút trả giá nào, như thế nào sẽ có mặt mũi mở miệng như vậy.
"Chân Hàm là con trai cô, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Yến Mạn Gia nghe vậy cuối cùng yên tâm xuống, "Anh biết là tốt rồi......"
Bà suy nghĩ một chút lại nói, "Hàm Hàm nhà tôi tính tình không được tốt, anh đừng chọc nó tức giận, bằng không tôi cũng giáo huấn anh."
"Được," Cổ Lê đáp lời, trong mắt lướt qua chút tiếu ý.
Bọn họ trở lại phòng khách đã không thấy Chân Hàm, Yến Mạn Gia hỏi Yến Tuy một câu, liền cũng không tiếp tục nói cái khác nữa, vai bà từ từ sụp xuống, ngày sau đó bà nhìn về phía Mạnh Đình, "Đình Đình bảo bối, cháu nhất định phải nói với Chân Hàm nhiều lời tốt về cô."
Quan hệ của bọn họ trong khoảng thời gian này rất không dễ dàng, bà thật sự không muốn bởi vì Cổ Lê tới lại bị đánh trở lại nguyên hình.
Yến Mạn Gia ủy khuất tới mạc danh, nhưng lại cũng không cách nào trách Cổ Lê, gã là Yến Tuy tìm đến, đến Yến gia là xem bệnh cho Hà Việt.
Mạnh Đình chớp chớp mắt đối với lời này lại khá nghi ngờ, "Lời tốt? Cháu sẽ không nói lời tốt nha......"
Cậu nhìn bộ dáng Yến Mạn Gia rất đáng thương, cậu suy nghĩ một chút nói, "Em họ rất hiểu chuyện, cô cho cậu ấy chút thời gian, cậu ấy sẽ nghĩ thông."
Ở Mạnh Đình nhìn tới, Chân Hàm tuyệt đối hiểu chuyện hơn Yến Mạn Gia, cậu nhịn không được lại dặn dò một câu, "Cô phải ngoan ngoãn."
"Được," Yến Mạn Gia dở khóc dở cười mà trả lời lời này, khuôn mặt già đỏ bừng, hiện tại trong nhà ngay cả Mạnh Đình cũng có thể nói lời như vậy với bà, thật sự bà không ngoan như vậy sao!
Ăn cơm trưa, bàn dài của Yến gia cuối cùng cũng chân chính phát huy được công dụng rồi, bao gồm Cổ Lê ở bên trong tổng cộng 7 người đầy một bàn, không khí ăn cơm ít nhiều vẫn còn có chút lúng túng, nhưng mọi người đều đang nỗ lực thích ứng, không nói câu gì, vùi đầu ăn.
Mạnh Đình không bị ảnh hưởng, cũng không nỡ để Yến Tuy chịu ảnh hưởng, cậu tự mình ăn, đồng thời không ngừng gắp thức ăn cho Yến Tuy, sau đó dặn dò anh nhất định phải ăn no.
Rất nhiều ánh mắt nhìn tới đây, Mạnh Đình cuối cùng chú ý tới một lần, cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, mới mở miệng nói chuyện.
"Yến Tuy rất cực khổ, cho nên nhất định phải ăn no mới được......" Nếu không, cậu sẽ đau lòng.
Câu nói còn lại kia không nói ra, nhưng cùng nói ra cũng không khác biệt lắm, Mạnh Đình chưa bao giờ biết che giấu tình ý của mình đối với Yến Tuy.
Về phần những người khác Mạnh Đình tự cảm thấy quản không được, cũng không có ý định muốn quản, chỉ cần Yến Tuy của cậu không bị đói bụng là được rồi.
Yến Tuy nghe vậy gắp lên món ăn Mạnh Đình thích đặt vào trong bát cậu, "Em cũng ăn đi, anh sẽ ăn no."
"Được," Mạnh Đình cho Yến Tuy một ánh mắt khen ngợi, sau đó cao hứng mà tiếp tục ăn cơm, Yến Tuy nhà cậu chính là ngoan, chính là bớt lo a.
Sau khi ăn trưa xong, Mạnh Đình cùng Yến Tuy tản bộ một lát, trở lại trên lầu ngủ trưa, ngủ thẳng tới gần 3h hai người mới xuống.
Mạnh Đình ngủ tới có chút mơ hồ, lại cùng Đại Hoàng Mao Cầu tới bãi cỏ chơi một lát, cậu liền hoàn toàn có tinh thần.
Yến Tuy gọi Mạnh Đình trở lại ăn điểm tâm ngọt, cậu mang theo hai thú cưng cũng hoạt bát trở lại, được Yến Tuy dắt đi rửa sạch tay, sau đó ngồi ở một bên ghế salon, được Yến Tuy đút ăn.
"Yến Tuy là sợ cháu cọ dính, cho nên mới đút cháu nha."
Mạnh Đình không giải thích còn tốt, một khi giải thích, trần nhà vô tội bị rất nhiều ánh mắt khinh bỉ.
Bất quá chỉ có Yến Vũ Hà Việt Yến Mạn Gia ngồi ở trên ghế sa lon, Chân Hàm Cổ Lê còn có bác sĩ tư nhân của Yến trạch Lý Dập, bọn họ đang chỉnh Lý phòng giải phẫu trong tầng hầm, các loại thiết bị cần kiểm tra và điều chỉnh, chân Hà Việt không phải một lần giải phẫu liền có thể hoàn toàn tốt.
Kỳ trị liệu của y liền phải thời gian gần 1 năm, thời kì hồi phục coi như lý tưởng cũng phải thời gian 1-2 năm.
Phòng giải phẫu rất nhanh liền có thể chuẩn bị cho tốt, nhưng phương án trị liệu còn phải nghiên cứu thêm, Chân Hàm và Lý Dập cũng không phải người kiến thức hạn hẹp gì, coi như vốn không biết, mấy tiếng chung đυ.ng này cũng có thể nhìn một chút rồi.
Lý Dập dựa theo yêu cầu của Cổ Lê trở về chuẩn bị thuốc men và dụng cụ, Cổ Lê và Chân Hàm vẫn ở trong phòng giải phẫu, Cổ Lê mở miệng.
"Tại sao làm bác sĩ thú y?"
Gã cảm giác được, kiến thức lý thuyết y học của Chân Hàm khá chắc chắn, bằng nhãn lực của gã, nhìn tay Chân Hàm vài lần, liền có thể xác định năng lực động thủ của y không tệ, nhưng gã lại từ chỗ Yến Mạn Gia biết, Chân Hàm mở một bệnh viện thú cưng.
"Ông kỳ thị bác sĩ thú y?"
Chân Hàm chịu tới trợ thủ cho Cổ Lê, nhưng lại dọa Yến Mạn Gia sợ hết hồn, bà đã cảnh cáo nhìn Cổ Lê mấy lần, lại chỉ nhận được mấy nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.
"Đương nhiên không, chỉ là tay của cậu rất thích hợp ngoại khoa," Cổ Lê làm bác sĩ đương nhiên không có cái gì kỳ thị cả, chỉ là gã nhìn ra được đất dụng võ chân chính cho thiên phú của Chân Hàm, không muốn thiên phú của y bị mai một.
Nhưng Chân Hàm lắc lắc đầu, "Tôi cảm thấy tôi thích hợp làm bác sĩ thú y. Phần ngoại khoa nội khoa cái gì, đương nhiên toàn bộ đều có hứng thú nghiên cứu."
Lý do Chân Hàm muốn làm bác sĩ thú y chính là đơn giản như vậy, y đối với y học rất có hứng thú, vẫn không dừng lại ở một phương diện hứng thú, nhưng về y học nhân thể phân loại quá nhiều, y cảm thấy hạn chế hứng thú của y, y liền học thú y, sau đó tiếp tục tự mình bổ sung kiến thức mọi mặt.
Cổ Lê hiếm thấy không có lời nào, nhưng cũng không nói thêm nữa, có lẽ chữa bệnh cho động vật thật sự so với cho người khả quan hơn, ít nhất không phiền toái nhiều như gã.
Cổ Lê mở miệng hỏi Chân Hàm vấn đề, Chân Hàm tự nhìn cũng sẽ không bỏ qua gã, "Tại sao bị đuổi gϊếŧ? Nữ nhân? Tài phú?"
Cổ Lê nghe vậy chân mày nhấc lên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Không phải."
"Là tín ngưỡng."
Chân Hàm nghe vậy trong lòng không có lời gì nữa, nhưng mới nhớ tới, Cổ Lê sinh ra ở khu Trung Đông phức tạp như vậy.
"Tôi đại khái là phản đồ của tín ngưỡng bác sĩ, bởi vì có người chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chữa cho hắn." Cái loại chuyện cứu binh sĩ địch này, Cổ Lê là tuyệt đối không thể nào làm, "Tôi không có tín ngưỡng."
Cổ Lê lúc nói lời này, cảm giác cả người rất không giống nhau, từng trải của gã chỉ sợ Chân Hàm không cách nào tưởng tượng.
Chân Hàm không có trả lời, y cúi đầu tiếp tục vận hành thử một máy móc, nhưng y sẽ không nói với Cổ Lê, y thời thực tập sinh làm bác sĩ sùng bái nhất chính là gã. Về phần biện luận của gã có chính đáng hay không, trong trường học cũng không biết mở qua mấy trận.
Y sủng bái chỉ là y thuật của gã, cũng vẫn luôn cảm thấy mấy biện luận kia khá nhàm chán, nhưng vào giờ khắc này, trong lòng y đột nhiên chấn động một cái, lại bởi vì hai chữ "Tín ngưỡng" trong miệng Cổ Lê.
Cổ Lê nhìn Chân Hàm nhịn không được cười cười, lúc bừng tỉnh, gã cũng mới cảm giác gã cười.
Nhưng gã đang cười cái gì đây? Là cao hứng đi, cao hứng khá đơn giản.
Bọn họ tiếp tục ở trong phòng giải phẫu bận rộn, lúc gần 6h Yến Mạn Gia xuống gọi, bọn họ mới trở lại.
Mắt Yến Mạn Gia nhìn tới đây Chân Hàm cũng biết bà đang suy nghĩ gì, "Lo lắng vớ vẩn gì, không biết có một từ gọi là học mót sao?" Y là người giúp người toi công sao?
Yến Mạn Gia quả nhiên được an ủi, bà rất là đồng ý gật đầu, "Hàm Hàm thật thông minh."
Cổ Lê đem đối thoại hai mẹ con nghe tới nhất thanh nhị sở, im lặng mà lắc lắc đầu, nhưng không mở miệng tới gia nhập trong đối thoại của bọn họ, gã muốn, nhưng vẫn chưa phải lúc a.
_____________
Một tuần rồi mới gặp lại các thím, nhớ nhau hơm???????