*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm Mạnh Đình tỉnh lại, cậu nhìn người một lúc lâu, tại thời gian không sai biệt thường ngày lắm Yến Tuy tỉnh, tay cậu khoát lên ngực anh chậm rãi mở ra, lại trên dưới chuyển động.
Thật ra cậu tối qua đã muốn sờ xem một chút, nhưng lúc ấy bị tâm tình ngượng ngùng bao trụ, liền không có không biết xấu hổ, càng không cần phải nói động thủ thực tiễn.
Mạnh Đình rất nhanh liền bị nắm bao lấy, tay cậu được Yến Tuy bụm tại ngực, Mạnh Đình cả người lập tức cứng đờ, hồi lâu mới chớp mắt một cái, tiếp đó mới cảm giác được trong lòng bàn tay một chút lại một chút nhịp tim mạnh mẽ thuộc về Yến Tuy, loại cảm giác này rất thần kỳ, nhưng nắm bao lấy hoàn toàn rất xấu hổ.
Mạnh Đình nhấc người lên, một nụ hôn chào buổi sáng rơi xuống trán Yến Tuy, "Yến Tuy, chào buổi sáng."
Cậu nói xong kéo tay mình ra, không rút ra được, dời đi lực chú ý không chuyển thành công a.
"Xúc cảm thế nào?"
Tay Yến Tuy bụm lấy tay Mạnh Đình buông ra, niết niết thịt mềm trên mặt cậu.
Mạnh Đình trừng lớn mắt, nói thật, "Sờ...... rất tốt."
Cậu chưa từng sờ người khác, nhưng tất cả cảm giác đều nói cho cậu biết, tiếp xúc với Yến Tuy, cậu không có bất kỳ bài xích nào, thậm chí càng ngày càng thích.
Cậu nói xong lại duỗi tay quang minh chính đại sờ vài cái, sau đó mới xác nhận với Yến Tuy, "Anh là người của em, em có thể sờ, đúng không?"
"Ừ." Yến Tuy trả lời, giữa hai đầu lông mày thêm chút bất đắc dĩ, Mạnh Đình sợ rằng khó mà nhận thức được cực khổ của nhẫn nại, lúc nào cũng tự mình đề cao nhẫn nại nhu cầu của anh a.
Hai người trên giường nị oai một lát, liền vẫn là theo thói quen thức dậy chạy bộ dắt theo cún đùa giỡn với mèo nhỏ, sau đó ăn sáng, sau khi ăn xong Yến Tuy cũng không lập tức quay lại trên lầu thay quần áo tới công ty, anh đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó đưa tay ôm trụ Mạnh Đình đang ôm Mao Cầu.
"Anh bảo Cố Lãng giúp tổ chức một buổi tụ tập, đều là mấy người trong đám bạn bè kia, địa điểm tụ tập ở bờ biển Tây Giao, khoảng 2h chiều chúng ta xuất phát, em thích chúng ta liền ở cả buổi chiều, không thích thì chúng ta về sớm một chút.
Yến Tuy lúc nói chuyện, Mạnh Đình liền nhìn anh, Yến Tuy nói xong, Mạnh Đình hơi hơi suy tư một chút mới gật đầu.
"Vậy em lập tức mang Mao Cầu và Đại Hoàng tới tiệm thu nhận."
Cậu vẫn nhớ Chân Hàm nói, cứ ba ngày phải dẫn Mao Cầu và Đại Hoàng quay lại tái khám, hôm nay chính là ngày thứ 3 bọn chúng tới Yến trạch.
Yến Tuy vẫn như cũ ôm cậu không đứng dậy, Mạnh Đình lại tiếp tục nói, "Em nhớ được đường, anh đi bận việc của anh đi.
Thực ra Yến Tuy cảm thấy gọi điện thoại bảo Chân Hàm tới là được rồi, nhưng tính tình Mạnh Đình giống như sẽ không thích phiền toái người khác, hôm đó chính là Lí Dập sáng sớm xem bệnh cho cậu, cậu đều phải thật tình nói cảm ơn.
"Được, bất quá bảo Triệu Binh đi theo em, anh mới yên tâm."
Mạnh Đình ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cảm thấy không phải đặc biệt cần thiết, cũng không cự tuyệt ý tốt của Yến Tuy.
Yến Tuy lại ngồi bên Mạnh Đình một lát, anh liền đứng dậy lên lầu, nhưng vẫn là không tới công ty, mà là tới trong thư phòng, anh sáng nay làm việc trong thư phòng.
Không bao lâu, Vương Phong liền cũng đến.
"Sắp xếp hành trình một chút, sau hôn lễ tôi muốn thời gian rảnh 7 ngày."
Vương Phong hoàn toàn không nghĩ tới Yến Tuy có cái gì sẽ cần tới thời gian rảnh 7 ngày, nhưng hắn vẫn là gật đầu, "Vâng."
Hắn vẫn như cũ suy nghĩ, Yến Tuy liền tự mình cho hắn đáp án.
"Cậu nói du lịch trong nước tốt hay là nước ngoài tốt?"
Vương Phong nghe vậy trong lòng một hàng dấu chấm lửng kéo dài vô tận, đây là du lịch gì chứ, thời gian này rõ ràng là du lịch trăng mật, trăm triệu không nghĩ tới Yến Tuy cũng sẽ chạy theo mốt như vậy a.
(Đứa nào re-up là chó)
"Trong nước cũng có nơi cảnh sắc đẹp, bất quá bàn về tự tại vẫn là nước ngoài tốt, nếu không...... ngài hỏi Mạnh công tử một chút?"
Yến Tuy trầm ngâm một chút, phất phất tay, bảo Vương Phong trước tiên bắt đầu sắp xếp hành trình cho anh rồi nói tiếp.
Bất quá du lịch trăng mật ý nghĩa luôn là bất đồng, phải thận trọng, Mạnh Đình thích, sau này anh có thể thường xuyên dẫn cậu đi chơi.
Đương nhiên, anh có ý nghĩ này cũng không phải là anh đột nhiên liền từ cổ hủ biến thành nhân sĩ lãng mạn, anh hôm qua buổi sáng trước khi anh tới công ty, trước tiên đi gặp bác sĩ tâm lý Lí Dập giới thiệu, thời gian hàn huyên với hắn gần 2 tiếng.
Chính là bác sĩ cũng nói tình huống của Mạnh Đình không thể gấp gáp, nhưng mang cậu đi ra ngoài nhiều một chút, mở rộng tầm mắt, thả lỏng tâm tình luôn có lợi.
Yến Tuy suy nghĩ một phen, du lịch trăng mật này liền nhảy ra, nhưng thời gian rảnh 7 ngày liền cũng ý nghĩa trong khoảng thời gian trước hôn nhân và sau hôn nhân anh sẽ đặc biệt bận rộn.
Như thế anh mới không nhất định phải bồi Mạnh Đình cùng nhau mang theo hai tiểu tử tới tiệm thu lưu.
Bệnh viện thú cưng này của Chân Hàm buôn bán cũng không tệ lắm, phòng thẩm mỹ bắt đầu từ sáng sớm 8h tới tận 8h tối không có thời gian rảnh, rất nhiều người mang thú cưng tới đây đều phải hẹn trước.
Bất quá chuyện hẹn trước là hai tiểu muội lễ tân phụ trách, sao phiền phức tới bản thân Chân Hàm được, song hôm nay hắn vẫn thật sự bị "hẹn trước" một lần.
"Chị dâu cậu lát nữa tới đấy."
Yến Tuy sau khi gửi tin này, ngay lập tức lại gửi tới một tin khác.
"Quản tốt tay cậu."
Chân Hàm nhìn chằm chằm hai tin một lúc lâu, sau đó cười "Hắc hắc".
Tiếng cười mang theo lạnh lùng đặc biệt của người Yến gia, hai nam hộ sĩ đi ngang qua ghế salong bảo tọa của hắn da đầu hơi hơi sít chặt một cái, có chút bị dọa sợ.
Nói hiện tại sớm như vậy, hẳn là còn chưa có ai tìm đường chết đυ.ng vào đồ đạc của viện trưởng của bọn họ mới đúng a.
Hắn đợi không bao lâu, Mạnh Đình một tay ôm Mao Cầu, một tay dắt Đại Hoàng, phía sau còn đi theo Triệu Binh cao cao tráng tráng một thân áo đen.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Tiểu muội lễ tân trong đó mỉm cười hỏi Mạnh Đình một câu, cậu mang theo mèo nhỏ cún nhỏ, làm cái gì rất dễ đoán.
Mạnh Đình lắc đầu một cái, ánh mắt lướt qua xung quanh, "Tôi tìm Chân Hàm, tôi là chị dâu họ của cậu ấy."
"Chị dâu họ......" Tiểu muội lễ tân thanh âm khống chế không được có chút quái dị...... Chính là hiện tại nam nam lấy nhau được luật pháp thừa nhận, cũng rất ít nam sẽ trịnh trọng như vậy mà gọi mình, huống chi Mạnh Đình thoạt mình rất không lớn, một chút cũng không giống người có chồng.
Mạnh Đình không am hiểu nói chuyện với người khác, nhất là loại sinh vật "em gái" này, tâm tình của các cô rất dễ kích động, thật giống như cậu nói chuyện gì không đúng vậy, nhưng cậu không nói sai a, Chân Hàm là em họ của Yến Tuy, cậu liền cũng là chị dâu họ của cậu ấy.
"Có ở đây không?" Cậu ngập ngừng hỏi một câu.
"Tôi ở đây, chị dâu tới rồi, vào đi." Chân Hàm ở cửa sổ khu tiếp khách liền nhìn thấy Mạnh Đình bên trong, chính là Yến Tuy không gửi hai tin nhắn kia, hắn cũng không thể chậm trễ cậu, hắn hất hất tay với hai tiểu muội lễ tân, ý là Mạnh Đình hắn tới tiếp đãi.
Mạnh Đình lặng lẽ thở phào một cái, gật gật đầu, đi theo Chân Hàm.
Sau đó chính là một loạt kiểm tra đối với Mao Cầu và Đại Hoàng, Chân Hàm tuyệt đối là bác sĩ thú ý chuyên nghiệp, đối phó với mèo chó rất thuần thục, bất quá có nhiều chỗ vẫn còn cần người phối hợp một tay, vốn là hắn muốn bảo hộ sĩ tiến vào, nhưng nhìn Mạnh Đình làm tới không tệ, hắn liền cũng không gọi nữa.
"Bọn nó thích cậu."
"Ừ, tôi cũng thích bọn nó."
Mạnh Đình đưa tay nhu nhu lăn qua lăn lại Đại Hoàng có chút yên yên một phen, Đại Hoàng cọ cọ tay Mạnh Đình, rất hưởng thụ vuốt ve của cậu.
"Miệng vết thương của nó tốt tới mức coi như nhanh, tiếp tục khoảng 1 tháng nữa là có thể khỏi."
Chân Hàm nói xong lại nhìn về phía Mao Cầu trong l*иg bên chân Mạnh Đình, "Mao Cầu sẽ chậm chút, đoán chừng phải hai ba tháng."
Chính là hắn cũng nghĩ không thông Mạnh Đình sao lại lấy Mao Cầu như vậy đặt cho mèo nhỏ, chẳng lẽ là kỳ vọng tương lai với nói, bộ dáng rất nhiều lông, ăn biến thành quả bóng? Đừng nói, Mạnh Đình thật sự là nghĩ như vậy.
Mạnh Đình nghe vậy nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, chúng tôi không vội, có thể tốt là được rồi."
Chân Hàm nghe vậy khóe miệng ngoắc ngoắc, xem như là cười, làm bác sĩ có vài phương diện là tương thông, hắn lần đầu tiên gặp Mạnh Đình đã cảm thấy cậu có vấn đề, không phải hắn lòng dạ khó lường với Yến Tuy hoặc là có vấn đề uy hϊếp, mà là loại vấn đề kia bản thân hắn không kiện toàn.
Loại vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, vốn hắn là rất để ý Yến Tuy, bất quá hai lần tiếp xúc gần đây, lại khiến hắn kinh ngạc.
Mạnh Đình có thể bình thường giao lưu với người khác, đối ngoại chỉ có biểu hiện tới mức có chút quái gở, thỉnh thoảng chậm hơn một hai nhịp, cũng không phải là vấn đề gì không thể dễ dàng tha thứ.
(Đứa nào re-up là chó)
Mạnh Đình ôm Đại Hoàng từ trên giường xuống, buộc dây vào cho nó, trấn an một chút, lại từ trong l*иg ôm Mao Cầu ra, cậu lúc này mới đứng thẳng thân thể nhìn về phía Chân Hàm, "Cảm ơn."
Cậu nói xong liền muốn mang Đại Hoàng Mao Cầu rời đi, lại bị Chân Hàm gọi.
"Anh chờ một chút, anh mang theo Đại Hoàng Mao Cầu ở bên ngoài đợi một chút, tôi thay quần áo đi cùng anh tới Yến trạch, buổi trưa sẽ cùng nhau tới bờ biển."
Mạnh Đình mở lớn hai mắt, tựa như mới kịp phản ứng Chân Hàm cũng là một thành viên trong đám bạn bè của Yến Tuy, trong đám người cùng tụ tập chơi bời liền cũng có hắn.
"Tôi có thể chờ."
Mạnh Đình không nghĩ được lý do và cần thiết để cự tuyệt, cậu dắt Đại Hoàng, ôm Mao Cầu, đi ra ngoài đợi.
Không lâu sau, Chân Hàm liền thật sự đi theo cậu cùng nhau tới Yến trạch.
Yến Tuy đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, xa xa liền nhìn thấy có hai người nói chuyện từ cửa lớn đi tới, anh bảo Chân Hàm quả tay hắn, nhưng đã quên bảo hắn im miệng rồi, tên kia tìm được Mạnh Đình nguyện ý nghe hắn nói lảm nhảm, còn nói tới không đủ.
Chỉ bất quá Yến Tuy không đoán được, Chân Hàm nói không phải là cái gì khác, mà là một vài bát quái và lịch sử đen tối không muốn ai biết của anh.
"Anh đừng thấy anh ấy tướng mạo bao chính trực, thật ra chính là lòng dạ hiểm độc, hồi bé tôi và Cố Lãng không biết cõng cho anh ấy bao nhiêu oan uổng."
Mạnh Đình ngước mắt nhìn Chân Hàm lại là một bộ dáng không tin, nhưng mà miệng cậu ngốc, cũng nghĩ không ra lời nào đặc biệt mạnh mẽ có thể bảo vệ người, cậu cường điệu một chút, "Không có đi, Yến Tuy rất tốt."
"Sách, đó là cậu không biết, cậu nghe tôi nói a."
Blo bla...... Yến Tuy 9 tuổi mang theo bọn họ dẫm nát ruộng hoa khai hoang của Tăng đại gia cách vách, cuối cùng hắn và Cố Lãng đều bị đánh, chỉ có Yến Tuy không có chuyện gì, còn được Tăng đại gia tặng bánh bột ngô ăn, khen ngợi một trận.
Mặc dù Chân Hàm nói có đầu có đuôi, có tình tiết câu chuyện có âm thanh mô phỏng, bộ dáng rất khiến người ta tin tưởng, nhưng Mạnh Đình vẫn cảm thấy Yến Tuy tốt.
"Tăng gia gia đều cảm thấy Yến Tuy, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Mấy lên án thanh tình tịnh mậu của Chân Hàm kia, đều bị Mạnh Đình tự động quên đi.
Chân Hàm cảm giác được cảm giác muốn hộc máu của Mạnh Kỳ mỗi khi đối mặt với Mạnh Đình, gân của cậu chính là thẳng, nhận thức chắc chắn cái gì rất khó thay đổi, muốn tùy tiện lay động hình tượng của Yến Tuy trong lòng cậu không quá dễ dàng.
"Còn có, mỗi lần tụ tập anh ấy không đánh vài người, sẽ giống như không vui vẻ, bạo lực mười phần."
Mạnh Đình thật ra rất không thích người khác nói xấu Yến Tuy, cậu phồng hai má lên, đầu xoay xoay, vẫn như cũ nghĩ không ra biện pháp gì ngoại trừ đánh nhau, ánh mắt quét tới 4 phía, đột nhiên ngắm tới Yến Tuy đứng trước cửa sổ nhìn bọn họ, mấy buồn bực kia đột nhiên từ trong lòng cậu tản đi.
Cậu buông sợ dây của Đại Hoàng ra, phất phất tay với Yến Tuy, nụ cười trên mặt bất giác kiền xán lạn.
"Tôi biết a, Yến Tuy rất lợi hại, các anh khẳng định đánh không lại." Trên mặt Mạnh Đình hoàn toàn là tự hào, vì Yến Tuy mà tự hào.
Cho nên bọn họ liền đáng đời bị đánh?
Chân Hàm xác định Mạnh Đình ngoan thì ngoan, nhưng không có tam quan chính trực hướng về phía trước gì cả, đối với Yến Tuy có một loại tin tưởng và sùng bái gần như mù quáng, chính là cậu miệng lưỡi vô dụng như vậy cũng không đem Yến Tuy từ trong lòng cậu kéo xuống một chút thần kỳ.
Đương nhiên sự thật cùng hắn nói cũng chênh lệch khá xa, Yến Tuy đánh người, là dạy dỗ mấy người gây họa, có khi còn liên hợp với người nhà của bọn họ cùng nhau trị, không phát cáu một cái không buông tha, cũng không phải hung tàn có thể miêu tả được.
Thời gian càng lâu, trong đồng lứa bọn họ, sẽ không mấy người không sợ hãi Yến Tuy, hơn nữa anh càng ngày càng không thích cười, mỗi lần tụ tập anh đều là lạnh lùng danh xứng với thực, quả thực chính là dựa vào nhà máy năng lượng nguyên tử phát công, uy lực kinh người.
Cũng không biết có Mạnh Đình, anh có thể sát phong cảnh như vậy hay không đây.
Nhìn thấy Yến Tuy, Mạnh Đình cũng không muốn nghe Chân Hàm nói chuyện, cậu tăng nhanh cước bộ đưa Đại Hoàng trở lại ổ chó của nó, đặt Mao Cầu trên ghế sa lon, liền tiếp tục đứng dậy lên lầu tìm Yến Tuy, mà người cậu muốn tìm đang xuống lầu rồi.
"Bọn em về rồi." Mạnh Đình chờ Yến Tuy tới gần, lập tức liền đưa tay mình ra.
"Ừ." Yến Tuy trả lời, nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Vất vả rồi."
"Không vất vả," Mạnh Đình lắc đầu một cái, đã sáp tới trong ngực Yến Tuy cọ cọ người, hoàn toàn quên đi Chân Hàm đã đi cùng cậu một đường.
(Đứa nào re-up là chó)
Chân Hàm cũng không phải thật sự không có mắt như vậy, xa xa bên cửa sổ hắn đã nhận được cảnh cáo của Yến Tuy rồi, hắn đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trên ghế sa lon dạy mèo nhỏ, chờ Mạnh Đình và Yến Tuy thân mật đủ rồi, hai người tới đây, hắn mới nói.
"Em tới cọ bữa cơm, lát nữa cùng nhau đi."
Hắn nói xong đột nhiên thò người ra, "Cô Vương, đừng quên cơm của cháu, cháu muốn ăn cánh gà kho tàu (*)."
Hắn nói xong nhìn về phía Mạnh Đình, "Ăn qua chưa? Món sở trường của cô Vương."
Mạnh Đình nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn một chút cô Vương đang mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Chưa, bất quá canh cà của cô Vương cũng ăn rất ngon."
Ăn hàng gặp được ăn hàng vẫn là rất có lời để nói, Chân Hàm ăn mĩ thực trong ngoài nước, nói tới cà, hắn liền biết 7 8 cách nấu, trong lúc nhất thời thao thao bất tuyệt, ánh mắt Mạnh Đình cũng càng ngày càng sáng, thèm thèm.
Ánh mắt Yến Tuy mang theo chút lãnh ý lướt qua trên người Chân Hàm, tại khoảng trống bọn họ nói chuyện, tay anh nhu nhu Mạnh Đình thấp giọng hỏi, "Em ở đây xem TV, hay là đi thư phòng với anh?"
Mạnh Đình nghe vậy liền cũng chẳng quan tâm thảo luận ăn uống với Chân Hàm nữa, cậu ngước mắt nhìn Yến Tuy, nghiêm túc nói, "Em đương nhiên cùng anh, chính là sợ em sẽ quấy rầy đến anh."
"Sẽ không," Yến Tuy mâu quang hòa hoãn chút, sau đó anh liền dắt người đi.
Chân Hàm muốn thăm dò cái gì, Yến Tuy còn có thể không biết?
Nhưng là tiến triển của anh và Mạnh Đình xa so với bọn hắn, thậm chí bản thân hắn dự liệu tới mức muốn nhanh hơn, nhanh hoàn toàn ngoài dự đoán. Hắn để ý Mạnh Đình bị người cố ý chiếm giữ nói chuyện, liền cũng không muốn che dấu.
Chân Hàm 45 độ ngẩng mặt hồi lâu, đột nhiên lại cười, thanh âm "ha ha ha" không dứt vang khắp phòng khách.
Sinh thời, hắn cư nhiên thật sự có thể nhìn thấy bộ dáng Yến Tuy ghen a, ờm, có thể tiếp tục đăng một cái vào nhóm bạn bè rồi.
________________________
(*) Cánh gà kho tàu: