CHƯƠNG 212: NGHỊCH LÂN, XÚC CHI TẤT TỬ
Editor: Luna Huang
Đầu ngón tay của Mộ Quân Tà, quanh năm hơi lạnh như nước, bình thường vuốt có chút lạnh, nhưng lúc này đặt ở trên vết thương của Cố Khuynh Thành, đã có một tia đau hiệu quả, thanh lương thư thích. Cố Khuynh Thành đang ngủ mê man, thậm chí nhịn không được nhẹ nhàng anh ninh một tiếng.
Thoải mái, thực sự rất thoải mái.
Rốt cuộc là thuốc trị thương tốt nhất, bôi trên da của Cố Khuynh Thành, cấp tốc đưa đến hiệu quả chữa thương, trấn áp cảm giác đau đớn nóng rực, mang đến một tia thanh lương.
Mộ Quân Tà nghe được thanh âm như con mèo nhỏ của Cố Khuynh Thành, không khỏi cong loan khóe môi, nha đầu này khó có được có thời điểm như vậy, trái lại cho người nhìn, đau lòng lại muốn chọc, bất quá đùa cũng phải cần phân trường hợp.
Tối thiểu hiện ở trạng huống này, cho dù Cố Khuynh Thành tỉnh lại, hắn cũng là không dám táy máy tay chân.
Qua nửa ngày, dưới cẩn thận tỉ mỉ yêu thương của Mộ Quân Tà, cuối cùng cũng đem vết thương trên người Cố Khuynh Thành toàn bộ bôi hết thuốc mỡ, đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền tới một trận thanh âm, sắc mặt của Mộ Quân Tà, tối sầm lại, hàn khí bốn phía.
Cẩn cẩn dực dực buông Cố Khuynh Thành xuống, thay nàng dịch góc chăn, Mộ Quân Tà mang theo hàn ý se lạnh, sãi bước đi ra ngọa thất, thẳng đến đóng cửa, động tác của Mộ Quân Tà vẫn là nhẹ nhàng chậm chạp, rất sợ đánh thức Cố Khuynh Thành.
Nhưng khi hắn đi rồim Cố Khuynh Thành nằm ở trên giường, lông mi bỗng nhiên giật giật…
Dưới lầu.
Trong đại sảnh, Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương mặt đối mặt, Minh Trường Phong lại đứng ở một bên xem náo nhiệt, mà Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn cũng theo đại bộ đội về tới học viện Thanh Minh, vừa nghe nói Cố Khuynh Thành bị thương, hai người liên tục không ngừng chạy tới Hoa uyển.
Bên kia, Tu Văn cùng Hạo Văn cũng rất lo lắng Cố Khuynh Thành, nhưng nghĩ tới Mộ Quân Tà ở Hoa uyển, hai người sẽ không có tới quấy rầy Cố Khuynh Thành, về phần Hồng Âm, biết được Mộ Quân Tà ở, trực tiếp ném ra một câu nói: “Có hắn ở, Khuynh Thành không chết được.”
“Khanh Nguyệt, ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Một đường từ tử vong chi vực, gia tốc trở về, Ngọc Vô Thương vì muốn hỏi rõ Cung Khanh Nguyệt chuyện chân tướng.
Nhưng Cung Khanh Nguyệt rõ ràng không muốn cùng Ngọc Vô Thương đàm chuyện này, chỉ là lạnh lùng thốt: “Ta và ngươi không có gì nói, Ngọc thiếu thành chủ, còn thỉnh người rời đi trước đi.”
“Ngươi!”
Ngọc Vô Thương chán nản, không biết nên nói cái gì, chỉ là một mặt nhìn chằm chằm Cung Khanh Nguyệt, nàng có biết hay không, hắn không chỉ có là muốn hỏi rõ, càng muốn bảo nàng một mạng! Lấy tâm tính của Mộ Quân Tà, nếu biết, chuyện này có quan hệ với Cung Khanh Nguyệt, chỉ sợ Cung Khanh Nguyệt không có trái cây tốt ăn.
Dù sao, Mộ Quân Tà cưng chìu Cố Khuynh Thành mọi người đều thấy, nếu là hắn vì Cố Khuynh Thành làm ra cử động điên cuồng gì, những người khác căn bản sẽ không nghi vấn.
Vọng Thư Uyển
Tuy nói Ngọc Vô Thương rất tức giận Cung Khanh Nguyệt lừa dối hắn, nhưng hắn vẫn không muốn Cung Khanh Nguyệt gặp chuyện không may, lúc này mới ngựa không ngừng vó câu, tới Hoa uyển, nhưng Cung Khanh Nguyệt lại không cảm kích chút nào, trực tiếp quăng mặt lạnh cho hắn xem.
Lòng Ngọc Vô Thương nóng như lửa đốt, “Khanh Nguyệt, ngươi trước cùng ta đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện, được không?” Nói xong lời cuối cùng, giọng Ngọc Vô Thương mang cầu xin, vì Cung Khanh Nguyệt mặt mũi của chó má gì của thiếu thành chủ hắn cũng không cần.
Thấy dáng vẻ của hắn, đám người Minh Trường Phong một bên đều có chút tâm không đành lòng, nhưng Cung Khanh Nguyệt nhưng vẫn là hình dạng lạnh như băng, hoàn toàn không có một chút xíu phản ứng.
“Khanh Nguyệt…”
Trong lòng Ngọc Vô Thương tê rần, thanh âm mềm nhũn ra, hắn hiện tại cái gì cũng không cầu, dù cho Cung Khanh Nguyệt thích Mộ Quân Tà, hắn cũng muốn để Cung Khanh Nguyệt sống tốt.
“Cút.”
Một thanh âm lạnh như băng từ cầu thang truyền đến, mọi người kinh hãi, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Mộ Quân Tà hàn chìm, khí tức quanh thân thật giống như băng tra mùa đông, băng lãnh đến xương.
Ngạch… Đây là đang nói ai?
Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn một chút.
Ngươi, chỉ chốc lát sau phản ứng, nhất tề nhìn về phía Ngọc Vô Thương.
Lời này của Mộ Quân Tà rất rõ ràng cho thấy hướng về phía Ngọc Vô Thương, tuy rằng bọn họ không biết, Ngọc Vô Thương đâu đắc tội Mộ Quân Tà, nhưng vẫn là ở trong lòng thay Ngọc Vô Thương tìm cớ, có lẽ là tiềng ồn ào của Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt, làm phiền Cố Khuynh Thành dẫn đến Mộ Quân Tà bất mãn?
Lại có lẽ là, Mộ Quân Tà vốn là không quen nhìn Ngọc Vô Thương?
Mọi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, không có đáp án thống nhất, nhưng Ngọc Vô Thương lại là chân chính biết, Mộ Quân Tà tại sao muốn như vậy.
Mộ Quân Tà làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn đuổi hắn ra ngoài, sau đó sẽ cùng Cung Khanh Nguyệt tính sổ, cái này chứng minh, Mộ Quân Tà đã biết chuyện từ đầu đến cuối, dù cho Cung Khanh Nguyệt muốn chạy trốn, hiện tại cũng không còn kịp rồi.
“Ta muốn dẫn Khanh Nguyệt đi.” Cho dù biết sở tác sở vi của Cung Khanh Nguyệt, Ngọc Vô Thương vẫn là muốn bảo trụ mạng của nàng. Thời niên thiếu yêu say đắm, ba năm cầu mà không được, khắc cốt minh tâm, Cung Khanh Nguyệt đối với Ngọc Vô Thương mà nói, không chỉ có là ái tình cầu mà không được đơn giản như vậy, càng nhiều hơn chính là hổ thẹn.
Đối với Cung Khanh Nguyệt, Ngọc Vô Thương tự cảm thua thiệt, nên vẫn tận lực bù đắp.
Đáng tiếc, Cung Khanh Nguyệt lại không cảm kích, “Ngọc thiếu thành chủ, ta sẽ không đi cùng ngươi.” Cho dù chết, nàng cũng muốn chết ở trong tay Mộ Quân Tà, chết ở trong tay người nàng yêu.
Cho tới bây giờ, Cung Khanh Nguyệt vẫn còn quấn quýt, nàng bảo vệ Mộ Quân Tà nhiều năm, có được Mộ Quân Tà, nên là nàng. Cung Khanh Nguyệt rất ngây thơ ngu xuẩn, không biết ái tình vĩnh viễn là chuyện của hai người, yêu liền yêu, không yêu sẽ không yêu, không có gì là nên hay không.
Dù cho, nàng giữ Mộ Quân Tà cả đời, Mộ Quân Tà cũng sẽ không thích nàng.
Bởi vì, ái tình chỉ là một người chờ một người, mà chờ sai người, cũng chỉ có thể là sai, vĩnh vĩnh viễn viễn bỏ qua.
Trong ái tình của Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà, Mộ Quân Tà đợi đã lâu, đợi được Cố Khuynh Thành xuất hiện, đối với hai người bọn họ mà nói, ái tình chỉ liên quan đến đối phương, cũng không có dư địa cho kẻ thứ ba chen chân, nên từ vừa mới bắt đầu vận mệnh của Cung Khanh Nguyệt, cũng đã định trước: Không phải là tiêu vong thì cũng là héo rũ.
“Lời của bổn tôn, không muốn nói lần hai.” Mâu tử thanh lãnh của Mộ Quân Tà phảng phất là mũi tên nhọn có thể xuyên thấu lòng người.
Ngọc Vô Thương hung hăng rùng mình một cái, lam đồng yêu nghiệt vào giờ khắc này mờ đi, thanh âm cũng chán chường: “Hảo, ta đã biết.” Hắn muốn mang Cung Khanh Nguyệt đi, nhưng lại không thể mang một người không muốn cùng đi không muốn cùng hắn.
Xoay người, chán chường ly khai, đây là điều Ngọc Vô Thương có thể làm.
“Nói.”
Sau khi Ngọc Vô Thương rời đi, Mộ Quân Tà sải bước từ trên thang xuống, tay áo vung vung, họa xuất độ cung xinh đẹp, xoay người ngồi ở trên ghế, một đôi con ngươi đen nửa hí, nhìn về phía Cung Khanh Nguyệt.
“Ta không có gì để nói.” Cung Khanh Nguyệt cũng không phải người ngu, cho tới hôm nay, nàng cũng biết, Mộ Quân Tà tám phần mười đã biết, nhưng cho dù Mộ Quân Tà biết, nàng cũng không hối hận, dù cho có trở lại, nàng vẫn muốn làm như vậy.
Không vì gϊếŧ chết Cố Khuynh Thành, chỉ vì để cho Mộ Quân Tà sống.
“Lời của bổn tôn, toàn bộ trở thành gió thoảng bên tai ngươi?” Mộ Quân Tà dựa vào trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ án, phát sinh từng động tĩnh thanh thúy, như đập vào tim người. Kỳ thực, hắn đây là đang cho Cung Khanh Nguyệt cơ hội, một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần Cung Khanh Nguyệt nhận sai, hắn sẽ không lấy mạng của Cung Khanh Nguyệt.
Dù sao, Cung Khanh Nguyệt chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, Mộ Quân Tà tuy rằng lãnh, nhưng cũng biết cái gì là tình cảm, cũng chính bởi vì điểm tình cảm này, hắn mới có thể dễ dàng một lần lại một lần tha thứ cho Cung Khanh Nguyệt, chỉ cần Cung Khanh Nguyệt không xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không ngại để Cung Khanh Nguyệt sống tự tại.
Nhưng lúc này đây, sở tác sở vi của Cung Khanh Nguyệt đã va chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn!
Với Mộ Quân Tà mà nói, người có nghịch lân xúc chi hẳn phải chết, mà nghịch lân của hắn chính là Cố Khuynh Thành, nếu là ai động một sợi tóc của Cố Khuynh Thành, hắn sẽ đem người nọ, bầm thây vạn đoạn!
Nếu không phải niệm tình cảm nhiều năm, hắn sớm động thủ, nghiền nát Cung Khanh Nguyệt thành tro.
“Thuộc hạ… Chỉ là làm bổn phận của mình.” Cung Khanh Nguyệt cúi đầu, nhàn nhạt đáp. Chỉ cần Mộ Quân Tà có thể sống, Cố Khuynh Thành có chết hay không, có quan hệ thế nào với Cung Khanh Nguyệt nàng?
Nghe vậy, ngón tay của Mộ Quân Tà hơi dừng lại một chút, sau đó chậm rãi thu hồi, đặt ở hai đầu gối, một đạo linh lực lôi Cung Khanh Nguyệt đến trước mặt hắn.
“Cung Khanh Nguyệt, tính tình của bổn tôn, ngươi không phải là không biết. Bổn tôn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nguyện nhận sai không?” Mộ Quân Tà nghiêng thân thể về trước, mặt quanh năm băng lãnh như sương, Cung Khanh Nguyệt, mỗi từ, từ môi mỏng của hắn mang theo lãnh ý thực cốt.
Cung Khanh Nguyệt cười khổ một tiếng, đúng vậy, nàng là lý giải Mộ Quân Tà, cái dạng này liền chứng minh, kiên trì của hắn đã dùng hết, mà thực sự theo như lời Mộ Quân Tà, là một cơ hội cuối cùng của nàng, chỉ là…
vongthuuyen.com
“Ta không lời nào để nói.”
Đây là lựa chọn cuối cùng của Cung Khanh Nguyệt, không phải là nhận sai, không phải là cầu xin tha thứ, chỉ là không lời nào để nói.
Ở chung nhiều năm, nàng muốn nói điều gì sớm nói hết, chỉ bất quá Mộ Quân Tà lại chưa bao giờ hảo hảo nghe nàng nói. Rốt cục, Mộ Quân Tà dự định nghe nàng nói, nhưng nàng đã không muốn nói những lời yếu mềm nữa.
“Cung Khanh Nguyệt, đây là ngươi tự tìm.” Đang nói, Mộ Quân Tà vung tay lên, thân thể của Cung Khanh Nguyệt, tựa như đống cát, trực tiếp từ cửa mở rộng bay ra ngoài.
Minh Trường Phong nhìn trực tiếp mắt choáng váng, len lén hướng Cố Thiếu Dương một bên dò hỏi: “Đây là thế nào?”
Hai mắt Cố Thiếu Dương ngây ngô, lắc đầu, hắn cũng không biết. Chỉ là mơ hồ cảm thấy, Mộ Quân Tà đột nhiên đối với Cung Khanh Nguyệt như vậy rất có thể liên quan đến chuyện Khuynh Thành thụ thương, bằng không lấy tính tình của Mộ Quân Tà, lúc mấu chốt này cho dù có thiên đại thiên đại hắn cũng sẽ bồi Cố Khuynh Thành, mới sẽ không đi tìm phiền phức cho Cung Khanh Nguyệt.
Chỉ là, đây hết thảy đều suy đoán là của hắn, tự nhiên không thể nói ra miệng.
“Khanh Nguyệt!”
Một đạo thanh âm lo lắng ở trong viện vang lên, mấy người vội vàng ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy một hắc y nam tử trên vai thêu hỏa diễm chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trong sân, vừa lúc ôm lấy Cung Khanh Nguyệt đang bay ra ngoài.
Nôn… Cung Khanh Nguyệt không trả lời người kiam trực tiếp phun ra một búng máum ngũ tạng lục phủ toàn bộ bị Mộ Quân Tà đánh tới dời vị, Cung Khanh Nguyệt chỉ cảm thấy thoáng khẽ động liền đau đến nàng mồ hôi lạnh ứa ra, trong người càng đau đến xương.
Nghe được giọng hắc y nam, Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà, vài bước đi đến viện, nhìn về phía hắc y nam tử nói: “Ai cho ngươi tới?”
“Hồi tôn thượng, là chủ tử gia để thuộc hạ để thay thế hộ pháp Khanh Nguyệt, bảo hộ chủ.”
Hắc y nhân ôm Cung Khanh Nguyệt, vô pháp hành lễ, chỉ có thể cúi đầu hồi đáp, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hắn tôn kính cùng sợ hãi Mộ Quân Tà.
Nghe vậy, ánh mắt của Mộ Quân Tà híp một cái, lãnh mang hiện ra, Tu La này, phái một Cung Khanh Nguyệt suýt nữa hại chết Khuynh Thành không nói, hiện tại lại phái tới một người, đến cùng đang đánh chủ ý gì?
Mộ Quân Tà ma sát nhẫn trên ngón cái, chỉ chốc lát sau, đoán ra Tu La là sợ Cố Khuynh Thành gặp chuyện không may, liên lụy đến hắn. Đoán được điểm này, Mộ Quân Tà lạnh lùng câu thần, gằn từng chữ: “Từ đâu đến, trở về đó, đừng để bổn tôn lại nhìn thấy ngươi.”
Cái này…
“Vâng!” Hắc y nhân không dám chống lại mệnh lệnh của Tu La, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Mộ Quân Tà, dù sao kinh khủng của Mộ Quân Tà, không phải Tu La có thể so sánh.