Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1410: Quá lớn, không dễ cầm

Càng đi sâu vào trong núi, cảm giác đứng bên ngoài l*иg kính nhìn cá mập nhe ranh càng thêm mãnh liệt. Mặc dù có tử vong chi giới của đầu bếp bảo vệ, nhưng tinh thần không thể bình tĩnh lại. Vào lúc này, Hạng Thanh Ngưu bắt đầu dùng phương thức quen thuộc của mình để giảm sức ép.

- Này, các huynh đệ tỷ muội ở phía trước có khỏe không?

Y ở đằng sau hô.

Hai tay còn khép lại đặt ở trước miệng.

Không ai để ý tới y.

- Này, các huynh đệ ở phía sau có khỏe không?

Y lại hô.

Phương Giải quay đầu lại hô:

- Tên mập đi ở cuối, cho bọn ta xem hai tay của ngươi.

Mập mạp lập tức vung vung cánh tay:

- Có thấy không?

Phương Giải đáp:

- Không thấy.

Mập mạp sốt ruột:

- Sao có thể thế được, ngươi quay đầu nhìn lại xem. Đừng đùa ta như vậy, ta làm sao biết ngươi nói thật hay nói đùa? Nếu ngươi không nhìn thấy ta, chẳng lẽ ta lại nhìn thấy?

Phương Giải hô:

- Đường núi tịch mịch, hát Thập Bát Mô đi!

Mập mạp nghiêm túc nói:

- Đừng xấu xa như vậy được không? Nếu không ngươi hát trước đi.

Thạch Loan ở đằng sau kéo áo Diệp Trúc Hàn:

- Đại sư huynh, có phải đệ ở trong Thập Vạn Đại Sơn đã quá lâu nên bị bệnh? Cảm thấy mình không giống với những người khác? Chẳng lẽ ở trong núi lâu nên đệ đã trở nên không bình thường?

Diệp Trúc Hàn vỗ trán một cái:

- Không phải, chỉ là vừa mới rời núi đệ đã gặp phải một đám không bình thường rồi.

Thạch Loan vẫn không thể khẳng định:

- Ý của huynh là, đệ là bình thường?

Diệp Trúc Hàn thở dài, sau đó hướng phía trước hô:

- Ta cảm thấy các ngươi nên có trách nhiệm chút, nếu có một ngày Thạch Loan hoài nghi chính mình, thì các ngươi đều là đầu sỏ gây nên. Tốt xấu các ngươi đều là đại nhân vật, người đi thứ hai là chủ nhân Trung Nguyên, người đi sau cùng là Đạo tôn, liệu có thể bình thường chút được không?

Mập mạp ở phía sau hô:

- Gió quá lớn, nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa.

Diệp Trúc Hàn lặp lại, mập mạp gật đầu, đắc ý nói:

- Chơi vui thật.

Thạch Loan kéo góc áo của Diệp Trúc Hàn:

- Đại sư huynh, sao đệ cảm thấy huynh bị lừa nhỉ?

Diệp Trúc Hàn im lặng, quyết định từ đây tới đích không nói gì nữa.

- Các ngươi xem, có phải lợn đang bay trên trời không nhỉ?

Hạng Thanh Ngưu ở phía sau hô to:

- Các ngươi, còn có một con dê, còn có một con heo, còn có một con gà.

Thạch Loan lại kéo áo Diệp Trúc Hàn:

- Y bị sao vậy?

Diệp Trúc Hàn hạ giọng nói:

- Ta không quen biết hắn!

- Nhanh!

Đầu bếp đi ở đằng trước bỗng nhiên dừng chân, sau đó quay đầu nhìn mọi người. Mọi người thấy sắc mặt của y nghiêm túc, đều vô thức dừng lại theo, tưởng rằng y đã tìm ra được thứ thần bí kia rồi. Đầu bếp đứng một lúc, sau đó có chút sốt ruột hô lên:

- Bay tới có bò không? Nhanh nhanh tới đây, ta thích ăn thịt bò.

Diệp Trúc Hàn:

- ….

Thạch Loan rất nghiêm túc hỏi:

- Thịt bò ăn ngon không?

Phương Giải không nhịn được cười, chợt phát hiện áp lực trên người bị tên mập kia làm cho bay hết. Tên mập kia chính là có bản lĩnh như vậy, luôn biến một chuyện nghiêm túc thành chẳng ra gì.

- Chẳng lẽ các ngươi không tin ta?

Hạng Thanh Ngưu có chút bất đắc dĩ chỉ lêи đỉиɦ đầu:

- Ta nói dối các ngươi làm gì?

Tuy mọi người biết y nói dối, nhưng vẫn không nhịn được nhìn lên theo ngón tay của y. Chỉ thấy gió ở phía trên còn mãnh liệt hơn phía dưới, hơn nữa có rất nhiều thứ kỳ lạ. Có nhiều chỗ màu sắc của đá không giống với các chỗ khác, hơn nữa không có góc cạnh gì, khá là mượt. Các tảng đá đủ loại hình dạng, nếu nói trong đó có một tảng đá hình dê bò thì đúng là không thể phủ nhận.

- Khe đá này quả nhiên không phải là thiên nhiên tạo thành.

Diệp Trúc Hàn hơi nhíu mày:

- Giống như là bị cái gì đó đập thật mạnh một cái, đá vụn còn chưa kịp rơi xuống đã bị nhiệt độ cao thay đổi hình dạng.

Phương Giải gật đầu:

- Không sai.

Đúng lúc này, đầu bếp lại nói:

- Nhanh!

Chỉ có điều, lần này hiển nhiên y không nói đùa.

Phía trước trở nên rộng rãi, không còn chật hẹp chỉ đủ cho một người đi như vừa rồi. Lại đi thêm vài phút, hai người có thể sóng vai mà đi không va chạm vào vách đá. Mà vách đá bắt đầu trở nên bóng loáng, không lỗ chỗ như các vách đá khác.

Lại đi thêm một lúc, trên vách đá xuất hiện những tiếng sột xoạt. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, lập tức kinh hãi tới da đầu run lên. Trên vách đá xuất hiện rất nhiều thạch sùng với cái đầu cực lớn. Ở một nơi tràn ngập tử vong như vậy, rõ ràng còn có sinh vật sống sót.

- Trời ạ!

Tuy Hạng Thanh Ngưu rất chán ghét đám thạch sùng đó, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Thoạt nhìn ăn rất ngon.

Có lẽ vì tử vong chi giới của đầu bếp, nên tuy đám thạch sùng kia thoạt nhìn khủng bộ, nhưng bọn chúng không tấn công bọn họ.

- Vì sao bên ngoài không nhìn thấy đám này, vào trong mới có?

Hạng Thanh Ngưu khó hiểu hỏi.

Phương Giải nghĩ một lát rồi đáp:

- Có lẽ bọn chúng đã quen khí tức ở trong này, đi ra ngoài lại không thích ứng. Ở hoàn cảnh như vậy bọn chúng mới có thể sinh tồn, đi ra ngoài gặp hoàn cảnh binh thường, có lẽ bọn chúng không sống nổi.

Hạng Thanh Ngưu vịn vào vách đá thở dốc, đám thạch sùng trên đầu khiến y cảm thấy tê cả da đầu. Đúng lúc này, y đột nhiên cảm thấy bàn tay ngứa ngứa, giống như có cơn gió đảo qua. Y vô thức nhìn sang, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt người ở trong khe đá tối tăm.

Đang cười với y.

Hạng Thanh Ngưu bị dọa tới mặt mũi trắng bệch, vô thức tung ra một quyền. Bởi vì khoảng cách quá gần, nên một quyền này đánh vào khuôn mặt tươi cười kia. Nhưng cảm giác không phải là đánh vào mặt người. Vật kia phát ra một tiếng xì xì rồi vỡ nát. Sau đó có vô số khuôn mặt cười xuất hiện, từ trong khe đá chui ra.

Lúc này Hạng Thanh Ngưu mới nhìn rõ, đó những con nhện có hoa văn mặt người trên cái bụng lớn, lớn bằng cái chậu rửa mặt. Càng ngày càng có nhiều con nhện đi ra từ khe đá.

- Những con nhện này có vẻ không sợ tử vong chi giới.

Phương Giải vung tay, một ngọn kim hỏa lập tức lao vào một con nhện mặt người. Rất nhanh, một con nhện bốc cháy, rất nhiều con nhện bốc cháy theo. Tuy đám nhện này không sợ tử vong chi giới của đầu bếp, nhưng trời sinh bọn chúng đã sợ lửa. Những tiếng điếc tai vang lên, đám nhện kia bắt đầu tản ra bốn phía.

Ngọn lửa qua đi, bốc lên mùi tanh tưởi.

Trong lòng Hạng Thanh Ngưu còn sợ hãi, kéo áo Thạch Loan, nói:

- Chúng ta đổi vị trí, phía sau đã an toàn, ta sợ ngươi gặp phải nguy hiểm gì đó.

Thạch Loan thành thật lắc đầu nói:

- Yên tâm, cốt giới của ta có thể dễ dàng xử lý đám thạch sùng kia, giống như dùng kim gϊếŧ kiến vậy, rất thú vị.

Hạng Thanh Ngưu ngẩn người, nói, sở thích của ngươi thật kỳ lạ.

Đám thạch sùng kia có lẽ đã sống ở trong khe đá nhiều năm, quen thuộc với khí tức tử vong, cho nên không có mâu thuẫn gì với kết giới của đầu bếp, thậm chí có thể hành động tự do bên trong kết giới. Mà kết giới của đầu bếp khác với kết giới của những người khác, căn bản không làm gì được đám thạch sùng kia.

Nguyên giới của Phương Giải, Kim Cương Giới của La Diệu, Cốt giới của Thạch Loan, những kết giới này đều có chung một đặc điểm, chính là nếu người thi triển không mở kết giới ra, người ngoài hoăc là vật khác khó mà tiến vào được, trừ khi người tiến vào có tu vị hơn xa người thi triển. Nhưng kết giới của đầu bếp là dựa vào khí tức tử vong, cho nên có thể mở rộng. Y chính là dựa vào khí tức tử vong này để tấn công, vì vậy mà Hạng Thanh Ngưu mới nói kết giới của đầu bếp là đại sát khí trên chiến trường.

May mắn đám thạch sùng thoạt nhìn đáng sợ, nhưng chỉ có cái đầu kỳ quái, mà năm người này đều là đám cao thủ biếи ŧɦái, chưa tới mức bị chúng dọa tới chân tay luống cuống. Dọc theo đường đi gϊếŧ không ít thạch sùng, lại đi về phía trước chừng bốn, năm trăm mét, thì phía trước không còn gọi là khe đá nữa rồi, mà là một hẻm núi.

Ở cái chỗ rộng rãi này, hai bên đều có một khe thật sâu, giống như có thứ gì chui sâu vào núi để lại dấu vết. Mà thứ chui sâu vào kia, hiện tại đang ở cách bọn họ không xa.

Tới đây, ngay cả tử vong chi giới của đầu bếp đều có chút lung lay.

- Đây là thiên thạch mà ngươi nói?

Đầu bếp kinh ngạc hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Chính là nó.

Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh:

- Hẳn là từ rất lâu trước vật này từ trên trời bay xuống rồi chui vào núi lớn. Sinh vật trong núi cảm nhận được khí tức tử vong của nó cho nên mới phải rời đi. Tuy nhiên, đám thạch sùng còn sống sinh hoạt trong khe đá nhiều năm, dần dần thích ứng với vật này.

- Quá lớn!

Hạng Thanh Ngưu dùng tay đo đạc:

- Ít nhất cũng phải dài mười mét. Một thứ lớn như vậy, cho dù có tác dụng, thì làm sao mang ra ngoài được? Khe hở quá nhỏ, cho dù có thể giơ được lên thì cũng không mang ra được.

Y nhìn Phương Giải:

- Nếu không chúng ta đập ra rồi mang từng mảnh ra ngoài. Sau đó nuôi dưỡng đám thạch sùng kia, ngươi có thể mang một đại quân thạch sùng chinh chiến tứ phương, cam đoan đánh đâu thắng đó.

Phương Giải nhìn y, hỏi:

- Sau đó vận động toàn dân diệt thạch sùng?

Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:

- Dù sao ngươi có thể tạo ra lửa, sợ cái gì.

Phương Giải thở dài:

- Ngươi có thể ngậm cái miệng lớn như cái bát kia được không?

Hạng Thanh Ngưu há miệng thở dốc:

- Chớ nói hươu nói vượn, miệng của ta là miệng anh đào.

Phương Giải mặc kệ y, tập trung nội kình lại, sau đó chém về phía thiên thạch kia một cái. Một chiêu này có phong phạm của bá đao. Một đao mạnh như vậy, không ngờ không lưu lại chút vết tích gì lên thiên thạch.

- Chúng ta còn chưa rõ năng lực của vật này, đừng tùy tiện phá vỡ nó. Ta sợ dù nó đã ở đây nhiều năm, dù đã phóng thích khá nhiều năng lượng ra ngài, nhưng nó vẫn còn uy lực. Chẳng may chém nát nó, liệu uy lực của có bộc phát không?

Diệp Trúc Hàn phỏng đoán.

Phương Giải gật đầu:

- Có khả năng!

- Thứ này có năng lực gì?

Hạng Thanh Ngưu lẩm bẩm nói, sau đó nghĩ tới đám thạch sùng to lớn bên ngoài kia:

- Chẳng lẽ là khiến một số thứ trở nên to lớn hơn?

Nghĩ tới đây, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên cởϊ qυầи:

- Đầu bếp tiền bối, ta buồn tiểu, ngươi có thể thu lại khí tức tử vong một chút để ta cho đệ đệ ra ngoài được không?

Đầu bếp quay đầu nói:

- Nếu ngươi không sợ biến nó thành cái cột, thì ta liền thu lại một ít khí tức tử vong cho ngươi.

Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi nói:

- Cái cột? Vậy thì quá tốt rồi.

Đầu bếp lắc đầu khinh bỉ.