Thành Trường An
Đối với tòa thành lớn này, ban đêm và ban ngày dường như không hề khác nhau. Ban ngày xe ngựa như nước chỉ là làm đẹp cho vẻ trang nghiêm, mà ban đêm an tĩnh cũng chỉ làm nền cho vẻ trang nghiêm. Nơi này vĩnh viễn có một phong cách khó dùng từ ngữ để miêu tả được, thật giống như bức tranh tạo ra từ những con số.
Phương Giải tiến vào Trường An vẫn là buổi tối, thật giống như đêm hôm qua ra ngoài, tối hôm nay trở lại.
Người ở đây không biết Phương Giải từng rời đi, đương nhiên càng không biết hắn đã trở lại. Mà ngay cả binh sĩ nhận lệnh mở cửa thành cũng không biết tối nay vào thành là ai. Bạch sư Hỗn Độn trước sau như một ngủ say trong xe ngựa, dường như rất thích cảm giác xóc nảy của xe ngựa.
Binh lính có chút tò mò đánh giá đoàn xe, không biết là nhân vật quan trọng nào vào thành, có thể khiến cho cửa thành Trường An mở vào buổi tối.
Lúc Phương Giải trở lại Sướиɠ Xuân Viện, mọi người trong viện đều đã biết hắn trở lại. Đám hạ nhân đều đứng ở cửa lớn để chờ, nhìn thấy Phương Giải, vội vàng tiến lên thi lễ. Phương Giải khoát tay nói rằng không cần kinh động mọi người, đều trở về nghỉ ngơi đi.
Còn các nữ nhân của hắn, đều đứng chờ ở cửa thư phòng.
- Gió đêm lạnh, mau vào trong.
Phương Giải ôn nhu nói với các nàng, giống như gió ấm hòa tan băng tuyết.
- Biết hôm nay huynh trở về, các tỷ ấy làm sao ngủ được?
Tang Táp Táp đi tới, cởϊ áσ khoác giúp Phương Giải:
- Ninh nhi đã ngủ rồi, còn bọn muội vừa chờ vừa chơi bài.
Chơi bài, là Phương Giải dạy cho các nàng.
Hoàn Nhan Vân Thù thì tới đằng sau bóp hai cho hắn.
Bụng của Ngô Ẩn Ngọc đã lộ ra, cho nên thoạt nhìn có chút vất vả. Trong phòng có một ghế nằm dành riêng cho nàng. Lúc trước Tang Táp Táp thường xuyên nằm ở ghế này để phơi nắng.
- Có mệt không?
Phương Giải hỏi Ngô Ẩn Ngọc.
- Câu này nên muội hỏi huynh mới đúng.
Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt, cúi đầu nhìn bụng của mình, khuôn mặt hạnh phúc.
- Lần sau không cần chờ ta. Ta trở về muộn, đợi lâu quá không tốt.
- Chỉ sợ trở về mấy ngày huynh lại xuất hành tới Đông Cương rồi. Chiến sự lần này quan trọng, không thể trì hoãn, cũng không biết phải đánh bao lâu. Nếu tối nay bọn muội không đợi huynh, thì liền ít gặp huynh hơn. Ai biết lần sau gặp lại sẽ là bao giờ?
Ngô Ẩn Ngọc nói:
- Mặc khác, còn có một việc quan trọng chờ huynh về để nói.
- Việc gì?
Phương Giải hỏi.
- Có phải mắt của huynh có thể nhìn thấu thể chất của người tu hành đúng không?
Ngô Ẩn Ngọc nắm chặt tay, vẻ mặt chờ mong hỏi.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Có chuyện gì à?
Ngô Ẩn Ngọc chỉ vào bụng mình:
- Mau mau xem hộ muội, là con trai hay con gái?
Phương Giải bật cười:
- Các nàng thật rảnh rỗi. Mắt của ta chỉ dùng khi giao chiến với kẻ địch mạnh mẽ, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều nội kình…Rồi rồi, chớ động tay động chân, ta nhìn là được chứ gì.
Phương Giải lắc đầu bất đắc dĩ, hai mắt dần biến thành màu đỏ.
- Ta nhìn không ra.
Phương Giải nhìn hồi lâu, lắc đầu, hơi thất vọng nói:
- Huyết nhãn không phải là vạn năng, chỉ nhìn thấy một bọc mơ hồ, không rõ là trai hay gái, nhưng nếu nàng có thể khiến nó quay người một cái, thì huynh có thể nhìn ra được.
- Để ta xem.
Mộc Tiểu Yêu đi tới, đặt bàn tay lên bụng Ngô Ẩn Ngọc.
Qua hồi lâu, nàng quay đầu nhìn Phương Giải một cái, khẳng định nói:
- Là con trai!
Phương Giải kinh ngạc:
- Làm sao nàng khẳng định được?
Mộc Tiểu Yêu nhếch cằm có vẻ đắc ý, sau đó liếc nhìn bộ vị nào đó của Phương Giải:
- Tuy cảm giác không rõ ràng, nhưng nó có phong cách của cha nó, không tồi, không tồi.
Lúc đầu Phương Giải không hiểu, về sau qua ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu thì mới hiểu.
- Cầu nàng khiêm tốn một chút được không?
- Huynh có từng khiêm tốn với bọn muội bao giờ đâu?
Mộc Tiểu Yêu trừng mắt nói:
- Tuy nhiên có chuyện thực ra phải làm. Lần đi Đông Cương này, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải hai năm mới trở về. Tới lúc đó đứa nhỏ đã qua một tuổi rồi, chẳng lẽ chưa có tên? Việc quan trọng nhất bây giờ của huynh là đặt thật hay cho đứa nhỏ.
- Phương Khí.
Phương Giải không cần suy nghĩ liền đáp:
- Kỳ thực đã nghĩ ra từ lâu rồi, nếu con gái thì tên là Phương Di, nếu là con trai thì tên là Phương Khí.
Hắn vừa định giải thích ‘khí’ ở đây là ‘coi trọng nghĩa khí’, thì Mộc Tiểu Yêu đã thốt lên:
- Khí trong ‘Khí đại hảo hoạt’ à?
(Khí đại hảo hoạt: nghĩa bóng chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam bền bỉ)
Phương Giải:
- …
Mọi người:
- …
…
…
- Lần đi Đông Cương này, nghe nói Hoàng Đế Lai Mạn người tây dương kia có bản lĩnh đặc thù. Lúc diệt Đông Sở, không ít người tu hành Đông Sở từng ý đồ ám sát y, nhưng đều không thành công. Đương nhiên bên cạnh y có một đội hỏa khí doanh thần bí, nhưng chỉ sợ bản thân y cũng có chỗ nào đó kỳ quái. Tuy Đông Sở không có người đại tu hành chân chính nào, nhưng vì Đông Sở giàu có, cho nên dùng thiên tài địa bảo nuôi dưỡng được không ít người tu hành.
La Úy Nhiên ngồi đối diện với Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi phái người tìm ta, bảo ta chuyển vào Sướиɠ Xuân Viện, ta bắt đầu điều tra việc này. Lúc trước ta có lục lọi tư liệu mà người xưa lưu lại ở tàng thư lâu Diễn Võ Viện để tìm chút manh mối. Phải biết rằng trong Tàng Thư Lâu có không ít thứ tốt, trong đó có các tư liệu mà sư phụ ta sưu tầm được lúc hành tẩu trên giang hồ.
Phương Giải gật đầu:
- Ta chưa bao giờ coi thường trí tuệ của người xưa. Nhiều vị cao thủ giang hồ như vậy, có lẽ có người từng nghiên cứu chuyện này, cũng biết được nguồn gốc của nó. Cho nên, ngươi có phát hiện ra điều gì không?
- Không!
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Thời gian qua đã tìm tòi khắp trong đống sách vở, nhưng không điều tra được gì. Ngay cả những điều liên quan tới thiên thạch mà ngươi nói cũng không có. Ngươi cũng biết ở giang hồ Trung Nguyên chúng ta, người tu hành khác hoàn toàn với người tu hành của Đông Sở bên kia. Đông Sở nhỏ ít người, nên người tu hành cũng ít hơn. Thật vất vả mới có được một người tu hành, tất nhiên phải bồi dưỡng, đầu tư rất nhiều thảo dược thuốc men, lúc đầu tất nhiên tiến bộ thần tốc, nhưng tới hậu kỳ, muốn tiến lên liền khó khăn.
- Mà người tu hành Trung Nguyên chúng ta, chú ý chính là tiến hành theo chất lượng, chứ không phụ thuộc vào ngoại vật. Không ai dùng đan dược hỗ trợ, cũng không ai dùng thiên thạch như lời ngươi nói.
Phương Giải gật đầu:
- Nói cũng đúng. Có lẽ có người từng dùng qua, nhưng tưởng là đường ngang ngõ tắt, cho nên không muốn lộ ra ngoài.
- Có lẽ vậy.
La Úy Nhiên nói:
- Loại đá kia có ưu điểm thì tất nhiên cũng phải có nhược điểm. Chỉ có điều dùng đá làm đạn, súng bắn ra với tốc độ quá nhanh, hơn nữa mật độ dày đặc, người tu hành bình thường quả thực khó mà trốn tránh được.
- Chẳng lẽ, cái tay Lai Mạn kia cũng là người tu hành?
Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Chắc là không phải. Lai Mạn muốn làm thiên hạ chí tôn, nếu y thực sự biết tu hành, thì y sẽ không giấu làm của riêng. Bởi vì y cần nhiều người tu hành giúp y dành chính quyền. Nếu y biết tu hành, vậy thì quốc gia của y đã không có người tu hành như vậy.
- Cho nên, chuyến đông chinh này ngươi định đối phó với y như thế nào?
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Đây cũng giống phong cách làm việc của ngươi.
- Có kế hoạch, nhưng còn khá mơ hồ.
Phương Giải nói:
- Nếu y dựa vào lực lượng của thiên thạch, thì ta có thể dựa vào đó để sản xuất ra thử có tác dụng phản lại. Ta đã phái người đi tìm, hiện tại có chút manh mối.
- Tìm được rồi?
La Úy Nhiên lập tức phấn chấn:
- Nếu đã tìm được thứ thần kỳ như vậy, ta rất muốn mở mang kiến thức.
- Bắc Sơn có.
Phương Giải nói lại những điều mà Kiêu Kỵ Giáo phát hiện ra ở Bắc Sơn. Sau khi nghe xong, La Úy Nhiên lập tức nhíu mày lại:
- Vật như vậy, cho dù hữu dụng, thì làm sao lấy được? Con người tới gần đó, sức khỏe liền bị ảnh hưởng. Ta thấy không động vào thì tốt hơn.
Phương Giải nói:
- Cho nên ta tính toán sáng sớm ngày mai tới Bắc Sơn kiểm tra xem. Nếu có thể dùng kết giới ngăn cản lực lượng thần bí kia, ta liền tiếp tục tiến vào. Nếu tới gần mà cảm thấy không khỏe, ta liền rút về. Kiêu Kỵ Giáo nói trong Bắc Sơn có một cái hố sâu cực lớn, giống như cái gì đó cứng rắn nện vào thân núi vậy. Ta đoán chắc là thiên thạch va chạm vào ngọn núi, mảnh vụn bắn tung tóe. Do những mảnh vụn kia mang theo lực lượng khó hiểu, cho nên động vật mới không dám tới gần.
- Nhưng thành Trường An cách Bắc Sơn chỉ có hơn 10 dặm, cách chỗ xuất hiện thiên thạch cũng không hơn 100 dặm, vì sao thành Trường An không cảm giác được gì?
La Úy Nhiên nói:
- Sư phụ của ta ở Trường An đã nhiều năm, ông ấy nên biết mới đúng, nhưng ta chưa bao giờ nghe ông ấy nhắc qua.
- Ta cũng không biết.
Phương Giải nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ phạm vi ảnh hưởng của vật kia không xa, không thể tới được Trường An. Hoặc là vì Vạn lão gia tử từng phát hiện, nhưng vì vật kia quá thần bí huyền ảo, hơn nữa gây ảnh hưởng tới sức khỏe con người, cho nên ông ấy mới không nói cho ai biết. Một khi nói ra ngoài, ông ấy lo lắng có người tò mò vào xem.
La Úy Nhiên nói:
- Sáng mai ta đi cùng ngươi.
Phương Giải lắc đầu:
- Chúng ta chưa biết gì về thứ đó, cũng không biết nó nguy hiểm như thế nào, ngươi còn nhiều việc quấn thân, không đi thì tốt hơn.
La Úy Nhiên còn muốn tranh cãi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu:
- Ừ, ta không đi là được.
Y đưa cái túi mà lúc đến mang theo cho Phương Giải:
- Mặc dù không tìm được ghi chép gì về thiên thạch, nhưng lúc thu thập di vật của sư tôn, ta có phát hiện ra mấy thứ này. Ngươi xem đi, không chừng có ích cho ngươi.
Phương Giải nhận lấy, mở ra nhìn, phát hiện bên trong có rất nhiều bảng gỗ nho nhỏ, phía trên có khắc chữ.
- Đây là cái gì?
Hắn hỏi.
La Úy Nhiên đáp:
- Đây là chữ của sư tôn khắc trên đó. Ta đoán là lúc sư tôn có cảm ngộ gì đó, liền khắc lên trên. Vì vậy có nhiều tấm gỗ có thể bị thương người khác. Cho nên lúc ngươi xem phải cẩn thận chút.
Phương Giải ừ một tiếng, cầm một tấm gỗ lên nhìn.
Tấm gỗ này chỉ có hai chữ.
La Úy Nhiên nói:
- Ta đã xếp thứ tự các tấm gỗ giúp ngươi. Lúc sắp xếp ta không dám nhìn thẳng. Từ những chữ trên tấm gỗ có thể phỏng đoán, mỗi lần sư phụ phá một cảnh giới, liền khắc lên một tấm gỗ. Đây là tấm gỗ sớm nhất, nhưng vẫn khiến ta khó chịu.
Phương Giải lập tức nghiêm túc, ánh mắt dừng ở chữ khắc trên tấm gỗ.
Trên tấm gỗ chỉ có hai chữ.
Thiên Thượng!
Phương Giải chỉ nhìn có vài giây, hai mắt liền tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Hắn lập tức tập trung tinh thần, bắt buộc mình dời lực chú ý khỏi tấm gỗ.
- Sư phụ từng nói, lúc trước sở dĩ ông ấy chỉ định ra Cửu Phẩm, không định ra trên Cửu Phẩm, là muốn giang hồ bớt đi tranh đấu. Nếu định ra quá nhiều cảnh giới, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người tranh cường háo thắng. Tất cả mọi người đều là Cửu Phẩm, sẽ thiếu đi chém gϊếŧ. Nhưng, kỳ thực từ lâu đã có người chia ra các cảnh giới này rồi.
- Ai?
Phương Giải hỏi.
La Úy Nhiên nói:
- Sư phụ chưa từng nói, nhưng ngoại trừ Tang Loạn ra, không ai có thực lực như vậy.
Phương Giải gật đầu, trong mắt đầy hoảng sợ.
- Chắc ngươi cũng biết, phía trên Cửu Phẩm là Thông Minh Cảnh, phía trên Thông Minh Cảnh là Cận Thiên Cảnh, phía trên Cận Thiên Cảnh là Thiên Chi Thượng. Nhưng tấm biển gần nhất đã là Thiên Chi Thượng rồi. Mà chúng ta tưởng Thiên Chi Thượng là cảnh giới cao nhất.
La Úy Nhiên nhìn tấm gỗ, nói:
- Mà đằng sau tấm biển Thiên Thượng kia, còn ít nhất hơn mười tấm.
Phương Giải rùng mình.