- Vượt qua mảng thảo nguyên này là tới.
Đã tới đây, đầu bếp liền nhớ lại không ít:
- Ta nhớ năm đó khi ta tới vẫn là một lão già hào hoa phong nhã. Lúc dẫn theo mấy đứa trẻ đi qua đây còn từng giận dữ gϊếŧ một đội lang kỵ muốn ức hếp dân chúng. Lúc ấy ta không ra tay, mà mấy đứa trẻ kia cũng không có tu vị gì. Nhưng gϊếŧ người hình như đã là bản năng trời sinh của bọn chúng. Ngoại trừ đứa nhỏ Thạch Loan hiền lành kia, những đứa khác đều ra tay.
- Trong lòng mỗi người đều cất giấu một con mãnh thú.
Đầu bếp thở dài nói:
- Trận gϊếŧ chóc đó là lần cuối cùng bọn nhỏ nhìn thấy đông người. Ta không ngờ bọn nhỏ lại sống sót được ở một nơi lạnh khủng khϊếp như vậy. Kỳ thực sau khi đưa bọn nhỏ tới đây ta liền quên đi chuyện này. Dù sao lúc đó vừa lúc sư phụ ta mất, ta chỉ biết tập trung vào việc nấu ăn.
- Có lẽ vì trận gϊếŧ chóc này, mà khiến trong lòng bọn nhỏ có thay đổi.
Đầu bếp áy náy nói:
- Giờ nghĩ lại, đưa bọn nhỏ tới đây chẳng quan tâm, quả thực quá mức.
- Vạn lão gia tử chưa từng hỏi lại chuyện này?
Phương Giải hỏi.
Đầu bếp nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Chưa từng, thật giống như ông ấy còn quên thấu triệt hơn ta.
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng:
- Sư phụ của ta không sẽ không quên nhanh như vậy đâu.
Đầu bếp nói:
- Có lẽ là ông ấy cố ý quên.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Ai biết!
Đầu bếp nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ đoán mò.
Phương Giải nghe thấy câu này, lông mày nhíu lại, thì thào một câu:
- Cố ý quên đi?
Đoạn đường từ Trường An tới Thập Vạn Đại Sơn ngoại trừ khá lâu ra cũng không xảy ra chuyện gì khác, không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không có biến cố.
Lúc Phương Giải nhìn thấy Thập Vạn Đại Sơn lần đầu tiên, hắn cũng bị rung động. Đây mới chỉ là bên ngoài dãy núi, nhưng đã khiến cho người ta cảm giác không thể sinh tồn được bên trong. Lúc trước người Bắc Liêu vì bắt buộc phải sinh tồn nên mới đi vào sâu hơn.
Có thể thấy khả năng thích ứng của loài người là không thể đong đếm được.
- Vẫn không thay đổi gì.
Đầu bếp cảm khái nói:
- Ta nhớ đi sâu vào trong có một tông môn gọi là Nhất Phẩm Sơn Trang ẩn cư nơi đó. Nghe nói tông môn này xuất hiện không ít thiên tài, từng có vài đệ tử của sơn trang xuôi nam tiến vào Trung Nguyên, mà mỗi người trong số đó đều vang danh thiên hạ.
- Chẳng phải ngươi chỉ thích làm bếp không quan tâm mọi chuyện bên ngoài sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Đầu bếp cười cười:
- Cho dù ta không quan tâm, nhưng ta vẫn là đầu bếp. Ngươi có biết loại người nào có tin tức linh thông nhất không?
Hạng Thanh Ngưu còn chưa đáp, đầu bếp đã tiếp tục nói:
- Đám tiểu nhị chạy việc trong tửu lâu, số khách mà bọn họ gặp mỗi ngày nếu cộng lại, thì một năm sẽ là con số rất lớn. Mà đã uống rượu thì mọi người thường trò chuyện trao đổi với nhau, nên tiểu nhị biết nhiều hiểu nhiều cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Tuy nhiên, ta muốn nói tiểu nhị không phải là người có tin tức linh thông nhất, mà là đầu bếp. Bởi vì tiểu nhịn cần nịnh nọt lấy lòng đầu bếp, nên sẽ kể hết những tin tức mà mình biết.
- Còn có chính là nữ tử thanh lâu. Tới thanh lâu tiêu khiển hơn nửa là khách giang hồ, hơn nữa thường là những lãng khách vào nam ra bắc. Những người này, vì muốn chứng tỏ sự bác học của mình, luôn sẽ nói hết mà không giấu diếm với nữ tử thanh lâu. Đương nhiên còn có một nguyên nhân, nếu ở trong phòng rồi lập tức đi ra, chẳng phải chứng tỏ mình yếu sinh lý sao? Cho nên nói chuyện phiếm, cũng là một việc nhất định phải làm khi tới thanh lâu. Đương nhiên, loại người thứ hai mà ta muốn nói không phải là nữ tử thanh lâu, mà là tú bà.
Đầu bếp nói:
- Những nữ tử thanh lâu kia có được tin tức, đều sẽ tập hợp lại nói với tú bà. Bởi vì các nàng cần lấy lòng tú bà, quan huyện không bằng hiện quản, nếu các nàng muốn ăn ngon mặc đẹp hơn, ngoài tiếp khách với giá cao hơn chút, còn cần tú bá nói ngọt với chủ nhân thanh lâu.
Hạng Thanh Ngưu châm chọc nói:
- Cho nên, đầu bếp và tú bà là cùng một loại?
- Phì!
Đầu bếp không nhịn được gắt một cái:
- Hậu sinh ngươi thật không có lễ phép.
- Ta là hậu sinh?
Hạng Thanh Ngưu hơi giận nói:
- Mọi người ở đây đều là người thành thật, cho nên phải nói rõ ràng ra chút. Năm đó sư phụ ngươi nương tựa vào sư phụ ta, có đúng không? Lúc ấy luận về bối phận, sư phụ ngươi có phải thấp hơn sư phụ ta một cấp không? Nếu đúng, vậy thì ngươi liền thấp hơn sư phụ của ta hai cấp, cho nên ngươi phải gọi ta một tiếng sư thúc mới đúng. Sư phụ ta chứa chấp sư phụ ngươi, mặc dù không có danh phận thầy trò, nhưng sư phụ ngươi khẳng định cũng phải gọi sư phụ ta một tiếng tiền bối. Có đúng hay không, sư điệt?
Đầu bếp há hốc miệng, không thể phản bác được.
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Hậu sinh ngươi thật khó dạy bảo.
Phương Giải không nhịn được cười rộ lên. Về phương diện này đầu bếp thật khó mà ăn được Hạng Thanh Ngưu.
Hạng Thanh Ngưu tiến tới trước người Phương Giải, hạ giọng hỏi:
- Có thực là đầu bếp này không biết đánh nhau không?
Phương Giải gật đầu:
- Thật!
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng tỏ vẻ yên tâm, sau đó quay đầu nói với đầu bếp:
- Sư điệt à, về sau thấy ta còn phải lễ phép chút biết không? Không thể phá vỡ tôn ti trật tự được.
Đầu bếp nói:
- Ngươi biết không, đây là lần đầu tiên trong đời ta muốn đánh ai đó một trận.
Hạng Thanh Ngưu vội vàng lắc đầu:
- Làm vậy là không đúng.
- Có người!
Đang nói chuyện, Mộc Tiểu Yêu bỗng lên tiếng:
- Từ Thập Vạn Đại Sơn bên kia đi ra, tốc độ cực nhanh. Khí tức cũng rất kỳ quái, khá thô, giống như một người mới biết tu hành vậy, hô hấp không được lưu loát. Tuy nhiên tu vị của người này lại cực cao.
- Chính là người mà chúng ta muốn tìm rồi.
Phương Giải nói.
Đúng lúc này, một bóng đen thật lớn từ đằng xa bay tới. Lúc nhìn thấy mới chỉ là một điểm đen, nhưng rất nhanh đã tới đỉnh đầu của mọi người. Đó là một tảng đá có đường kính chừng hai mét, mang theo gió lốc gào thét mà tới.
Hạng Thanh Ngưu từ lưng ngựa nhảy lên, hai tay nâng tảng đá lớn rồi vững vàng hạ xuống đất, sau đó gân cổ hướng trong núi kêu lên:
- Tên rùa đen nào không hiểu chuyện vậy? Không biết lễ phép à? Hoan nghênh ông nội của mày thế à?
Y đứng đó, một tay nâng tảng đá, khí thế cực kỳ bá đạo. Nhưng lời của y lại khiến cho mọi người mỉm cười, khí thế liền biến mất không còn gì.
- Rùa đen nghênh đón ông nội nó?
Đầu bếp hỏi một câu.
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, tùy tiện vứt tảng đá sang một bên:
- Ta là sư thúc của ngươi! Rùa đen tới tất nhiên nghênh đón ngươi rồi.
Đầu bếp vén cổ tay áo lên, Phương Giải vội vàng ngăn lại:
- Đừng so đo, đừng so đo.
Bọn họ đang nói chuyện thì đằng xa có người nhảy tới. Đúng vậy, không phải dùng khinh công của người tu hành bình thường, mà là nhảy. Ngươi nọ mỗi lần lấy đà có thể nhảy được trăm mét, sau đó hạ xuống lại lấy đà. Mỗi lần lấy đà còn vẫy vẫy cánh tay, mỗi lần rơi xuống đều tạo thành hố sâu. Cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhưng, một người có thể nhảy được trăm mét, đâu chỉ có buồn cười?