Ngô Nhất Đạo sau khi đi vào liền ra hiệu cho Tửu Sắc Tài đem cửa phòng đóng kỹ, sau đó hắn đi đến ngồi xuống trên ghế dựa ở bên cạnh. Tửu Sắc Tài thấy sắc mặt Ngô Nhất Đạo có chút ngưng trọng, gã lập tức liền ngưng cười, đứng chờ tại trước mặt đối phương.
- Những ngày ngươi bị nhốt ở thành Trường An này có liên hệ với Mộc Tam không?
Tửu Sắc Tài vội vàng lắc lắc đầu:
- Không có, ta cùng Mộc Tam tiến vào thành Trường, còn có tên tiểu tử Yến Cuồng kia nữa. Sau đó hai người kia luôn bên cạnh nhau, bọn họ giống như không quá tín nhiệm ta. Tiếp đó, Yến Cuồng bởi vì đi cứu Lưu Ân Tĩnh cùng Hứu Hiếu Cung mà rời khỏi nơi đây, trong thành chỉ còn lại ta và Mộc Tam, chúng ta vốn nên chiếu ứng cho nhau mới đúng nhưng hắn lại mất tích một đoạn thời gian, ta căn bản là liên lạc không được.
Ngô Nhất Đạo khẽ nhíu mày:
- Không liên lạc được đã bao lâu?
- Từ sau khi Trưởng công chúa bị hắn cứu ra thành Trường An vẫn luôn liên lạc không được.
Tửu Sắc Tài ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngay cả khi cứu Trưởng công chúa ra ngoài ta cũng không có tham dự. Mộc Tam không biết dùng cái biện pháp gì đem trưởng Công chúa mang tới Sướиɠ Xuân viên. Sau đó hắn liên lạc Ngôn Khanh cùng Tạ Phù Diêu của Diễn Võ viện, thêm ba người Khâu Dư, cùng bảo hộ đưa công chúa một đường xuôi nam. Ta sau đó mới biết được công chúa đã muốn thoát vây, lúc ấy Hàng Thông Thiên Hạ chúng ta vẫn luôn đợi tin tức của Mộc Tam, nhưng sau đó hắn cứ như bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.
Ngô Nhất Đạo gật gật đầu:
- Nói như vậy, hắn thật đúng là không tin được ngươi.
- Gia, sao ngài lại nghĩ đến rồi hỏi về chuyện này?
Ngô Nhất Đạo giống như có chút thất thần:
- Cũng không có gì, chỉ có điều Chủ công muốn cử Mộc Tam làm một việc đại sự. Ngài cho hắn toàn quyền ám tra chuyện của Nguyệt Ảnh đường. Khi trước, ngươi và hắn đều ở trong thành Trường An nên ta muốn hỏi một chút tình hình quan hệ của ngươi và hắn. Nếu tốt, ta liền nhắc với chủ công thương thế của ngươi đã tốt rồi, chuyện này giao cho hai người các ngươi cùng làm.
- Gia, thương thế của ta quả thật không đáng lo nữa.
Gã liếc Ngô Nhất Đạo một cái:
- Nhưng việc này, không phải nên giao cho Kiêu Kỵ giáo đi làm sao? Ta bây giờ là Phó Đô Thống Kiêu kỵ giáo, Mộc Tam muốn động cũng phải dùng người của Kiêu Kỵ giáo, nếu có ta tham dự thì thật dễ làm việc.
Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu:
- Chuyện của Kiêu Kỵ giáo bây giờ nhiều lắm, việc đám quan viên kia chưa xong thì Kiêu Kỵ giáo chưa thể rút ra nhân thủ được đâu. Do đó nếu ngươi đã có thể hoạt động thì đừng có nằm một đống đó nữa, mau đi qua Kiêu Kỵ giáo báo cáo rồi chuẩn bị chia sẻ bớt công việc đi. Hôm qua từ chỗ Chủ công ta được biết giáo phụ Khâu Dư đã tra được một ít chuyện về Nguyệt Ảnh đường, cho nên ngài ấy cố ý để Mộc Tam đuổi theo hướng ấy.
- Chuyện gì vậy?
Tửu Sắc Tài tò mò hỏi.
- Lúc trước không phải có một thanh niên trẻ tuổi tên là Đàm Thanh Ca cùng Phác Hổ ra sức che chở người của Hồng Tụ Chiêu xuôi nam sao, người tên Đàm Thanh Ca đó có ngọc bài của Nguyệt Ảnh đường. Thanh niên kia nếu là người của Nguyệt Ảnh đường như vậy rất có khả năng người của bọn chúng đã vẫn luôn ẩn núp bên trong Diễn Võ viện. Sau khi Khâu Dư quay về Diễn Võ viện đã thương nghị một chút với Chu Bán Xyên, bắt đầu triệu tập những người của Diễn Võ viện trước kia trở về. Người nơi ấy giống như thật đáng giá hoài nghi.
- Ai?
Tửu Sắc Tài lập tức hỏi.
Ngô Nhất Đạo nhìn về phía gã, đầu lông mày dường như khẽ nhíu.
- Một đầu bếp.
Ngô Nhất Đạo nói.
- Hiện tại người của Hàng Thông Thiên Hạ cũng đang giúp duy trì dân sinh ở thành Trường An, rất nhiều vật tư đều phải nhập từ bên ngoài, cũng rút ra không được quá nhiều nhân thủ. Bên cạnh Mộc Tam lại thiếu người, ngươi lát nữa hãy tìm Trấn Hiếu Nho nói một tiếng, sai vài người đi theo làm chuyện này. Đã tra được nơi dừng chân của tên đầu bếp kia rồi, buổi tối Mộc Tam sẽ mang người đi trước thăm dò.
- Vâng.
Tửu Sắc Tài gật gật đầu:
- Nghỉ ngơi mấy ngày này, cả người đều khó chịu, cũng nên đi ra ngoài hoạt động một chút rồi.
- Tốt lắm, ngươi chuẩn bị một chút, ta đi trước. Ta còn phải đi Thái Cực cung thảo luận với quan viên Lễ bộ một chút về đại lễ phong vương của Chủ công, còn phải bàn một chút chuyện với Đạo Tôn về việc mời các thủ lĩnh tông môn giang hồ tới Trường An tham dự đại lễ nữa, nhiều việc lắm… Chính ngươi cẩn thận chút, cơ thể chưa khỏe thì đừng có đánh nhau quá mức. Tên đầu bếp kia hơn phân nửa là cao thủ, nếu không được hãy phát tín hiệu.
- Ta hiểu được.
Tửu Sắc Tài theo Ngô Nhất Đạo đi ra ngoài:
- Đúng rồi, gia, vật lần trước ngài đoạt được từ trong tay những kẻ trộm Nguyệt Ảnh đường có còn không, đã biết cách sử dụng nó sao?
Bước chân của Ngô Nhất Đạo dừng một chút, hỏi:
- Như thế nào?
Sắc mặt Tửu Sắc Tài hơi đỏ lên:
- Lâu lắm không nhúc nhích sợ thân thủ có chút theo không kịp, vật kia thật không sai, nếu đã biết dùng như thế nào ta muốn thỉnh gia cho ta dùng trước, không chừng có thể hữu dụng. Tên đầu bếp kia không thể là một tu hành đại nhân, nếu ta ứng phó không được, vật kia ít nhất có thế quấn lấy hắn.
- Còn không biết dùng như thế nào.
Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu:
- Bất quá ta đã đưa nó cho Chủ công rồi, ngươi có thể tự mình tới hỏi.
Tửu Sắc Tài nói:
- Vẫn là thôi đi, ta cũng không dám đi cầu.
Ngô Nhất Đạo cười cười, xoay người rời khỏi.
...
...
Diễn Võ Viện
Khâu Dư khoanh chân ngồi ở trên bàn đá, trường bào màu trắng trên người nàng phất phơ theo gió. Quần áo nàng mặc rất vừa người, kiểu dáng không phải áo đạo, không phải võ phục, mà là một loại quần áo rất trung tính. Nghe nói chính Phương Giải thiết kế ra nó cho nàng, phải may rất tỉ mỉ mới được.
Đây là một bộ y phục kiểu dáng càng giống của nam nhân nhưng phần eo áo lại được thu rất nhỏ, đem vẻ đẹp của dáng người phụ nữ triển lộ rõ ràng. Mà hình thức của nó lại mượn một chút đồ vật của võ phục cho nên có vẻ rất anh khí. Khâu Dự vốn là một nữ nhân không thích mặc nữ trang, quần áo vừa gọn gàng vừa không mất nét nữ tính như thế rất được nàng yêu thích.
Chính là bởi vì bộ y phục này, Khâu Dư mới nhớ tới Phương Giải từng là thợ may trong thành Trường An. Nếu không vì sau đó thiên hạ đại loạn, nói không chừng Phương Giải đã là một phú hào nổi tiếng toàn thành.
Đây là chiếc bàn đá trước cửa Tàng thư lâu của Diễn Võ viện, trên bàn đá có khắc bàn cờ. Lúc trước Chu Bán Xuyên và Tiêu Nhất Cửu từng tại nơi này đánh cờ với nhau, sau lại giao thủ, Chu Bán Xuyên không địch lại Tiêu Nhất Cửu. Khi ấy, Chu viện trưởng bị người khen đến trên trời dưới đất độc nhất vô nhị kia mới chính thức bộc lộ ra tu vi của bản thân như thế nào.
Tuy hắn đánh không lại Tiêu Nhất Cửu, nhưng tu vi của hắn cũng không phải vì thế mà nói rất yếu được.
Khâu Dư khoanh chân ngồi ở trên bàn, cho nên Chu Bán Xuyên ngồi tại ghế đá ở một bên thỉnh thoảng lại liếc sang trừng nàng một cái.
- Cô dù sao cũng là một nữ nhân, tại sao lại không có chút bộ dáng nào của nữ nhân vậy?
Ông ta nói.
Khâu Dư híp mắt liếc Chu Bán Xuyên một cái:
- Khi ta ở Diễn Võ viện lão có lẽ chưa từng nói ta là một nữ nhân, lão chỉ nói ta lỗ mãng không quy củ.
- Cô hiện tại cũng có khác đâu.
Chu Bán Xuyên cắn răng nói:
- Tốt xấu ta cũng là viện trưởng Diễn Võ viện, cô lại là giáo viên nơi đây. Không thèm chú trọng thân phận chút nào chả trách cô không gả đi được.
- Lão nhắc lại việc này, ta liền nhổ sạch râu mép của lão.
Khâu Dư trừng lại Chu Bán Xuyên, đương nhiên nàng trừng thế nào cũng đều là xem thường.
- Nói tiếp chuyện khi nãy, nếu những người Nguyệt Ảnh đường đó thật là do Vạn lão gia tử nhất thời thiện tâm thu nhận và giúp đỡ ở Diễn Võ Viện, như vậy vì cái gì người của chúng âm thầm làm điều xằng bậy lão gia tử cũng chẳng quan tâm? Ông ấy cũng không thua thiệt người của Nguyệt Ảnh đường cái gì, thắng Đại đường chủ Nguyệt Ảnh đường cũng là tỷ thí quang minh chính đại trong chốn giang hồ. Cho nên ông ấy cũng không phải là kẻ thù của Nguyệt Ảnh đường.
Nghe nàng nói xong, Chu Bán Xuyên lắc lắc đầu:
- Chuyện của vạn lão gia tử ta làm sao biết, ta chẳng qua là con rối ngồi ở trên vị trí này thôi. Tuy nhiên, tên đầu bếp kia ta quả thật nhận thức rất nhiều năm. Đàm Thanh Ca ta cũng nhớ rõ, ngươi không nhớ là bởi vì ngươi cùng bọn họ tiếp xúc rất ít
- Vì sao lão lại tiếp xúc nhiều với bọn họ?
Khâu Dư hỏi.
Chu Bán Xuyên liếc Khâu Dư một ánh mắt bao hàm thâm ý ngươi ngốc a, nói:
- Ta là viện trưởng, ta đương nhiên phải được chăm sóc đặc biệt, chẳng lẽ cô cho rằng ta sẽ đi quán cơm như các giáo viên và học sinh khác sao? Cô thấy qua chưa? Mỗi lần ta đều chờ mọi người ăn xong ta mới đi qua. Dù sao cũng phải kiêng dè chút, để ngươi ta nói viện trưởng được chăm sóc đặc biệt cũng không phải là chuyện dễ nghe gì.
- Trách không được...
Khâu Dư lại hỏi:
- Chẳng lẽ lão sẽ không phát giác được tu vi của tên đầu bếp kia không tầm thường sao? Không phát giác ra Đàm Thanh Ca kia cũng có một thân bản sự?
- Phát giác ra, nhưng ta không có hỏi.
Chu Bán Xuyên nói:
- Ta phát hiện không phải vì ta đã nhận ra tu vi của bọn họ mà là vì lúc Đàm Thanh Ca còn là con nít, đầu bếp kia vẫn bộ dáng đó. Lúc Đàm Thanh Ca đã thành thanh niên, bộ dáng tên đầu bếp kia vẫn cứ như cũ. Nếu hắn không phải một yêu quái, chính là một kẻ đại tu hành. Có chuyện có lẽ ngươi cũng không biết, lúc nhà ăn đông nhất, hai mươi mốt bếp cùng nhóm lửa, một mình hắn xào rau, Đàm Thanh Ca thì bưng đồ tới cho hắn.
- Lão nói là...
Khâu Dư trợn to hai mắt:
- Trong nhà ăn của Diễn Võ viện vẫn chỉ có hai người họ? Sao ta vẫn luôn cho rằng nơi đó có ít nhất mười mấy người đầu bếp?
Chu Bán Xuyên quay đầu lại nhìn về phía cửa chính:
- Ta khen ngươi như thế, ngươi lại khó chịu là sao.
Ngoài cửa viện
Không biết từ khi nào nơi đó xuất hiện một vị đầu bếp tuy thoạt nhìn có chút lôi thôi nhưng lại không làm cho người ta chán ghét. Người như hắn bất kì ai gặp được đều chỉ biết hắn nhất định là một đầu bếp. Không chỉ vì bộ quần áo cùng chiếc tạp dề trắng cũ hắn mặc trên người, không chỉ vì trong tay hắn còn cầm một cái dao phay, mà chủ yếu chính là trên người hắn có một loại khí chất, dù ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy… Hắn đương nhiên là một đầu bếp trước tiên.
- Hắn chính là?
Khâu Dư hỏi.
- Chính là hắn.
Bán Xuyên gật đầu:
- Bí mật trong quán cơm của Diễn Võ viện không mấy ai biết. Ta biết nhưng ta không nói, là vì ta biết rằng rất nhiều bí mật Diễn Võ Viện cất giấu đều không thể dễ dàng đi đυ.ng vào. Nếu như muốn cho cô biết, thì từ lâu đã có người nói với cô rồi. Nếu không cho phép hoặc người khác không muốn ngươi cũng biết vậy thì dù ngươi có hỏi cũng không có được câu trả lời.
...
...
Đầu bếp ở trong phòng bếp bận việc, Khâu Dư và Mộc Tam ngồi ở bên ngoài. Không bao lâu, đầu bếp bưng hai chén mì nóng ra. Phía trên bát mì để một ít hành thái nhỏ cùng rau thơm. Khâu Dư thấy có rau thơm hành thái liền nhíu mày, nhưng cuối cùng nàng cũng không có lựa mấy thứ kia đi ra mà là bắt đầu chậm rãi ăn.
- Ngươi là một thực khách rất tốt, ta đã biết điều đó khi ta nấu cơm ở Diễn Võ viện.
Đầu bếp nói:
- Ngươi không ăn hành thái, không ăn rau thơm, không ăn gừng, trứng gà chỉ ăn lòng đỏ trứng không ăn lòng trắng, cá thích ăn hấp không ăn thịt kho tàu. Ngươi thói quen một ngày hai cơm, sớm một bữa, buổi trưa một bữa, buổi tối cho tới bây giờ chưa từng ăn. Nếu ngẫu nhiên có một ít thứ ngươi không thích ăn, ngươi cũng sẽ không bỏ qua nó như những người khác mà là sẽ cau mày ăn xong, cho nên ta nói ngươi là một thực khách tốt.
Khâu Dư ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu:
- Nguyên lai ngươi chính là vị đầu bếp ta vẫn cho rằng thích ta kia. Ta mới nói một lần ngươi đã nhớ hết tất cả, nhưng thật ra đã làm khó ngươi. Nhưng ngươi đã biết ta không ăn hành thái không ăn rau thơm, vì sao hôm nay đều bỏ?
Đầu bếp nói:
- Khi ta ở Diễn Võ viện là vì nấu cơm cho các ngươi ăn, tự nhiên muốn chiếu cố các ngươi. Ta đã làm đồ ăn trái lương tâm lâu như vậy, thật vất vả có thể đi ra, ta cũng không cần quan tấm mấy thứ quy củ ấy nữa. Đây chính là cách ta nấu, ngươi có thích ăn như vậy không là tùy ngươi, ta cứ làm như vậy đấy.
- Con mẹ ngươi!
Khâu Dư trừng hắn:
- Nếu gặp phải một thực khách không tốt, chẳng phải ngươi đã sớm chết mấy trăm lần?
Mộc Tam xì một tiếng bật cười, mì văng ra cả nửa cái bàn.
- Không được mắng chửi người.
Đầu bếp nói:
- Ta không mắng chửi người, ta cũng không đánh nhau. Cho nên Đàm Thanh Ca cũng sẽ không mắng… Kết quả nó không nghe lời khuyên của ta chạy đi đánh nhau, cho nên nó đã chết.
Khâu Dư nói:
- Ngươi là người của Nguyệt Ảnh đường?
Nàng hỏi thẳng.
Đầu bếp nhìn nàng một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Ánh mắt của ngươi qua bao năm sao chẳng tiến bộ là bao vậy?