Cửu tiên sinh ngơ ngác nhìn một mớ hỗn độn này, giống như một bức điêu khắc lâu lâu không được động tới, thịt vụn dính ở trên tường rơi lả tả, càng chứng tỏ nơi này vô cùng yên tĩnh. Xa xa, mấy đứa thủ hạ của Cửu tiên sinh cũng đều sợ khϊếp vía, không biết làm gì chỉ nhìn Cửu tiên sinh.
Tiếng nổ thứ nhất dẫn đến một chuỗi tiếng nổ liên hoàn. Tay trái, tay phải của Tam Lang mỗi bên cầm một vật kia. Một vật trong đó phát nổ, một vật khác bị bắn văng trở lại trong phòng nổ tung, dẫn đến những tiếng nổ liên hoàn. Cả địa cung đều rung lên, nếu như trong này xây dựng không đủ chắc chắn, chỉ sợ đã sụp xuống rồi.
Gian thất bằng đá này hoàn toàn bị phá hủy, mọi thứ trong đó đều biến thành một đống nát vụn
- Cửu gia.
Một tên thủ hạ đi tới, thử thăm dò gọi Cửu tiên sinh một tiếng.
Cửu tiên sinh máy móc quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi đưa tay ra tung một chưởng làm cho tên thủ hạ này bay ra ngoài. Người kia giống như một cái như diều đứt dây bay ra rất xa, va vào vách đá bốp một tiếng, mềm nhũn rơi xuống, xem ra đã tắt thở.
Những người còn lại sợ quá lùi mãi về phía sau, nhưng không dám chạy trốn.
- Đi, tóm lấy sư phụ và tất cả huynh đệ của Tam Lang lại đây. Nếu như thiếu một người, các ngươi sẽ chết hết. Nơi này phải tuyệt đối bí mật, nếu có người tiết lộ nơi này ra ngoài, các ngươi đã biết thủ đoạn của Hình đường rồi đấy, coi như các ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Vâng!
Mấy tên thủ hạ này giống như là được đại xá, quay người chạy ra ngoài.
Cửu tiên sinh thân mình run rẩy lò dò đi đến nơi vừa bị nổ tung, cúi đầu nhìn máu thịt trộn lẫn với đá vụn trên nền đất. Sức mạnh quá lớn của vật kia vượt quá mức tưởng tượng. Chỉ có một ít mà làm cho Tam Lang thịt nát xương tan. Hiện tại muốn tìm một khối thịt cho ra hình hài cũng chẳng tìm thấy đâu, đầu bị vỡ hoàn toàn không còn hình thù gì nữa.
Ta tính kế lâu như vậy...duy chỉ không tính toán đến sự cố như vậy.
Cửu tiên sinh lẩm bẩm một mình, nét mặt rất khó coi.
Hắn chợt nghĩ ra, nếu vật này không phải là Tam Lang phát hiện ra, mà là hắn. Như vậy thì lúc đó hắn loay hoay, e rằng không ngăn được sự phát nổ dữ dội. Sự thay đổi của thế giới này, mãi mãi con người không thể tính được. Hắn có thể tính kế với bất cứ người nào, nhưng không thể tính nổi ý trời.
…
…
Yến Tăng có vẻ có chút tâm trạng nặng nề, sau khi hành lễ xong với Phương Giải liền cúi đầu đứng ở một bên chờ đời chỉ bảo. Trong đại trướng chỉ có Phương Giải, Ngô Nhất Đạo, Độc Cô Văn Tú và thêm cả y là bốn người, cũng không biết làm sao vậy. Yến Tăng gần như là tránh ánh mắt của người khác.
- Gọi ngươi tới, là muốn giao cho ngươi môt việc quan trọng.
Phương Giải nhìn y một cái nói
- Đến trước bản đồ đi.
Yến Tăng vội vàng đi tới, vẻ mặt hơi khác thường. Y vốn lo lắng, sau khi nghe đến câu nói của Phương Giải: “muốn giao cho ngươi một việc quan trọng” y có vẻ sững sờ. Phương Giải dường như không trông thấy sự bất ổn của y, chỉ chỉ vị trí của Linh Môn Quan trên bản đồ nói:
- Tình hình quân sự hiện nay ngươi cũng nên biết. Mông Nguyên Đại Hãn Khoát Khắc Đài Mông Ca nghe nói đem theo đại quân có đến đủ trăm vạn người vào cửa ải. Ta với Độc Cô còn có cả Tán Kim Hầu phỏng đoán, Mông Ca chắc là sẽ chia quân mà vào. Một đường sẽ công đường Hà Đông Đạo. Bên đó có quân bản bộ của Trần Định Nam. Thôi Trung Chấn sẽ dẫn mười vạn binh mã chi viện sang, thêm vào đó là Thủy Sư, hẳn là không có vấn đề gì.
- Còn một đường khác, ta và hai người bọn họ thương nghị một chút, cảm thấy rất có khả năng là đi Linh Môn Quan, đi tắt đến đường rút quân của chúng ta. Ngươi trước kia đã dẫn quân đánh Linh Môn Quan, khá quen thuộc với địa thế ở đó. Bây giờ ngươi về chuẩn bị một chút, mang theo đủ lương thảo tức khắc thống lĩnh bản bộ binh mã nắm lấy Linh Môn Quan. Ta sẽ bảo An Đức Lỗ dẫn người của Hỏa Khí Doanh hiệp trợ với ngươi.
Phương Giải nói:
- Ngươi nên biết tầm quan trọng của Linh Môn Quan. Một cứ điểm của Linh Môn Quan không ngăn được quân Mông Nguyên, Hắc Kỳ Quân của ta sẽ phải hai mặt thụ địch.
- Chủ công.
Yến Tăng hơi sửng sốt, giọng khàn khàn hỏi:
- Thật sự để thuộc hạ dẫn quân đi Linh Môn Quan.
- Quân lệnh đã ra.
Phương Giải trả lời bốn chữ.
- Nhưng…
Yến Tăng há hốc miệng, thôi không nói tiếp.
Phương Giải cười cười nói:
- Đi đi, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, cũng biết ngươi mấy ngày hôm nay chắc chắn rất khó chịu. Cho dù sự việc Cao Khai Thái và quân Mông Nguyên vào cửa ải có liên quan gì với nhau hay không, trong lòng ngươi đều không thấy thoải mái. Nhưng bây giờ ngươi không có thời gian để mà nghĩ đến những điều này, mau đi nắm lấy Linh Môn Quan cho ta, rồi giữ chặt lấy. Những chuyện khác, chỉ cần ta không để ý tới, người khác nghĩ gì không đáng để quan tâm.
Yến Tăng khóe miệng hơi run run, rốt cuộc chắp tay thi lễ thật sâu;
- Chủ công yên tâm, thuộc hạ dù có chết cũng phải chết ở Linh Môn Quan!
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Đại trượng phu không thể dễ dàng nói đến cái chết. Linh Môn Quan một người trấn ải, vạn người không qua được. Trận chiến này không dễ đánh, nếu như ngươi cần gì, quay đầu lại tìm Độc Cô, hắn phụ trách điều động quân nhu. Ta bảo hắn trang bị đầy đủ cho ngươi. Ngoài ra, ta điều động một bộ phận binh mã của Lý Thái tướng quân cho ngươi, ngươi phải đối đãi tử tế.
- Vâng!
Yến Tăng gật mạnh đầu, sau đó đi ra theo đúng tác phong. Có thể nhìn ra, lúc y đi ra bả vai còn hơi run run. Độc Cô Văn Tú nhìn bóng dáng của Yến Tăng khuất dần, chợt hiểu ra một chuyện. Gã nhận ra rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Phương Giải, cho nên Phương Giải hiện giờ là lãnh tụ của Hắc Kỳ Quân, còn gã thì là hạ thần của Phương Giải.
Đôi khi, chỉ một câu nói tín nhiệm, có thể thay đổi cả cuộc đời.
- Chủ công.
Đúng lúc này, bên ngoài có người vén mành lên đi vào, là Liêu Sinh, một trong mười hai thiên hộ của Kiêu Kỵ Giáo. Sau khi bạch sư trở về, hắn và đội Kỵ binh cũng lập tức theo phía tây rút về. Bây giờ nghĩ lại, nếu như Bạch Sư Tử không rút về nhanh như thế, Kiêu Kỵ Giáo chỉ ở lại thêm một lúc, tin tức quân Mông Nguyên vào cửa ải sẽ truyền lại nhanh hơn. Thế sự khó lường như vậy, có một số việc chỉ khác nhau một tí tẹo.
- Cao Khai Thái bên kia có tin rồi.
Liêu Sinh vén mành đi vào, vòng tay thi lễ nói:
- Cao Khai Thái chấp nhận hội đàm với Chủ công. Song hắn không bằng lòng đến đại bản doanh bên này, mà là chỉ định gặp nhau ở Xuân Ba Đình cách phía bắc đại bản doanh của chúng ta một trăm sáu mươi dặm. Lúc thuộc hạ trở về, Cao Khai Thái cũng chuẩn bị dẫn binh mã đi sang bên này.
Xuân Ba Đình.
Ngô Nhất Đạo không cần xem bản đồ cũng biết nơi này:
- Cao Khai Thái thật là biết chọn, Xuân Ba Đình không phải là cái đình, mà là một thành nhỏ. Bởi vì trong thành có đại thi nhân triều trước viết mấy câu mà thành tên, trong đó có câu:
Thử tâm vô quy sỡ
Lãng tích Xuân Ba Đình.
- Thành nhỏ này tuy là chu vi không đến hai, ba dặm, nhưng là một trong những thành bảo vệ ngoại vi thành Trường An. Tường thành cao to, kiên cố. Trong thành có thể dấu đến hơn vạn quân. Thành Xuân Ba Đình vốn là bộ hạ của Cao Khai Thái canh giữ. Nơi đó chỉ cần lương thực, binh lực lại đủ, có giữ đến mấy tháng cũng chẳng có vấn đề gì. Hắn là lo Chủ công gϊếŧ hắn, cho nên mới lựa chọn nơi này. Cho dù hắn có bị vây khốn, cũng có thể giữ cho đến khi có viện binh giải cứu.
- Ha ha…
Ngô Nhất Đạo nhịn không được bật cười:
- Chúng ta trước đó vẫn còn nói Cao Khai Thái không có tâm cơ khí phách phân bố cục diện lớn đến như vậy…Quả nhiên là thế, nếu như Chủ công muốn gϊếŧ hắn, hắn ở đâu nào có khác biệt gì.
Không đúng...
Phương Giải chợt cau mày lại:
- Xuân Ba Đình là điểm trung gian giữa đại bản doanh của Cao Khai Thái và đại bản doanh của Hắc Kỳ Quân ta. Chúng ta ở hai phía đối diện nhau mà đi, theo lộ trình tính toán thì nơi này là nơi hai bên có thể gặp nhau nhanh nhất. Cao Khai Thái không phải là lo ta gϊếŧ hắn, mà là lo kẻ khác muốn gϊếŧ hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Ngô Nhất Đạo:
- Xem ra việc quân Mông Nguyên vào cửa ải, Cao Khai Thái mười phần có đến tám, chín phần không biết rõ tình hình…Hầu gia, làm phiền ngươi đi một chuyến. Cao Khai Thái chắc chắn đã sớm đợi ta sai người đi gặp hắn. Hắn vội vã đến đây như vậy chắc chắn là lo có người gây bất lợi cho hắn. Hầu gia hãy đi trước một bước, nghênh đón hắn, không để cho hắn chết.
Ngô Nhất Đạo trong lòng hơi chấn động, ánh mắt nhìn sang Phương Giải lộ vẻ khâm phục.Bản thân mình vừa rồi căn bản không nghĩ đến mức này. Nếu như không phải Phương Giải chỉ ra, bản thân vẫn còn đang cười giễu Cao Khai Thái.
- Được.
Y đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta đi ngay bây giờ.
…
…
Tây Bắc Đại Tùy dựa vào khu vực hoạch định chia ra làm năm đạo. Trong đó nổi tiếng nhất đương nhiên là Sơn Đông Đạo. Không chỉ là vì nơi này là nơi nghèo khổ cằn cỗi nhất của Đại Tùy, còn bởi vì nơi này kề sát Lang Nhũ Sơn, là đạo nối liền duy nhất giữa người Mông Nguyên và người Tùy.
Sơn Đông Đạo đi từ nam tới bắc. Phía tây chính là biên giới của Đại Tùy. Phía đông bắc của Sơn Đông Đạo chính là đường Sơn Nam Đạo. Bởi vì Lang Nhũ Sơn ở góc tây bắc của Sơn Đông Đạo chuyển hướng đi đông tây, cho nên cái tên đặt cho Sơn Nam Đạo cũng có quan hệ trực tiếp với Lang Nhũ Sơn. Sơn Nam Đạo là một tam giác lộn ngược, phía bắc rộng, càng về phía nam càng hẹp, giống như một cái nêm, nêm vào giữa Sơn Đông Đạo và Hà Tây Đạo.
Phía nam của Sơn Đông Đạo là Sơn Giang Đạo, là đạo nhỏ nhất của Tây Bắc nhưng là nơi tương đối giàu có và đông đúc. Phía nam Sơn Giang Đạo chính là núi Mang Đãng. Vượt qua núi, vượt qua sông chính là Hoàng Dương Đạo ở cực bắc của Tây Nam. Biên giới phía đông của Sơn Giang đạo chính là Nghi Thủy. Sau khi qua Nghi Thủy chính là Thú Kinh Đạo.
Nhìn trên bản đồ, hình dáng của Thú Kinh Đạo hết sức giống với Sơn Đông Đạo, đều là đông tây rất chật hẹp, hướng đi nam bắc rất dài. Phía đông nam của Thú Kinh Đạo chính là Giang Bắc Đạo. Tiếp giáp giữa chính bắc và đông bắc lại là Hà Đông Đạo. Bao bọc Hà Đông Đạo và Thú Kinh Đạo là Thừa An Đạo. Đi hướng Thừa An Đạo, chính là Kinh Kỳ Đạo.
Không giống với Thú Kinh Đạo, Giang Bắc Đạo là hướng đông tây dài và nam bắc hẹp
Dựa theo Đại Tùy phân chia, Giang Bắc Đạo là đạo xếp thứ hai của Đại Tùy. Đạo lớn nhất, chính là Thuận Thừa Đạo của Đông Bắc, gần như lớn bằng Hoàng Dương Đạo và Bắc Huy Đạo hai đường chập lại, tương đương với ít nhất ba Sơn Giang Đạo ở Tây Bắc.
Sơn Giang Đạo
Quận Bình An
Huyện thành Bình An
Nơi đây, một chút cũng không bình an
Ít nhất ba mươi vạn đại quân Nguyên Mông vây quanh huyện thành Bình An chật như nêm cối. Chỉ cần tiếp tục công phá huyện thành này, là có thể đến bên bờ Nghi Thủy rồi. Là một con sông ở phía bắc chảy theo hướng bắc nam, Ven sông Nghi Thủy rất nhiều địa phương đều hành nghề cung cấp thuyền. Huyện thành Bình An, cũng là một trong rất nhiều nơi cung cấp. Nơi đây có nghề buôn bán rất phát đạt, còn nghề đánh bắt cá mới là nghề chính của người huyện Bình An.
- Đại Hãn
Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt là một trong những tướng quân của Vương Đình Mông Nguyên. Y bước nhanh tới trước mặt của Mông Ca, cúi đầu nói:
- Huyện thành Bình An đã bị hợp vây, phá thành chẳng mất bao lâu. Song…song đội hình một vạn người Hắc Sơn Quân không theo kế hoạch như dự định đóng quân ở phía sau, mà lại đi lên phía trước rồi.
Mông Ca khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sang nam tử mặc bì giáp ngồi ở cách mình không xa. Người này cao phải đến một mét chín, lưng hổ eo vượn, chỉ ngồi ở đó, giống như một quả núi to. Mông Ca thân là Đại Hãn, trên người đương nhiên có một khí thế làm vua của thiên hạ. Nhưng người này trước mặt Mông Ca không ngờ lại chẳng có bị áp chế là bao, mơ hồ có tư thế địa vị ngang nhau.
- Đại Hãn
Tướng quân cường tráng này quay sang vòng tay thi lễ:
- Người của ta…nếu như suốt dọc đường chỉ có để ý đến đi tới mà không tham chiến. Như vậy thì đao kiếm của bọn họ đều bị hoen gỉ. Nếu như binh sĩ của ta quên mất mùi tanh của máu, bọn họ cũng chẳng còn là Hắc Sơn Quân nữa rồi.
Mông Ca trầm ngâm một lát rồi gật gật đâu:
- Đa Biệt, huyện thành Bình An…do Hắc Sơn Quân đánh.
Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt hơi sửng sốt, há hốc miệng định nói gì đó nhưng lại bị Mông Ca lắc đầu ngăn lại. Hắn hầm hầm trợn trừng mắt nhìn người vạm vỡ kia một cái, lạnh lùng cười nói:
- Ta sẽ xem xem, bộ hạ của Cái Xá tướng quân công thành thế nào.
Người đàn ông vạm vỡ kia đúng là Hắc Sơn Quân tướng quân Cái Xá. Y trước tiên cúi đầu đa tạ Mông Ca:
- Đa tạ Đại Hãn tín nhiệm.
Sau đó y nhìn sang Đa Biệt:
- Rốt cuộc là mạnh hơn ngươi một chút, ít nhất cũng không đến nỗi xuống ngựa rồi mà ngay cả đường cũng chẳng biết đi.
Đa Biệt biến sắc, muốn nổi đóa, nhưng lại ngại Mông Ca mà không thể phát tác. Cuối cùng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, tay nắm vào chuôi đao xoay người bỏ đi.