Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1104: Xếp trước Đại Luân Minh Vương (2)

Tiểu Thắng Sơn

Dương Kiên cẩn thận nhìn tăng nhân trẻ tuổi thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi này, có chút không hiểu vì sao mình lưu lại y. Nhưng ông ta biết rằng không phải những lời của Đại Tự Tại đả động ông ta, mà là vì ông ta quả thực cần một người như y hỗ trợ.

Lúc Phác Hổ giằng co với Kim Thế Hùng ở Giang Bắc, từ việc Phác Hổ không gϊếŧ được Kim Thế Hùng có thể đoán ra được, tu vị của Kim Thế Hùng tất nhiên không tầm thường. Mà tu vị của La Đồ hiện tại mạnh bao nhiêu, Dương Kiên cũng không biết. Lúc ông ta diệt thư viện Thông Cổ, những lời Lịch Thanh Phong nói còn có chút đáng tin.

Lịch Thanh Phong nói La Đồ hút tu vị của không ít người, hiện tại đã có thực lực đánh với Dương Kiên một trận. Nếu quả thực như vậy, cộng thêm hai huynh đệ Kim Thế Hùng Kim Thế Đạc, cùng với những thế lực giang hồ đầu nhập kia, Dương Kiên quả thực khó mà đối phó được.

Lần bình định phản loạn này, Dương Kiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Hai trăm năm trước, ông ta suất quân tranh giành thiên hạ cũng chưa từng mệt mỏi như vậy. Lúc đó, ông ta không cần quan tâm chuyện của giang hồ. Có đệ nhất thiên hạ Vạn Tinh Thần chống lưng, có Vạn Kiếm Đường hùng bá giang hồ, các thế lực giang hồ trong tay kẻ thù đều không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa có thư viện Thông Cổ trợ giúp phía sau, Dương Kiên thậm chí không cần quan tâm tới việc tiếp tế. Muốn tiền có tiền, muốn lương thực có lương thực, muốn binh có binh, chỉ quan tâm tới đánh như thế nào.

Những thế lực khác muốn phái khách giang hồ ám sát ông ta, căn bản không tới gần được ông ta. Một thanh kiếm của Vạn Tinh Thần đủ để kinh sợ lòng người. Không ai dám nói có thể sống dưới kiếm của Vạn Tinh Thần.

Năm đó Vạn Kiếm Đường phát võ lâm thϊếp, có hơn nửa tông môn giang hồ đứng bên cạnh ông ta. Một nửa còn lại không dám đối nghịch, nhiều nhất chỉ quan sát mà thôi.

Nhưng hiện tại, ông ta làm việc gì cũng phải dựa vào bản thân, thực sự là mệt mỏi.

Nếu bên cạnh ông ta có một tông môn ủng hộ, có một người như Vạn Tinh Thần, vậy thì cuộc chiến này liền không khó khăn nữa. Một việc như diệt thư viện Thông Cổ, căn bản không cần tự ông ta ra tay.

- Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?

Đại Tự Tại đứng một bên, thái độ khiêm tốn.

- Ngươi đang nghĩ gì?

Dương Kiên hỏi.

- Ta đang nghĩ…

Đại Tự Tại cười nói:

- Từ lúc bệ hạ rời khỏi Trường An tới nay, vẫn mặc bộ áo giáp này để gặp mặt mọi người. Số người biết thân phận thực sự của bệ hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bản thân bệ hạ không thể nói ra, những người đó càng sẽ không nói. Cho nên thân phận này không phát ra tác dụng gì.

- Bệ hạ không nói, là vì bệ hạ biết dân chúng sẽ không tin tưởng một chuyện như Thái Tổ Hoàng Đế Đại Tùy sống lại. Kẻ thù không nói, bởi vì bọn họ lo lắng sẽ ảnh hưởng tới đại cục. Tiểu tăng đã tới, là lúc nên nói ra rồi.

- Chuyện này không khó, chỉ cần chia ra làm hai bước.

Đại Tự Tại mỉm cười nói:

- Bệ hạ có thể phái người trở lại Trường An, từ trong nội cung truyền ra một ý chỉ chiêu cáo thiên hạ, nói rằng Phật tông quy thuận Đại Tùy, các đệ tử Phật tông đều muốn xuất lực cho Đại Tùy. Một khi chuyện này tuyên dương ra ngoài, sẽ giống như cơn gió thổi tới cả thiên hạ. Bệ hạ nên biết dân chúng truyền bá rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn gió.

- Thứ hai, cách một thời gian, trong thành Trường An đi ra một ý chỉ, Phật tông dùng mật pháp làm sống lại Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, tự mình lãnh binh bình định. Tin tức này vừa lan ra, ta có thể tưởng tượng được thiên hạ sẽ chấn động như thế nào. Mặc kệ bọn họ tin hay không tin, thì bốn chữ ‘Thái Tổ Hoàng Đế’ đủ để kinh sợ rất nhiều người. Những kẻ vốn do dự không biết nên đi theo phản quân hay không, chỉ sợ nghe thấy bốn chữ này liền lập tức bỏ đi suy nghĩ kia, mà là tiếp tục quan sát.

- Đối với bệ hạ mà nói, khiến phần lớn mọi người không dám suy nghĩ linh tinh, chỉ quan sát…như vậy là đủ rồi.

- Ngươi muốn cái gì?

Dương Kiên hỏi.

- Kỳ thực ta hiểu tâm tư của ngươi, ngươi muốn làm Đại Luân Minh Vương thứ hai.

Đại Tự Tại khẽ cười:

- Không, bệ hạ xem nhẹ ta rồi. Đại Luân Minh Vương tính là cái gì? Đại Luân Minh Vương chẳng qua chỉ là phụ tá Tang Loạn chinh phục thảo nguyên mà thôi. Ta muốn phụ tá bệ hạ chinh phục toàn thiên hạ, không chỉ thiên hạ Trung Nguyên, không chỉ thiên hạ thảo nguyên, mà là toàn bộ thiên hạ.

Trong mắt Đại Tự Tại hiện lên tham vọng:

- Tới lúc đó, lúc mọi người nhắc tới Phật tông, tên của ta sẽ đứng trước Đại Luân Minh Vương.





Từ lúc Phương Giải động niệm tới lúc đội ngũ tập kết xong, chỉ mất chưa tới ba ngày. Sau khi hạ lệnh, bộ máy quân đội liền vận chuyện, từ hậu cần chuẩn bị lương thảo, tới Kiêu Kỵ Giáo an bài người dò đường cho đại quân. Mọi việc diễn ra với tốc độ cực nhanh và chắc chắn khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Phương Giải đã xây dựng Hắc Kỳ Quân thành một đội quân có thể phản ứng rất nhanh, mà điều này cần đội ngũ hậu cần khổng lồ. Đương thời, không có bất kỳ một đội quân nào có thể so sánh với Hắc Kỳ Quân.

Ngày thứ ba sau khi thương nghị, đại quân đã tập kết xong.

Lần này Phương Giải không dẫn theo mấy nàng, bởi vì đây dù sao chỉ là một trận chinh chiến bình thường mà thôi. Nếu Đại Tự Tại thực sự đầu nhập vào Dương Kiên và Dương Kiên chứa chắp y, vậy thì mục tiêu hàng đầu của hai người kia là La Đồ đang xưng đế ở Liễu Châu, chứ không phải là Hắc Kỳ Quân, cũng không rảnh mà bận tâm tới Tô Bắc Đạo. Cho nên lần chinh chiến này Phương Giải sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Với binh lực của Hắc Kỳ Quân, chinh phục một địa phương không có trọng binh trấn thủ, không tính là việc khó.

Phương Giải nhìn thoáng qua đội ngũ chờ xuất phát, khoát tay ra hiệu hành quân. Hắn và Hạng Thanh Ngưu đi lên xe ngựa, bạch sư cũng chen vào trong.

- Lần này mang binh có vẻ ít hơn lần xuôi nam?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi một câu.

- Năm vạn!

Phương Giải cười đáp:

- Đánh Tô Bắc Đạo không khó như đánh Nam Yến. Lần này mang năm vạn đều là tân binh, chỉ là muốn cho bọn họ cảm nhận một chút không khí ở chiến trường. Binh lính chưa từng thấy máu thì chưa phải là binh lính chân chính. Phó thống lĩnh Phi Báo Quân Lý Thái đang ở thành Tín Dương, dưới trướng có mấy vạn binh mã. Hơn nữa đi trước có Kỳ Lân và Nạp Lan Định Đông, binh lực thế là đủ rồi. Có lẽ, căn bản không cần dùng nhiều binh lực như vậy.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Còn ta thì dành thời gian để ngủ, ta ghét nhất là cảm giác lung lay khi ngồi trên xe ngựa. Dù sao ta không hiểu chuyện quân vũ, không bằng ngủ thật say, đỡ buồn chán lại khôi phục thể lực.

- Thương thế ra sao rồi?

Phương Giải hỏi y.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Đã tốt, tuy đánh với Đại Tự Tại dùng toàn lực, nhưng tốt xấu Đạo tâm của ta chưa bị phá. Bằng không muốn khôi phục cũng khó khăn.

Lúc nói chuyện, y vuốt ve cái bụng mập mạp của mình. Trong đan điền Khí Hải, có hai con cá trắng đen đang ngủ say. Đây là hai con cá rất kỳ quái. Trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, Đại đệ tử Tiêu Nhất Cửu lập lên Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, ông ta không có hai có cá trắng đen này. Nhị đệ tử Dương Kỳ kế thừa một kiếm phá vạn pháp của Vạn Tinh Thần, cũng không có hai con cá trắng đen này. Về phần Tam đệ tử La Úy Nhiên, thì càng không có.

Có lẽ, đây là lý do vì sao lúc trước Vạn Tinh Thần nói rằng tương lai của Đạo tông đều đặt trên người Hạng Thanh Ngưu. Đạo tâm này, không phải là ai cũng ngộ ra được.

Phương Giải nhìn thoáng qua động tác vuốt bụng của y, không nhịn được than:

- Lúc này, nữ nhân là hạnh phúc nhất.

Lúc đầu Hạng Thanh Ngưu không hiểu, qua hồi lâu mới phản ứng tới:

- Đạo gia ta là nam nhân chính cống!

- Ta ít đọc sách, cho nên ngươi chớ gạt ta.

Phương Giải liếc nhìn bộ ngực của Hạng Thanh Ngưu:

- Ngực lớn như vậy mà là nam nhân à?

Hạng Thanh Ngưu hận không thể cắn Phương Giải một cái:

- Chớ có kỳ thị người béo!

Phương Giải lắc đầu:

- Lúc trước ta đọc một cuốn tiểu thuyết viết về giang hồ, bên trong có một người gọi là Bắc hiệp, còn béo hơn ngươi rất nhiều. Y dùng bụng của mình luyện ra một môn công phu gọi là Miên Hoa Đỗ. Người khác tung quyền đánh tới, y không né không tránh, nâng bụng nghênh đón, kết quả là nắm đấm của đối thủ sẽ bị lún vào bụng y, muốn rút không rút được. Sau đó y có thể tự do hành hạ đối thủ…Ngươi có muốn thử một chút hay không?

Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái:

- Không trêu trọc bụng của ta thì ngươi chết à?

- Sẽ rất buồn.

Phương Giải tựa vào đằng sau, thoải mái nói:

- Đường còn dài, không nói chuyện phiếm thì biết làm gì?

- Sao ngươi không nghĩ làm sao gϊếŧ cái tên yêu nghiệt kia?

Phương Giải biết y đang nói tới Đại Tự Tại. Hắn lắc đầu nói:

- Thân thể của Đại Tự Tại rất kỳ quái, đã trúng một kiếm ý, lại trúng nhiều cú dẫm của ngươi như vậy, cũng trúng mấy quyền của ta, tuy thoạt nhìn y bị thương rất nặng, nhưng sau khi lột da liền khôi phục như lúc đầu. Muốn gϊếŧ y, trừ khi một kích gϊếŧ chết.

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

- Sao Phật tông lắm kẻ biếи ŧɦái như vậy?

- Bởi vì có một kẻ biếи ŧɦái như Đại Luân Minh Vương, cho nên phía dưới là một ổ biếи ŧɦái.

- Ngươi không thể biếи ŧɦái một lúc?

- Ta còn chưa đủ biếи ŧɦái sao?

- Đúng a, ngươi cũng là biếи ŧɦái.

- Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Trong bụng nuôi hai con cá!

- Đúng a, ta cũng là biếи ŧɦái…