Sáng sớm thức dậy, dù tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn không muốn ăn nhưng vẫn ép mình ăn một bát cháo và một ít dưa muối. Dân chúng thường nghĩ cuộc sống của Hoàng Đế sẽ rất xa hoa cao quý. Đây là quan niệm cố hữu, đã là Hoàng Đế, nhất định phải hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian này.
Nhưng trên thực tế, dù thức ăn cho Hoàng Đế có chút tinh sảo, nhưng ngoại trừ yến hội ra, đồ ăn hàng ngày cũng rất đơn giản. Nhất là Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch, lúc mới đăng cơ đã phân phó cho Ngự Thiện Phòng, mỗi bữa cơm không được quá bốn món, hai món mặn hai món chay.
Tuy tiểu Hoàng Đế còn ngây thơ, nhưng kế thừa rất nhiều tính tốt của Dương Dịch. Cho dù y cũng hiểu làm Hoàng Đế mà ăn uống đơn giản như vậy thật có lỗi với bản thân, nhưng y vẫn duy trì thói quen này. Tuy nhiên từ sau khi lên ngôi, y không có quá nhiều hứng thú với việc ăn uống, cho nên mỗi bữa cơm càng thêm đơn giản.
Đậu Song Phòng hầu hạ Hoàng Đế ăn cơm sáng xong, ra lệnh cho người hầu thu thập bát đũa liền đứng một bên. Bởi vì tất cả mọi việc đã giao cho tướng quân áo giáp xử lý, cho nên một thái giám cầm bút như y cũng không cần kiểm tra tấu chương cho Hoàng Đế. Trên thực tế, hiện tại mỗi ngày thu được tấu chương còn ít hơn nhiều so với lúc Thiên Hữu Hoàng Đế mới kế vị.
Hiện tại chỉ còn khoảng một nửa các địa phương nghe theo lệnh của triều đình. Tuy nhiên, trong một nửa này, thì có bảy phần chỉ làm bộ làm dáng mà thôi.
Kim Thế Hùng ở Tây Bắc, thỉnh thoảng phái người tới Trường An thỉnh cầu triều đình khẩn trương tiếp tế vật tư. Nhưng người này là người của Kim gia Giang Nam, mà Kim gia rất có địa vị ở thư viện Thông Cổ. Chớ nới triều đình sẽ không cho y một hạt gạo nào, cho dù cho, cũng không vượt qua được khu vực khống chế của Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái. Phải biết rằng, hơn một nửa thủy sư của Đại Tùy đang nằm trong tay của Vương Nhất Cừ.
Tổng Đốc các đạo Đông Bắc trên cơ bản đều tuyên bố nguyện trung thành với triều đình Đại Tùy. Có lẽ từ khi tiểu Hoàng Đế kế vị, thuế má lương thực thu từ các đạo đã không chuyển tới quốc khố nữa rồi. Những Tổng Đốc kia biết rằng, trước khi Đại Tùy còn chưa hoàn toàn sụp đổ, bọn họ không thể khinh địch từ bỏ thân phận Tổng Đốc một phương của mình. Bởi vì thân phận này mang tới rất nhiều chỗ tốt.
Ngày sau bất kể là triều đình bình định, hoặc là những đại nhân vật ở Giang Nam chiếm được thiên hạ, thì bọn họ đều an toàn. Triều đình bình định thành công, bọn họ có thể hợp tình hợp lý nói rằng mình vẫn trung thành với Đại Tùy. Về phần vì sao thuế má không giao lên, thì có thể trả lời rằng, vì phản quân. Phản quân chặn đường, không qua được cũng không phải điều ngạc nhiên gì.
Nếu những đại nhân vật ở Giang Nam chiếm được thiên hạ, bọn họ vẫn có thể hợp tình hợp lý nói rằng, lật đổ triều đình Đại Tùy cũng có một phần công sức của bọn họ, bởi vì bọn họ đã ép việc giao nộp lương thực thuế má xuống, cho nên quốc khố Đại Tùy mới hư không, dẫn tới chiến tranh thất bại.
Mà phía nam sông lớn, là các đạo Giang Nam chiếm sáu phần lãnh thổ Đại Tùy. Ngoại trừ Nam Kinh và Giang Đô thuộc Giang Hoài Đạo ra, các đạo khác của Giang Nam đã không còn thừa nhận sự thống trị của Dương gia. Mà sở dĩ Giang Hoài Đạo vẫn có thể giữ vững không bị các quân đội khác liên hợp công chiếm, là vì đây là đường lui của đám người thế gia.
Cho nên, từ lúc Đậu Song Phòng tiếp nhận chức cầm bút thái giám, chưa từng gặp tình cảnh tấu chương chồng chất như núi.
- Bệ hạ ăn uống không tốt, có cần nô tài bảo phòng bếp làm một bát canh hạt sen ngân nhĩ thuận tràng không?
Đậu Song Phòng thật cẩn thận hỏi.
Tiểu Hoàng Đế nhíu mày khiến Đậu Song Phòng âm thầm nghẹn ngào. Y chưa từng nghĩ Hoàng Đế của Đại Tùy lại có lúc uất ức như vậy. Trong nhận thức cua ry, Hoàng Đế của d, chính là người có quyền lực lớn nhất và khí phách nhất thiên hạ. Hoàng Đế Đại Tùy chỉ ngón tay về hướng nào, nơi đó đều phải thuần phục.
Nhưng hiện tại, Hoàng Đế giống như một con mèo con bị giam lỏng trong l*иg, cho dù có móng vuốt và răng nanh sắc bén, nhưng thân thể quá nhỏ yếu, đành phải thu hồi móng vuốt, dấu đi răng nanh, làm bộ ngoan hiền vẫy đuôi. Thậm chí vẫy đuôi này là học được từ loài chó!
- Không ăn.
Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, nhìn ánh nắng ngoài song cửa, lại cảm thấy ánh nắng chói chang, không chút ấm áp nào, không xua tan được sự lo lắng trong lòng y.
Y trầm mặc một lúc, bỗng nhiên có chút bi thương nói:
- Nói cho phòng bếp, cơm trưa hôm nay khôi phục lại như cũ, bốn món ăn, hai mặn hai chay.
Đậu Song Phòng nghe thấy câu này, trong lòng liền vui vẻ, vội vàng gật đầu đáp ứng. Mấy ngày này tiểu Hoàng Đế ăn quá ít, vốn đang lúc vươn ngươi phát triển thì lại càng ngày càng gầy. Đậu Song Phòng hầu hạ tiểu Hoàng Đế từ khi còn tã lót, nhìn tiểu Hoàng Đế đau khổ và ủy khuất như vậy, trong lòng y cũng đau theo.
- Bệ hạ nên ăn nhiều một chút. Sức khỏe của bệ hạ quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
- Ừ.
Tiểu Hoàng Đế lên tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói không sai, ta nên ăn nhiều thêm, như vậy mới khỏe mạnh được…chỉ khỏe mạnh thì mới sống lâu. Ta vốn sống không bằng y, nhưng không thể kém quá nhiều.
Lời này khiến Đậu Song Phòng đau xót, tuy rằng y không hiểu ý của lời này. Nhưng y có thể cảm giác được sự bi phẫn trong lòng Hoàng Đế.
- Đậu Song Phòng, trẫm hỏi ngươi…
Tiểu Hoàng Đế nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ xuất thần:
- Trẫm có tính là một Hoàng Đế không?
Đậu Song Phòng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói:
- Bệ hạ là một Hoàng Đế tốt.
- Trẫm không hỏi ngươi trẫm có phải là Hoàng Đế tốt hay không…
Tiểu Hoàng Đế lắc đầu nói:
- Thôi, hỏi ngươi, ngươi cũng không dám nói.
Đậu Song Phòng đúng là không dám nói. Kỳ thực làm sao y không hiểu, hiện tại Hoàng Đế của Đại Tùy, đâu có giống một Hoàng Đế? Quyền lực bị đoạt, cho dù vẫn còn cái danh Hoàng Đế, nhưng có ý nghĩa gì? Có lẽ, điều duy nhất còn ý nghĩa, chính là Hoàng Đế vẫn là người của Dương gia.
- Đậu Song Phòng, ngươi nói cho trẫm biết, hy vọng ở nơi nào?
- Ở…
Đậu Song Phòng do dự một lát, mới nơm nớp lo sợ đáp:
- Ngày mai?
Tiểu Hoàng Đế vô thức nhìn y một cái, không nhịn được cười tự giễu:
- Nếu đổi thành người khác nghe thấy câu trả lời này của ngươi, sẽ cảm thấy rất có động lực. Hôm nay khổ sở, ngày mai liền kết thúc, cho nên ký thác hy vọng vào ngày mai, rất tốt….nhưng trẫm biết, ngày mai…vinh viễn sẽ không sờ tới.
Đậu Song Phòng khó hiểu hỏi:
- Trời tối lại sáng, không phải là ngày mai sao?
Tiểu Hoàng Đế nhìn y:
- Không, ngày mai là thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể chạm tới. Bởi vì ngày mai là vĩnh viễn, còn ngươi thì không phải là vĩnh viễn.
Y day day hàng lông mày, cười nói:
- Không nói chuyện này nữa. Kỳ thực đáp án của ngươi rất đúng, ngày mai có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.