Tây Bắc
Hà Tây Đạo
Lại là một ngày chém gϊếŧ. Thi thể bên bờ tây sông Lạc Thủy đã chất đống một tầng, trong phạm vị 150 bước trên bờ sông đã không còn nhìn thấy một mảnh đất trống. Máu loãng từ thi thể chậm rãi chảy ra, rồi hòa vào sông lớn. Trên mặt sông, màu máu lan tới mười mấy mét, thật lâu không tán đi.
Chiến kỳ màu đỏ rực vứt xuống mặt đất, phía trên cắm đầy mũi tên.
Mấy con quạ từ cành cây bay xuống, mổ vào mắt người chết.
Cách bờ biển mấy trăm mét, sau lần xung phong cuối cùng, các binh sĩ dắt nhau trở về. Dường như bọn họ chẳng còn sức mà đi đường nữa, khuôn mặt của bọn họ cứng đờ, không có cảm xúc, không có sự vui sướиɠ vì may mắn thoát chết. Bởi vì bọn họ đều biết, sớm muộn gì thì mình cũng chết mà thôi.
Thủy sư phản quân phong tỏa đường sông, cung tiễn thủ đứng ở trên thuyền lớn có thể dễ dàng bao trùm bờ sông, mà bọn họ chỉ có thể đón mưa tên xông về phía sau, sau đó thì ngã xuống mặt đất. Cầu nổi lúc đầu đã bị thuyền lớn của thủy sư đυ.ng nát, muốn vượt qua sông là không thực tế. Vẻn vẹn chỉ có một lần, một đội chừng ngàn dũng sĩ giỏi bơi lội bơi tới bờ bên kia, ý đồ cướp đoạt một khoái thuyền trở về nhưng bị phản quân phát hiện. Do không có sự trợ giúp, nên đội ngũ này chỉ giữ vững được hai canh giờ, mãi tới khi trời dần sáng thì người cuối cùng mới ngã xuống.
Trước khi lên đường, Hoàng Đế run rẩy đi tới trước mặt bọn họ, chính mồm đồng ý sẽ không vứt bỏ bọn họ. Nhưng lúc bọn họ ở bờ đông hăng hái chiến đấu, thì đồng đội ở bờ phía tây chỉ có thể trơ mắt nhìn, vô lực cứu viện. Binh sĩ ở bờ tây rơi lệ, binh sĩ bờ đông thì chảy máu.
Sở dĩ bọn họ không đầu hàng, là vì bọn họ cảm thấy Hoàng Đế sẽ không nuốt lời, tưởng rằng đó là Hoàng Đế, một lời như cửu đỉnh.
Dưới ánh ban mai màu vàng, bọn họ vẫn quơ đao hò hét. Trong lúc chém gϊếŧ thỉnh thoảng qua đầu nhìn, hy vọng đồng đội của mình xuất hiện ở đằng sau.
Nhưng không có
Đội ngũ bơi qua sông chiến đấu tới hơi thở cuối cùng cũng không thấy viện binh đâu, bởi vì viện binh đều bị thủy sư phản quân chặn ở bờ tây. Suốt cả đêm, tướng sĩ bờ tây không buông tha cứu viện, dù chết rất nhiều người nhưng vẫn không thể vượt qua được sông rộng. Thi thể dần chất đống ở bờ đông, ở bờ tây cũng vậy.
Lúc nhìn thấy binh lính cuối cùng ở bờ đông ngã xuống, tất cả binh sĩ bờ tây đều quỳ xuống, máu và nước mắt cùng chảy xuôi.
Ngày đó, Hoàng Đế ngồi ở xe lăn nhìn, im lặng không nói.
Lại một ngày tấn công kết thúc, binh lính kéo lê thân xác trở về doanh trại. Sách lược của phản quân là không chủ động tấn công, nhưng tuyệt sẽ không để bọn họ qua sông. Cứ như vậy ngày ngày chém gϊếŧ, mọi người đã dửng dưng với cái chết.
Một tướng lĩnh ngồi xuống tảng đá, có chút khó khăn gỡ nón trụ đặt một bên. Máu nhuộm ướt tóc dài, nhỏ từng giọt xuống đất.
- Tướng quân, ngài cần được băng bó.
Thân binh đi tới, xé một miếng vải trên áo của mình, nhưng không có thuốc trị thương.
- Lần sau mong tướng quân đừng chiến nữa…dù sao ngài cũng là nữ.
Thanh âm của thân binh có chút run rẩy, sau đó giúp tướng quân cởi bọ giáp trụ. Quần áo bên trong đã ngấm dầy màu, vết thương ở bờ vai, một mũi tên còn cắm ở đó. Thân binh dùng dao cắt quần áo ở quanh miệng vết thương. Trên da thịt trắng nón nã có vết máu đen.
- Sẽ trở về thôi.
Nàng cúi đầu, rút đao ngậm vào miệng. Lúc mũi tên được rút ra, răng và đao phát ra tiếng ma sát khiến cho lòng người đau.
- Thực sự có thể trở về?
Thân binh vừa băng bó vừa nói
- Không ai tin tưởng sẽ được trở về nữa rồi…Tướng quân nghe xem, bờ bên kia lại có người bắt đầu ca hát.
Nàng nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, nghe binh lính phản quân bờ bên kia hát ca dao.
Đó là một ca khúc mà dân chúng các đạo Hà Bắc hay hát, tên là Vọng Xã.
- Nghe nói ngày hôm qua lại có hai tướng quân của Diễn Vũ Viện chết trận.
Thân binh do dự một lát, không nói tiếp.
Nàng bỗng nhiên cầm lấy đao, khắc chữ ‘Mã’ lên cánh tay trái:
- Nếu sau này có người nhặt xác, ít nhất biết được ta là ai.
Máu chảy xuống, làm bỏng tim nàng.
Từ sau khi Đại Tùy lập quốc, khu vực gần sông Lạc Thủy chưa từng trải qua chiến sự thảm thiết như vậy. Lúc Hoàng Đế thân chinh, có thủy sư mở đường, hơn nữa Lý Viễn Sơn cố ý dụ đại quân tiến về phía tây, cho nên lúc qua sông cơ hồ không gặp phải sự chống cự gì. Lần gần đây nhất xảy ra chiến tranh nhuộm đỏ sông Lạc Thủy là cách đây hơn một trăm năm, Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy là Thái Tổ Dương Kiên suất quân bình định Tây Bắc. Trận chiến ấy, đại quân của Dương già toàn diệt sáu mươi vạn quân Tây Bắc của Đại Trịnh. Theo như sách sử ghi lại, thi thể của quân Trịnh kéo dài hơn mười dặm, mà Dương gia quân một hơi gϊếŧ thẳng tới thành Tấn Dương.
Lúc này đây, những binh sĩ đi theo người của Dương gia không còn khí thế như cầu vồng của trăm năm trước.
Vương Nhất Cừ là Đại tướng quân thủy sư của Đại Tùy. Người này lãnh binh hai mươi mấy năm, không ai hiểu chiến đấu trên mặt nước hơn ông ta. Hai mươi mấy năm trước, ông ta dẫn theo thủy sư đánh vào Thương Quốc, một trận chiến mà thành danh, cũng càng thêm ổn định vị trí đệ nhất trong thủy quân Đại Tùy. Chính vì vậy, muốn đột phá phòng ngự trên sông Lạc Thủy do ông ta chỉ huy, thật khó như lên trời.
Hoàng Đế đã nghĩ tới chia quân qua sông, kéo dài chiến tuyến để phân tán binh lực của Vương Nhất Cừ. Nhưng binh lực bên cạnh Hoàng Đế còn không bằng binh lực của Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái. Một khi bên phòng thủ chiếm ưu thế về thực lực, mà bên tấn công lại có thực lực kém hơn, thì đã định trước trận chiến này cực kỳ thảm khốc.
Ánh trời chiều đã biến thành màu đỏ, không còn chói mắt nữa.
Thuyền lớn đậu neo trên mặt sông. Binh lính từng là thủy sư của Đại Tùy nhìn những binh lính vận chuyển thi thể ở bờ tây bên kia, sắc mặt người nào cũng khó coi. Nói thật, bọn họ không muốn tự gϊếŧ lẫn nhau như vậy, nhưng cờ tạo phản đã phất lên, thì đường lui cũng mất theo rồi.
Binh lính quân Tùy mang theo vẻ mặt dửng dưng vận chuyển thi thể của đồng đội tới cái hố đã được đào cách đó xa xa. Hai tháng này, chuyện như vậy cơ hồ diễn ra hàng ngày. Cho nên blinh lính đã chết lặng, không còn sợ hãi với thảm cảnh này nữa.
Thân binh băng bó xong cho Mã Lệ Liên rồi đi múc nước cho nàng uống. Mã Lệ Liên có chút mờ mịt nhìn binh lính máy móc đi qua, vứt thi thể vào trong hố sâu. Cách đó không xa là mười mấy cái nấm mồ thật lớn, chôn mấy vạn cỗ thi thể. Từ lúc ngăn cản ở bờ sông bên này, mỗi ngày đều có không ít người chết đi.
Tuy nàng biết rằng chiến tranh phải có chết chóc, nhưng nàng vẫn cảm thấy mê man.
Ngay hai năm trước, lúc Hoàng Đế ngự giá thân chinh mang theo đội ngũ vượt qua sông Lạc Thủy đi về phía tây, nàng vẫn còn nhìn thấy nụ cười ấm ấp của binh lính thủy sư. Lúc ấy bộ binh và thủy sư còn ôm nhau tiễn biệt. Bọn họ chúc phúc cho nhau, vẫy tay nói lời tạm biệt.
Hai năm sau, gặp lại.
Đã là đao thương chỉ vào nhau, không chết không ngớt.
Mọi thứ tới đột nhiên như vậy, đột nhiên khiến cho nàng khó mà thích ứng.
Miệng vết thương rất đau, nhưng Mã Lệ Liên hoàn toàn không để ý tới. Ánh mắt trời lặn chiếu vào khuôn mặt của nàng, sau đó dần dần thối lui. Nàng cứ ngồi ngơ ngác như vậy, nhìn cái hố to dần bị thi thể lấp đầy, sau đó phủ đất lên trở thành nấm mồ. Tới khi màn đêm kéo tới, thân binh bưng một bát cháo loãng cho nàng. Mã Lệ Liên nhìn nhìn, lắc đầu nói:
- Ta không đói, ngươi ăn trước đi.
Thân binh há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ đặt bát cháo xuống bên cạnh nàng rồi xoay người rời đi.