Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 448: Vĩnh viễn xa bao nhiêu?

Phương Giải đứng trên đỉnh núi Lạc Mạc nhìn về phương bắc đã cả ngày. Từ nơi này có thể nhìn thấy đại doanh của phản quân và quân Tùy. Từ quy mô mà nói, tây đại doanh của phản quân hiển nhiên khổng lồ hơn nhiều. Không thể không nói, Mạnh Vạn Tuế chọn nơi đó hạ trại khá là hợp lý. Nơi đó có địa thế bằng phẳng, là nơi có thể đi về các hướng. Mặc dù không có thành trì lớn để phòng ngự, nhưng trông coi nơi này, tương đương với một thanh chắn ngăn cản quân Tùy ở núi Lang Nhũ và người Mông Nguyên tấn công Tương Châu.

Cho nên Mạnh Vạn Tuế chỉ cần dẫn binh trấn ở nơi này, không cần chủ động tấn công ai cũng là một công lao lớn rồi. Từ điểm này có thể nhìn ra được Lý Viễn Sơn quả thực tin tưởng y. Bằng không đã không giao phía sau lưng của Tương Châu cho y trấn thủ rồi. Cũng chính vì vậy mà người này không thể coi thường.

Cách tây đại doanh phản quân chừng hai mươi dặm là doanh trại quân Tùy. Quy mô nhỏ hơn không ít, nhưng hiểu nhiên là nghiêm chỉnh hơn nhiều. Những binh lính Tùy sống sót sau tai họa kia, mất hai năm đã tìm được dũng khí và sự tự tin. Lúc nhân số của bọn họ vượt qua bốn vạn, cũng đã đủ uy hϊếp phía sau phản quân rồi.

Binh pháp có nói, ai binh tất thắng.

(* Ai binh: chỉ quân đội tràn ngập tâm tình bi phẫn)

Húc Quận Vương Dương Khai chính là trái tim của đội quân Tùy này. Y vừa chết, mỗi một binh lính đều bi phẫn. Lý Hiếu Tông lấy danh nghĩa báo thù cho Húc Quận Vương, phần lớn đều đứng bên y. Cho dù Mưu Lương Bật có tâm ngăn cản, nhưng sao có thể ngăn cản được trái tim bi phẫn của những binh lính Tùy kia?

Lúc đầu quân Tùy và phản quân giao phong hơn mười lần đều thắng, dù không phá được địch doanh nhưng trảm địch đã hơn hai vạn.

Thế giằng co kéo dài, tinh thần của quân Tùy cũng giảm xuống.

- Mạnh Vạn Tuế cao minh ở chỗ, y không cầu công.

Tôn Khai Đạo đứng bên cạnh Phương Giải, chỉ về hướng đại doạnh phản quân:

- Mạnh Vạn Tuế biết rằng chỉ cần mình phòng ngự ổn thỏa, chính là cục diện chỉ thắng không bại. Về mặt binh lực, binh mã của Húc Quận Vương kém xa phản quân. Về mặt lương thảo, chắc cũng như trứng chọi đá. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ quân Tùy không kiên trì được lâu nữa. Chính vì nhìn rõ điểm này, cho nên Mạnh Vạn Tuế mới án binh bất động, tùy ý để cho quân Tùy khiêu chiến…

- Không chỉ vậy.

Phương Giải nhìn xuống chân núi, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Chỗ thông minh nhất của Mạnh Vạn Tuế chính là y biết làm sao lưu lại được đối thủ….cứ cách vài ngày, quân Tùy khiêu chiến, y liền phái người đi ra ngoài nghênh chiến, sau đó đều thua. Mỗi lần thua, quân Tùy gϊếŧ được mấy trăm, thậm chí mấy nghìn người. Như vậy khiến cho quân Tùy tưởng rằng mình có thể dễ dàng chiến thắng phản quân nên không rời đi, mà không biết rằng đang rơi vào mồi câu của Mạnh Vạn Tuế.

- Cũng có khả năng…

Trác Bố Y thở dài:

- Như lời ngươi đoán, Lý Hiếu Tông và Mạnh Vạn Tuế căn bản chính là một giuộc. Bọn chúng đã thông đồng với nhau, chỉ chờ cơ hội thích hợp liền một hơi nuốt gọn mấy vạn quân Tùy này.

- Tạm thời sẽ không.

Phương Giải lắc đầu:

- Ta hơi hiểu về Lý Hiếu Tông, ta biết tính cách của y…Người này làm việc gì cũng có sự chuẩn bị trước. Y không cam lòng bị người khác khống chế, cho nên y mới rời khỏi Lý Viễn Sơn nương tựa vào Húc Quận Vương. Mà tám chín phần là tự y đề xuất với Lý Viễn Sơn làm như vậy. Tâm tư của người quá sâu. Y rất hy vọng Lý Viễn Sơn thắng lợi, nhưng lại biết không dễ gì thắng được đại quân của triều đình…Vì bản thân, y nhất định phải tìm ra một đường sống khác nếu chẳng may Lý Viễn Sơn binh bại.

- Đầu nhập vào Húc Quận Vương Dương Khai là một sự lựa chọn hoàn mỹ nhất. Nếu đại quân của triều đình đắc thế, y sẽ an phận đi theo Húc Quận Vương bình định. Tới lúc đó công và tội bù trừ cho nhau, đủ để y sống sót. Nếu Lý Viễn Sơn đắc thế, y liền bán rẻ Húc Quận Vương, lúc đấy y liền lập công lớn cho Lý Viễn Sơn. Lại nói tiếp…cái chết của Húc Quận Vương, tám chín phần là do nhắc nhở của ta. Việc Thôi Trung Chấn phái người trở về báo tin cho Húc Quận Vương đã bị lộ ra ngoài.

- Nhưng một người như Lý Hiếu Tông vĩnh viễn sẽ không cam lòng làm thủ hạ của người hác. Cho nên y mới lấy danh nghĩa báo thù cho Húc Quận Vương để khống chế đội quân Tùy này. Y đang chờ đợi…nếu đại quân của triều đình ở bên kia Hà Tây Đạo đại thắng, y sẽ dốc toàn lực đánh với Mạnh Vạn Tuế. Nếu đại quân của triều đình bại trận, y sẽ không chút do dự đưa mấy vạn binh sĩ này vào trong hố lửa.

- Cho nên, tạm thời Lý Hiếu Tông sẽ không vứt bỏ mấy vạn người này. Dù sao trải qua hàng trăm trận chiến, mấy vạn người đều là chiến binh dũng mãnh, là chỗ dựa lớn cho y.

Sau khi Phương Giải nói xong, Tôn Khai Đạo gật đầu nói:

- Nếu đúng như lời tướng quân nói, vậy thì chúng ta còn có cơ hội.

Y trầm mặc một lúc rồi nói:

- Theo tình hình mà chúng ta biết được vào lúc này, bảy tám phần là Thôi tướng quân đã phát hiện ra được âm mưu nào đó của Lý Hiếu Tông, nên Lý Hiếu Tông mới định gϊếŧ người bịt miệng. Muốn đoạt lại binh quyền từ trong tay Lý Hiếu Tông, có hai người là mấu chốt. Thứ nhất là Thôi Trung Chấn, thứ hai là Mưu Lương Bật.

- Giờ Húc Quận Vương đã mất, Lý Hiếu Tông có uy vọng lớn nhất trong quân, dù sao hai năm qua y cũng đã lập được không ít công lao. Tiếp theo đó là Mưu đại nhân và Thôi tướng quân. Nếu Lý Hiếu Tông chết rồi, có hai người kia trấn giữ, thì đội ngũ có thể ổn định lại.

- Gϊếŧ Lý Hiếu Tông đoạt lấy quyền chỉ huy quân Tùy?

Trác Bố Y ngơ ngác một lát, sau đó lắc đầu:

- Nói dễ hơn làm! Hơn nữa dù Lý Hiếu Tông có chết, thì những binh lính quân Tùy đó cũng chỉ tin tưởng Mưu đại nhân và Thôi Trung Chấn…

Tôn Khai Đạo khuyên nhủ:

- Tướng quân, hiện tại không phải suy tính về chuyện tình cảm, mà là làm sao sống yên ổn ở Tây Bắc. Thứ cho tỵ chức nói thẳng, năm nghìn binh mã dưới trướng tướng quân này không tính là tinh nhuệ! Nếu tướng quân muốn dựa vào năm nghìn người này để lấy công lao thì rất khó! Còn nếu có được mấy vạn chiến binh dũng mãnh kia, lại là một chuyện khác.

Lục Phong Hầu nghe vậy liền hừ một tiếng tỏ vẻ không vui, Trần Bàn Sơn đành phải kéo áo y.

- Giờ chưa phải lúc thảo luận chuyện đó.

Phương Giải khoát tay:

- Đầu tiên phải nghĩ biện pháp cứu Thôi tướng quân thoát khỏi l*иg giam đã. Tốt nhất là có thể gặp Mưu đại nhân để hỏi rõ.





Phương Giải tự dẫn theo một đội đi xuống chân núi, tìm một nơi đặt chân. Tiến vào đại doanh quân Tùy cứu Thôi Trung Chấn với tiến vào đại doanh Ân Phá Sơn bắt nhầm phải Hoàn Nhan Vân Thù là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đại doanh Ân Phá Sơn mặc dù có mấy chục vạn đại quân, nhưng dù sao phần lớn những binh lính kia dân chúng bị ép tới tòng quân, sao có thể so sánh được với tinh binh Đại Tùy được huấn luyện bài bản.

Hiện tại đội ngũ này của Lý Hiếu Tông được xưng là tinh nhuệ bách chiến bách thắng. Những binh lính đó là những người may mắn còn sống sau trận đại chiến. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, chính vì bọn họ dũng mãnh cho nên mới có thể sống sót trong hoàn cảnh gian khổ. Cho dù là Dương Tự doanh đã dần trưởng thành cũng không thể so sánh được.

Hai thân binh còn sót lại này của Thôi Trung Chấn có thể rời đi được cũng là vì may mắn. Hơn nữa bọn họ cũng không dám hỏi nơi giam giữ Thôi Trung Chấn là ở chỗ nào, mà tìm cơ hội lập tức rời đi. Tìm một người trong đại doanh mấy vạn người không khác nào biển rộng tìm kim.

- Ta có một biện pháp!

Hoàn Nhan Vân Thù nhích lại gần Phương Giải, cười nói.

Phương Giải chính đang suy nghĩ biện pháp nên không để ý tới, chỉ ừ một tiếng, tiếp tục dùng Thiên Lý Nhãn theo dõi động tĩnh của đại doanh quân Tùy phía đối diện. Hoàn Nhan Vân Thù thấy Phương Giải không để ý tới mình, hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng:

- Người Hán các ngươi toàn coi thường nữ nhân như vậy à?

Phương Giải buông Thiên Lý Nhãn xuống, lắc đầu:

- Người Hán đều rất tôn trọng nữ nhân.

- Vậy vì sao ta nói chuyện mà ngươi không nghe.

- Rồi, cô nói đi.

Phương Giải cười bất đắc dĩ.

- Có phải ngươi đã suy nghĩ cách trà trộn vào đó không?

- Đúng vậy.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải báo đáp như thế nào?

Phương Giải không cho rằng nàng ta sẽ nghĩ ra được phương pháp nào hay, cho nên trả lời cho có lệ:

- Nếu cô thực sự có biện pháp, thì cô nói gì ta cũng đáp ứng.

- Thật không?

Hoàn Nhan Vân Thù vui sướиɠ nói:

- Nói phải giữ lời đấy.

Phương Giải nói:

- Tất nhiên.

- Tốt…

Hoàn Nhan Vân Thù lại sát Phương Giải, hạ giọng nói:

- Kỳ thực ngươi muốn tiến vào đại doanh quân Tùy cũng không phải việc khó gì…Ngươi đã quên hiện tại trong đại doanh quân Tùy có một người mà Lý Hiếu Tông không dám đắc tội sao? Chỉ cần người này đồng ý hỗ trợ, cứu Thôi tướng quân cũng không khó lắm.

- Ai?

Phương Giải vội vàng hỏi.

- Quả nhiên ngươi chưa từng để ý tới ta…

Sắc mặt của Hoàn Nhan Vân Thù lập tức ảm đạm xuống, thanh âm đầy ủy khuất.

Phương Giải muốn khuyên, lại không biết nói như thế nào. Thực ra Phương Giải có chút đau đầu với vị công chúa Bắc Liêu xinh đẹp hào phóng này. Tính cách của cô nàng này không những khác với con gái người Hán, ngay cả cách nói chuyện cũng khác nhau rất lớn. Nàng ta có thể nói thẳng ra những lời có thể khiến con gái người Hán mắc cỡ tới chết cũng không dám nói ra. Con gái người Hán cũng không thể làm cái kiểu kề vái sát cánh với Phương Giải như một người bạn như nàng ta được.

Thân là một người có tư tưởng hiện đại, thực ra Phương Giải rất thích tính cách như vậy. Chỉ có điều ở trung nguyên, tính cách của Hoàn Nhan Vân Thù có vẻ không hợp với con gái người Hán.

- Anh ta!

Thấy Phương Giải kinh ngạc, Hoàn Nhan Vân Thù cũng không muốn tiếp tục giằng co ở chủ đề này:

- Thế tử Bắc Liêu Hoàn Nhan Trọng Đức mang theo một vạn dũng sĩ Bắc Liêu chính đang ở trong đại doanh quân Tùy. Lúc trước không phải ngươi đã nói sao, Lý Hiếu Tông không dám gϊếŧ Thôi Trung Chấn, là nhờ anh ta cầu tình. Hàn kỵ Bắc Liêu của bọn ta dũng mãnh, Lý Hiếu Tông muốn thắng trận thì không thể thiếu sự giúp đỡ của anh trai ta. Cho nên y không dám đắc tội với anh ấy.

- Mà ta là Công chúa của Bắc Liêu, nếu ta dẫn theo tùy tùng trở về đại doanh gặp lại anh ta, ngươi cảm thấy Lý Hiếu Tông dám ngăn cản ta không?

Hoàn Nhan Vân Thù có tính cách sảng khoái, nói tới chỗ hưng phấn liền quên luôn phiền muộn lúc trước.

Phương Giải nghe xong, hai mắt liền sáng ngời.

- Đó là một cách hay!

Hắn nắm chặt lấy tay của Hoàn Nhan Vân Thù, nói:

- Hóa ra ta bắt trộm được một phúc tinh từ trong đại doanh của Ân Phá Sơn.

Hoàn Nhan Vân Thù đỏ mặt, nhưng không rút bàn tay về:

- Vậy ngươi phải nhớ điều mà ngươi đã đáp ứng với ta!

Phương Giải vội vàng nói:

- Nhớ rõ, nhớ rõ, sẽ không quên.

Hoàn Nhan Vân Thù còn định nói cái gì đó thì Phương Giải đã quay người ra lệnh chuẩn bị xuất phát. Hoàn Nhan Vân Thù nhìn bóng lưng của Phương Giải, ánh mắt không dời đi. Mặc dù trong lòng nàng có chút thất vọng, nhưng có một sự hạnh phúc lặng lẽ tràn ngập cả trái tim.

Có thể giúp được Phương Giải, nàng rất vui vẻ.

Phương Giải thảo luận một chút với đám thủ hạ. Không nên dẫn theo quá nhiều người đi với Hoàn Nhan Vân Thù, cũng không thể mang theo mười người Cấp Sự Doanh. Dù sao người của Cấp Sự Doanh quá nổi bật, liếc mắt một cái có thể nhận ra đó không phải là hộ vệ mà Hoàn Nhan Vân Thù lần trước mang theo. Cho nên quyết định giao cho Trác Bố Y, Trần Hiếu Nho dẫn theo mời mấy phi ngư bào giả trang làm hộ vệ của Hoàn Nhan Vân Thù. Còn Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến thì đóng giả làm cận vệ của nàng đi vào đại doanh quân Tùy.

Sau khi chuẩn bị xong, Phương Giải hít sâu vào một hơi.

Hắn không cưỡi Xích Hồng Mã, mà đổi thành chiến mã bình thường. Ngồi ở trên lưng ngựa, hắn không nhịn được hỏi Hoàn Nhan Vân Thù:

- Cô muốn ta đáp ứng điều gì?

Hoàn Nhan Vân Thù cười cười:

- Đợi lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết…có lẽ rất nhanh, có lẽ vĩnh viễn sẽ không nói. Nhưng ngươi đã đáp ứng rồi, vĩnh viễn không được đổi ý.

Phương Giải cũng cười cười:

- Vĩnh viễn không nói, vĩnh viễn không được đổi ý, cô có biết vĩnh viễn xa bao nhiêu không?

Hoàn Nhan Vân Thù nhảy lên lưng ngựa:

- Lúc mọi người thề thốt, thường hay nói vĩnh viễn gì đó, hỏi vĩnh viễn xa bao nhiêu, kỳ thực nào có xa như vậy, nó chỉ là cả đời. Chuyện kiếp sau, không nằm ở trong vĩnh viễn. Đời này sống một năm, thì một năm đó là vĩnh viễn. Đời này sống trăm năm, thì trăm năm đó là vĩnh viễn.