Cuộc nói chuyện giữa hắn và La Tiểu Đồ cực kỳ đơn giản, nhưng hắn không thất vọng chút nào. Hắn biết La Tiểu Đồ nhất định sẽ đến, cũng biết La Tiểu Đồ tới làm cái gì. Biết chắc La Tiểu Đồ chờ đợi mình cầu xin y, nhưng Phương Giải biết mình nên làm thế nào, tuyệt sẽ không bước lên con đường mà người khác đặt ra.
Sau nửa canh giờ, cửa phòng lại được mở, người tiến vào vẫn là La Tiểu Đồ. Phương Giải không giật mình. La Tiểu Đồ bưng một cái mâm lớn, phía trên có một bầu rượu, một đĩa thịt bò chín cùng sủi cảo.
Y chậm rãi đi tới trước người Phương Giải, đặt cái mâm xuống.
- Thứ ngươi muốn đây.
Y nói.
Phương Giải cũng không khách khí, ngồi thẳng người, cầm lấy chiếc đũa gắp sủi cảo bỏ vào miệng. Mùi thịt nồng đậm lập tức chui vào miệng, thậm chí lan tỏa tới tận óc. Cắn một cái, nước thịt phun ra, vỏ sủi cảo được làm rất cầu kỳ, Phương Giải không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Uống rượu, ăn sủi cảo.
Phương Giải cũng không ngẩng đầu lên.
- Ăn ngon không?
La Tiểu Đồ nhìn hắn ăn say sưa vậy, không nhịn được hỏi một câu.
Phương Giải dùng chiếc đũa chỉ vào sủi cảo:
- Ngon hay không cứ ăn là biết.
- Chỉ là ta thấy ngươi ăn ngon, mà ta nếm không ra nó ngon hay không. Từ khi có ký ức tới nay, ta không thể phân biệt được hương vị, cho nên việc ăn cơm chưa bao giờ là một việc hưởng thụ với ta. Ngươi có thể hưởng thụ được mỹ vị, mà ta chỉ ăn cho no bụng.
La Tiểu Đồ thản nhiên đáp.
Phương Giải ừ một tiếng, không để ý tới La Tiểu Đồ nữa.
- Ngươi đoán được ta sẽ quay lại, cũng đoán được ta sẽ thả ngươi?
La Tiểu Đồ hỏi.
Lúc hỏi những lời này, ngữ khí của y rốt cuộc có chút cảm tình, có chút phức tạp, có sự không cam lòng, có thất vọng, còn có chút chán ghét.
- Ngươi không dám gϊếŧ ta ở đại doanh, lại cảm thấy không gϊếŧ ta thì có lỗi với chính mình, cho nên ngươi nhất định sẽ thả ta. Trừ hai cái đó ra, còn lựa chọn nào khác không?
Phương Giải Ngô ngẩng đầu nhìn y, rồi hỏi như là đương nhiên.
…
….
- Thơm quá!
Phương Giải ăn hết một mâm sủi cảo lớn, cũng chẳng cần giả vờ giả vịt khách khí. Sủi cảo quả thực rất thơm, mà Phương Giải giống như không lo lắng trong sủi cảo sẽ có độc. Đây là bữa cơm mà hắn ăn thoải mái nhất trong mấy ngày này, cũng là bữa cơm mà hắn ăn no nhất. Phương Giải có một thói quen, ăn cái gì tuyệt sẽ không ăn quá no. Người càng ăn no sẽ càng trở nên lười, mà lười sẽ mất đi cảnh giác.
- Ngươi nói ngươi không cảm nhận được hương vị trong miệng?
Phương Giải hỏi.
La Tiểu Đồ gật đầu.
Phương Giải thở dài:
- Vậy thì đúng là tiếc nuối. Kỳ thực thế gian này có không nhiều thứ để nam nhân hưởng thụ cho lắm. Mỹ vị, rượu ngon, mỹ nhân…ngươi đã mất đi một phần ba hưởng thụ, thiếu đi một phần ba lạc thú. Tuy nhiên điều này cũng làm cho ta hiểu được vì sao mọi người đều nói La Tiểu Đồ là một người không có cảm tình. Hóa ra là vì ngươi đã mất đi vị giác.
Hai chuyện này nghe có vẻ như không liên quan gì tới nhau, nhưng Phương Giải vẫn có thể nói ra một cách hợp lý.
Bất ngờ là La Tiểu Đồ cũng không phủ nhận.
- Không chỉ là không có vị giác, ta cũng không có xúc giác.
La Tiểu Đồ bình thản nói:
- Ăn đồ ăn, không cảm nhận được hương vị từ đầu lưỡi. Ôm nữ nhân, không cảm nhận được cảm giác ở đầu ngón tay, cho nên ta thấy thế giới này thật không thú vị. Có thể làm ta thấy hứng thú có lẽ chỉ còn sự thỏa mãn về tâm lý. Ta là một người sống mà không thú vị, cho nên cũng không cần phải giữ lại cảm tình gì cả.
Y rót cho mình một chén rượu, uống cạn rồi nói:
- Mọi người hay nói rượu có vị cay, nhưng ta không biết vị cay là vị như thế nào.
- Đã hiểu.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nêu việc duy nhất khiến ngươi vui, cũng chỉ còn lại một chút cảm giác thỏa mãn trong lòng.
- Đáng tiếc, trong hai mươi mấy năm qua, ta chưa tìm được việc gì chân chính thỏa mãn ta.
La Tiểu Đồ lắc đầu.
- Ngươi thấy ngươi giấu diếm được La Diệu?
Phương Giải hỏi.
La Tiểu Đồ nhìn hắn một cái, sau đó rời ánh mắt ra ngoài cửa sổ:
- Không nắm chắc…ta chỉ biết rằng ngươi là một người rất quan trọng với Đại tướng quân, bằng không ngài ấy đã thực sự tức giân khi ngươi gϊếŧ Văn Tiểu Đao rồi. Ta chắc chắn một điều rằng, nếu La Văn gϊếŧ Văn Tiểu Đao, Đại tướng quân sẽ không thờ ơ như vậy. Mà vừa lúc ta nghe được một lời đồn, có người nói La Văn không phải là con trai ruột của Đại tướng quân…Biết được điều này, không khó để đoán ra được điều khác.
- Văn Tiểu Đao tất nhiên quan trọng, nhưng còn kém xa con của mình. Ngươi không cần phải phủ nhận, bởi vì ta không nghĩ ra còn có khả năng nào khác. Cũng chỉ có như vậy, Đại tướng quân mới khoan dung độ lượng, thậm chí dung túng ngươi. Ngươi là con của Đại tướng quân, Đại tướng quân không xử trí ngươi bởi vì ngài ấy phải lưu lại một người để nối dõi.
- Ta nói có sai không?
La Tiểu Đồ hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Về cơ bản là đúng.
- Ừ.
La Tiểu Đồ ừ một tiếng:
- Ta chỉ có thể nghĩ tới đó, có lẽ là không sai. La Văn gϊếŧ Chiêm Diệu, ý đồ đoạt quyền khống chế Ung Châu. Lần này trở về Đại tướng quân mang theo sát khí trong mắt, cho nên La Văn chắc chắn phải chết rồi. Nếu La Văn phải chết, như vậy ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Đại tướng quân.
Phương Giải cười nói:
- Đây cũng là lý do mà ngươi muốn gϊếŧ ta…ai bảo ngươi là con nuôi của La Diệu.
- Đây cũng là lý do mà ta lo lắng không giấu được Đại tướng quân…
La Tiểu Đồ bình thản nói:
- Vừa rồi ngươi nói không sai, hiện tại điều duy nhất có thể khiến ta cảm thấy mình còn là một con người, cũng chỉ có cảm giác thỏa mãn kia thôi. Chỉ là ta không ngờ tới, ta và ngươi vốn không có giao tình gì mà ngươi lại nhìn thấu tâm tư của ta như vậy, cho nên ta càng không thể không gϊếŧ ngươi.
- Không cần phải nghĩ quá nghiêm túc.
Phương Giải nói:
- Lúc Văn Tiểu Đao chết, ánh mắt của ngươi đầy hưng phấn, người mù cũng có thể cảm giác được. Ngươi muốn gϊếŧ Văn Tiểu Đao, nhưng ngươi không dám, bởi vì Văn Tiểu Đao một mực ở bên cạnh La Diệu. Hiện tại Văn Tiểu Đao chết rồi, ngươi được thỏa mãn, lại một sự thỏa mãn khác xuất hiện….nếu ta chết, ngươi từ thân phận con trai nuôi biến thành người thừa kế duy nhất của La Diệu. Đổi là ta, khéo ta cũng phải động tâm.
- Nhưng ngươi lại không dám gϊếŧ ta ở đại doanh, bởi vì La Môn Thập Kiệt các ngươi từ lâu vốn không một lòng. Bên ngoài có vô số người đang nhìn chằm chằm, chỉ cần ta chết ở trong đại doanh, ngươi muốn trốn cũng không trốn được. Cho nên ngươi nhất định phải thả ta đi, sau đó gϊếŧ ta lúc ta chạy trốn. Như vậy sẽ không còn nhược điểm rơi vào tay người khác, mà sau khi ta chết, cho dù La Diệu có tức giận với ngươi hơn nữa, cũng sẽ không vì một người chết mà gϊếŧ ngươi, đúng không?
- Đúng
La Tiểu Đồ gật đầu:
- Không sai một câu nào.
- Ta nói đúng, nhưng ngươi hơi có chút sai.
Phương Giải khẽ cười.
- Ta sai ở chỗ nào?
La Tiểu Đồ hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi sai ở chỗ ngươi không biết gì về ta, cũng không biết về La Diệu.
La Tiểu Đồ trầm mặc, dường như đang do dự.
- Vẫn đáng giá để thử một lần.
Y nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Nếu đánh cuộc thắng vậy thì ngươi sẽ được tất cả. Nếu đánh cuộc thua, có lẽ ngày chết của ngươi sắp tới. Hơn nữa xác suất chiến thắng lớn hơn, cho nên đáng giá cược một lần.
La Tiểu Đồ đứng dậy, nhìn ra ngoài:
- Nếu ngươi có thể gϊếŧ được 24 giáp sĩ ở bên ngoài, ta liền để ngươi đi. Trong vòng mười dặm ta sẽ không đuổi theo ngươi, cho nên ngươi cố gắng mà chạy. Ta biết rằng bên cạnh ngươi không thiếu cao thủ, nhưng từ nơi này chạy tới núi Mang Đãng ít nhất phải mất một ngày.
- Thôi đi.
Phương Giải nhìn La Tiểu Đồ, hỏi:
- Nhược điểm lớn nhất của người cuồng vọng chính là tự cho là đúng…Ngươi cảm thấy ngươi khống chế được hết thảy, nhưng lại cố tình không để ý tới điểm quan trọng nhất.
- Điểm gì?
La Tiểu Đồ hỏi.
Phương Giải chỉ vào cái mũi của mình:
- Tại sao ta phải đi? Dù ta gϊếŧ Văn Tiểu Đao nhưng La Diệu cũng không xử phạt ta, bởi vậy có thể thấy được ta có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng La Diệu. Một khi đã như vậy vì sao ta phải đi? Ta đi rồi phải đối mặt với sự đuổi gϊếŧ của ngươi. Ta không đi, ở lại đây thoải mái một tháng, đợi khi La Diệu trở về ngươi liền không còn cơ hội nữa. Kỳ thực không cần chờ một tháng, chậm nhất là sáng sớm ngày mai Diệp Cận Nam sẽ vội vàng trở về. Có Diệp Cận Nam ở đây, cho dù ngươi chó cùng rứt giậu muốn gϊếŧ ta ở đại doanh cũng lấy đâu ra cơ hội.
Hắn cười cười ra vẻ có lỗi:
- Không nghĩ ra được câu khác thích hợp nên mới dùng chó cùng rứt giậu.
La Tiểu Đồ rốt cuộc nhíu mày, nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi nói không sai, một điểm mấu chốt như vậy mà ta lại bỏ quên. Chỉ có cảm giác ngươi nhất định sẽ chạy trốn.
- Ngươi cảm giác rất đúng.
Phương Giải uống hết rượu trong chén:
- Quả thực ta muốn chạy trốn, nên cứ dựa theo như lời ngươi nói đi, bắt đầu tính từ sáng sớm ngày mai, đến khi trời tối đen là thời gian ngươi có thể gϊếŧ ta. Mười dặm là khoảng cách mà tự ngươi nói, đương nhiên ngươi cũng có thể đổi ý.
- Ta muốn biết lý do.
La Tiểu Đồ hỏi.
- Bởi vì ta muốn lấy đi sự tự tin, cao ngạo của từng người trong La Môn Thập Kiệt các ngươi, lý do này đủ chưa?
Phương Giải cười đáp.