Bác Xích nhớ lại trong chốc lát rồi nói:
- Đây là một quan tài rất kỳ lạ, cực kỳ lạnh lẽo. Quan tài có thể giữ được thi thể không bị mục nát. Lúc ta nhìn thấy cỗ thi thể kia, nếu không phải có vết thương trên người, ta còn tưởng rằng y là người sống bị đóng băng. Nhưng A Mạc Tát nói cho ta biết, người thanh niên này đã chết nhiều năm rồi.
Phương Giải vừa nghe lập tức nghĩ tới La Vũ.
- Đó là con trai trưởng của La Diệu?
Hắn hỏi.
Bác Xích ừ một tiếng nói:
- Đúng vậy, chính là con trai trưởng của La Diệu. Về sau ta mới biết y bị chính cha ruột của mình gϊếŧ chết. Một người cha như vậy, có thể dùng từ điên rồ để miêu tả. Y gϊếŧ con của mình, lại gϊếŧ tiểu thϊếp, con gái, huynh đệ, em dâu, cháu trai, thậm chí là phụ thân của y. Một người như vậy…còn có thể gọi là người nữa không?
Phương Giải thở dài:
- Chuyện này ta đã biết.
Bác Xích có chút thương cảm nói:
- Lúc ta nhìn thấy cỗ thi thể kia, ta biết ngay mình không thể làm được. La Diệu muốn bọn ta làm thi thể sống lại. Mặc dù Vu Sư bọn ta có rất nhiều thủ đoạn thần kỳ, nhưng cũng không tới mức nghịch thiên như vậy. Nếu một người vừa mới chết, tùy hoàn cảnh có thể cứu sống, nhưng con của La Diệu đã chết nhiều năm rồi. Tuy quan tài băng bảo vệ thi thể nhiều năm không hư thối, nhưng chắc chắn không thể cứu sống lại được. Mà La Diệu muốn là một người sống, chứ không phải là cương thi.
- Lúc đó ta mới hiểu ra, nhiều Vu Sư chết trong tay La Diệu như vậy là do bọn họ không làm được chuyện này. Mà sở dĩ A Mạc Tát không bị gϊếŧ, là vì y tìm được phương pháp thay thế để giải quyết việc này. Tuy nhiên với trình độ vu thuật của y là không thể làm được. Cho nên y mới đề cử gia tộc Thần Thánh Vu Sư của ta với La Diệu.
Bác Xích kiêu ngạo nói:
- Luận về vu thuật, toàn bộ Vu Sư của tộc Hột, đều kém xa gia tộc Thần Thánh Vu Sư của bọn ta. Bản lĩnh của A Mạc Tát không tính là kém, là một nhân vật lớn ở bên cạnh Đại thổ ty. Nhưng nói về vu thuật kế thừa hoàn chỉnh nhất, thì chỉ có gia tộc của bọn ta.
- Lúc ấy A Mạc Tát nói, không thể làm người chết đã nhiều năm sống lại. Nếu chỉ cần cỗ thi thể đó hoạt động như người người bình thường, thì có thể miễn cưỡng làm được. Dù sao việc chế tạo cương thi không phải là việc khó với Vu Sư bọn ta.
- Cương thi không sợ đao kiếm, không biết đau đớn, chỉ nghe mệnh lệnh làm việc, là binh lính ưu tú nhất. Lúc trước khi Hoàng Đế Thương Quốc lập quốc, Vu Sư của tộc Hột chúng ta đã từng chỉ huy cương thi để chiến đấu. Nhưng từ lúc địa vị của tộc Hột bọn ta ở Thương Quốc càng ngày càng cao, thì rất ít Vu Sư chế tạo cương thi nữa rồi. Bởi vì bọn ta tiếp nhận không ít văn hóa của người Hán, dần dần cũng cho rằng đó là một chuyện thương thiên hại lý.
- A Mạc Tát nói, y có một ý tưởng, cần ta phối hợp.
Bác Xích thu lại cánh tay vừa để lộ ra. Lúc y nhìn thấy tay mình, ánh mắt cũng lộ ra vẻ chán ghét.
- Y nghĩ tới một biện pháp, một biện pháp mà khiến ta không thể không bội phục.
- Biện pháp gì?
Phương Giải hỏi.
- Dường như ngươi rất có hứng thú với chuyện này?
Bác Xích bỗng nhiên hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Ta có hứng thú với bất kỳ chuyện gì liên quan tới La Diệu. La Vũ là tội phạm của triều đình, năm đó vì La Diệu đã gϊếŧ y cho nên Hoàng Đế mới xá tội cho La Diệu. Nhưng nếu La Diệu làm La Vũ sống lại, thì chính là phạm vào luật pháp Đại Tùy. Đây cũng là một trong những chứng cứ để buộc tội La Diệu.
Bác Xích khẽ nhíu mày, dường như không quá tin tưởng lời Phương Giải nói.
Phương Giải hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi?
Bác Xích ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho dù các ngươi làm việc cho Hoàng Đế người Hán, chẳng lẽ ngươi không sợ bị La Diệu gϊếŧ? Ta cảm thấy ngươi điều tra La Diệu còn có một nguyên nhân khác.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Ta không ngại nói mục tiêu của ta với ngươi nghe…Giống như lúc trước ngươi đáp ứng La Diệu, là vì muốn khôi phục lại sự vinh quang của gia tộc Thần Thánh Vu Sư, thậm chí muốn làm Hột Vương. Ta cũng vậy. Chỉ cần bắt được La Diệu, ta liền được Hoàng Đế bệ hạ trọng dụng. Tên tuổi của ta sẽ được viết vào sử sách Đại Tùy. Mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm được hậu thế truyền lưu.
- Đây là một sự hấp dẫn khó có thể cự tuyệt, chẳng phải sao?
Bác Xích trầm mặc một lúc, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai. Trong lòng ai chả có sự tham lam.
- Ngươi nói tiếp đi.
Phương Giải vươn tay ra dấu.
Bác Xích nói:
- Sau khi A Mạc Tát nói suy nghĩ của y cho ta, tuy ta rất thán phục với ý tưởng kỳ diệu này, nhưng vẫn không tìm ra biện pháp giải quyết. Cứ như vậy kéo dài tới mấy tháng cũng không có tiến triển. Vừa lúc đó, La Diệu bỗng nhiên mang ta đi gặp vợ của y. Y nói vợ của y rất đau buồn, từ khi La Vũ chết vẫn không thể khôi phục lại được. La Diệu biết rằng ta có thể điều khiển được dã thú độc trùng, nên bảo ta tới biểu diễn cho vợ y xem.
- Về sau ta thấy vợ của La Diệu hay nhìn gương buồn bã, ta liền hỏi ả vì sao, ả nói dung nhan của mình càng ngày càng già đi, cho nên ả buồn bã. Ả là một nữ nhân rất đẹp, đẹp tới người ta phải xiêu lòng. Ta nghĩ, nếu một nữ nhân như vậy mà già đi biến thành một đóa hoa héo rũ, là một chuyện thật đáng tiếc biết bao. Vì thế ta liền nghĩ biện pháp giúp…cũng vì ta muốn giúp ả duy trì sự xinh đẹp đó không thay đổi, trong lúc vô ý tìm được phương pháp giúp La Vũ sống lại.
Bác Xích tự hào nói:
- Ta tìm đọc rất nhiều điển tịch của gia tộc lưu lại, tìm được phương pháp khiến nữ nhân không già đi. Vì thế ta liền gieo trùng cổ vào vợ La Diệu, khiến ả lão hóa chậm đi rất nhiều. Nhưng phương pháp này có một khuyết điểm, chính là trùng cổ chỉ có thể sống sót trong cơ thể ba mươi năm. Ba mươi năm sau nếu không tìm được trùng cổ tốt hơn, thì trong một đêm ả ta sẽ già nua, thậm chí chết đi.
- Ả nói đồng ý duy trì xinh đẹp ba mươi năm, cũng không muốn thấy mình biến thành một bà già.
- Về sau ả lại nói về chuyện của con mình, nói hy vọng có thêm một đứa bé.
- Sau đó…
Bác Xích có chút hưng phấn nói:
- Ta bỗng nhiên nghĩ ra cách khiến La Vũ sống lại!
…
…
- Ta nói ra ý tưởng của mình với A Mạc Tát, A Mạc Tát cũng cảm thấy có thể thử một lần, hẳn là sẽ thành công. Nhưng phải cần rất nhiều trẻ con để thí nghiệm. Chuyện này chỉ có thể để La Diệu đi làm. Sau khi La Diệu biết được, không hề do dự, lập tức phái người trong vòng một tháng bắt được một trăm đứa nhỏ tới đây. Lớn nhất ba tuổi, bé nhất mới tuổi trăng tròn.
Sắc mặt của Phương Giải trở nên có chút khó coi, thanh âm hơi phát run hỏi:
- Tìm trẻ con làm gì?
- Thay linh hồn.
Bác Xích ngạo nghễ nói:
- Biện pháp này, cho dù là tổ tiên vĩ đại của gia tộc Thần Thánh Vu Sư bọn ta cũng không nghĩ ra, nhưng ta lại nghĩ ra.
Y nhì Phương Giải, hỏi:
- Ngươi có biết linh hồn của con ngươi đặt ở chỗ nào không?
Bác Xích chỉ vào đầu mình nói:
- Nơi này và trái tim. Đầu óc của La Vũ đã bị La Diệu làm cho chấn vỡ, đây cũng là một nguyên nhân mà y không thể sống lại được. Nhưng trái tim của y vẫn còn, mà linh hồn là bám vào trái tim. Vì ta và A Mạc Tát hợp tác lại, móc trái tim của La Vũ ra luyện thành vài giọt máu. Bọn ta tính toán mổ ngực của những đứa trẻ kia ra, rồi nhỏ máu vào trong trái tim bọn chúng. Như vậy, linh hồn của La Vũ sẽ sống trong tim đứa trẻ đó và y được sống lại.
Lúc Phương Giải nghe thấy câu này, liền có chút buồn nôn.
Tuy cách của Bác Xích hoàn toàn không có cơ sở khoa học, nhưng ngẫm lại luyện tim của một người chết thành máu đặc rồi rót vào cơ thể của một đứa bé, đây là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn! Mà lúc Bác Xích nói ra những điều này, không hề có chút hối hận nào. Thậm chí y rất hưng phấn và kiêu ngạo.
- Vì sao…vì sao phải tìm những đứa trẻ nhỏ như vậy?
Hắn hỏi.
Bác Xích nói:
- Bởi vì trẻ con dưới ba tuổi, linh hồn chưa hoàn thành, sẽ không bài xích linh hồn của La Vũ. Cho nên chỉ có thể tìm những đứa trẻ dưới ba tuổi. Ngươi nên biết rằng, tuy vu thuật và y thuật của tộc Hột bọn ta đều rất cao, nhưng nếu muốn mổ ngực đứa nhỏ rồi rót máu vào đó cũng rất khó để cho đứa trẻ đó sống sót…Cho nên lúc đầu có liên tiếp sáu bảy mươi đứa trẻ còn chưa kịp rót máu vào đã chết rồi.
- Về sau bọn ta có chút tuyệt vọng, mỗi ngày mổ ngực một đứa, nhưng không thành công.
Bác Xích thở dài:
- Về sau, nếu không phải phu nhân của La Diệu nhắc nhở, chỉ sợ bọn ta sẽ thất bại. Không thể không nói, ả là một thiên tài. Trong lúc rảnh rỗi ta có dạy cho ả một ít vu thuật, chính ả cũng thích nghiên cứu. Không ngờ ả tiến bộ rất nhanh, không bao lâu đã vượt qua một Vu Sư bình thường của tộc Hột.
- Lúc biết được thí nghiệm không thành công, ả tới tìm ta và A Mạc Tát. Ả nói không bằng trước khi mổ ngực đứa trẻ, biến đứa trẻ thành cương thi trong một lúc, đợi cho miệng vết thương khép lại rồi hẵng thu hồi trùng cổ. Như vậy sẽ giúp đứa trẻ không chết vì mất quá nhiều máu.
- Lúc ấy ta và A Mạc Tát đều bừng tỉnh, chuẩn bị nghiên cứu biến một đứa trẻ thành cương thi như thế nào. Ngươi có biết rằng, tuy trẻ con rất yếu ớt, nhưng lại có sức sống nhất, cũng bài xích trùng cổ lớn nhất. So với người trưởng thành còn bài xích hơn. Nếu bài xích quá lớn sẽ khiến đứa trẻ chết. Nhưng vợ của La Diệu nói, ả đã tìm được phương pháp. Hóa ra ả đã biến những đứa trẻ chết trong thí nghiệm trước thành cương thi, thật là giỏi.
- Kế tiếp là ta, A Mạc Tát và vợ của La Diệu cùng nhau hoàn thành. Nhưng dù tìm được phương pháp rồi, thì muốn thành công cũng rất khó.
- Chỉ còn một đứa trẻ cuối cùng, là một nam hài mới tuổi trăng tròn. Lúc ấy ta và A Mạc Tát đều đã tuyệt vọng, biết không thể thành công. Nhưng vợ của La Diệu lại nghĩ ra một biện pháp!
Trong mắt Bác Xích toát ra một vẻ yêu dị, làm cho người ta phải kinh hãi.
- Ả đúng là một thiên tài!
Bác Xích hưng phấn nói:
- Ả nói, nếu làm trực tiếp không thể thành công, vậy thì bọn ta có thể rót máu tươi của La Vũ vào trong trùng cổ, sau đó gieo trùng cổ vào trong trái tim của đứa nhỏ. Như vậy, có thể sẽ thành công.
- Lúc ấy La Diệu đã chuẩn bị phái người tiếp tục bắt trẻ con. Y đứng bên cạnh ba người bọn ta nhìn bọn ta động thủ với đứa trẻ cuối cùng. Đầu tiên bọn ta thật cẩn thận đổ máu vào trong trùng cổ, sau đó gieo trùng cổ vào trong cơ thể đứa trẻ. Bọn ta đợi một canh giờ, thời gian dần qua, càng thêm tuyệt vọng. Đứa bé đau đớn khóc suốt, sau đó dần dần mất đi sức sống. Nó quá nhỏ, khó có thể chịu đựng được trùng cổ ăn mòn.
- Một canh giờ sau, đứa trẻ đó cũng không còn thở.
- La Diệu rất tức giận, lúc ấy liền muốn gϊếŧ ta và A Mạc Tát. Nhưng vừa lúc đó, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền. Đứa trẻ tưởng rằng đã chết đi kia, dường như bị tiếng sấm làm cho kinh hãi rồi phát ra tiếng khóc to. Bọn ta đều sững sờ nhìn đứa trẻ.
- Trùng cổ hoàn mỹ dung nhập vào trong cơ thể đứa trẻ, đứa trẻ khôi phục được sinh khí….Bọn ta thành công, cuối cùng cũng thành công!
Bác Xích mỉm cười, cười rất đắc ý và kiêu ngạo.
- Đứa trẻ đó…giờ đang ở đâu?
Phương Giải giấu bàn tay nắm chặt vào trong ống tay áo, để cho Bác Xích không nhìn thấy tay mình đang run rẩy.
Mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng hắn, cái áo dính thật chặt vào người.
- Không biết!
Bác Xích thở dài:
- Về sau người của Phật tông liền xuất hiện ở phủ La Diệu. Bọn ta không còn gặp đứa trẻ đó nữa. Ta hoài nghi nó đã bị người của Phật tông mang đi rồi. Lúc Thương Quốc vẫn còn tồn tại, người của Phật tông rát có hứng thú với vu thuật của tộc Hột bọn ta. Mời rất nhiều Vu Sư tới Đại Tuyết Sơn…nhưng không có ai trở về.
- Về sau, bởi vì một việc mà La Diệu muốn gϊếŧ ta, may mà ta trốn thoát được…Hừ, ta là hậu nhân của Thần Thánh Vu Sư, làm sao dễ dàng bị gϊếŧ như vậy? Tuy thân thể hiện tại của ta có chút xấu xí, nhưng cứng rắn như nam thạch, không có bất kỳ sơ hở nào!