Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 299: Kiếm phổ

Mộc Tiểu Yêu đung đưa theo mỗi lần va chạm. Hai cái đùi thon dài chắc nịch của nàng vẫn kẹp chặt lại. Càng về sau nàng càng ý loạn thần mê. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tư vị này. Nhưng thân thể của nàng đã thành thục. Đau đớn lúc đầu qua đi, một cảm giác giống như điện giật lan tỏa toàn thân nàng.

Về sau, bàn tay bám vào thùng gỗ cũng dần mất đi khí lực. Hai chân không thể giữ được thăng bằng như cũ. Đầu gối hơi hướng về đằng trước, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi. Nhưng tư thế này nhìn ở đằng sau càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trong nháy mắt, cảm giác chinh phục khiến máu của Phương Giải càng thêm sôi trào.

Từ thắt lưng trở lên là cái váy đỏ chót. Từ thắt lưng trở xuống là da thịt trắng ngần, Hai màu sắc tương phản này cực kỳ đẹp đẽ, mang lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn cho thị giác.

Phương Giải vuốt ve vòng em mềm như vải của Mộc Tiểu Yêu. Bởi vì sung sướиɠ, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn. Động tác càng lúc càng nhanh.

Rốt cuộc, Mộc Tiểu Yêu không nhịn được kêu lên một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Khiến cho tâm thần của Phương Giải phải rung động. Thanh âm này nghe như tiếng nhạc hay nhất của thế gian, giống như thanh âm tự nhiên.

Mùi thơm trên cơ thể Mộc Tiểu Yêu vốn rất đặc biệt. Dưới sự vận động kịch liệt, mùi mồ hôi và mùi cơ thể hòa quyện vào một chỗ, càng thêm thúc dục thú tính của Phương Giải. Mùi thơm thấm vào ruột gan này giống như mùi của xuân dược, khiến cho người ta muốn dừng mà không được.

Cũng không biết bao lâu, Phương Giải ôm Mộc Tiểu Yêu đã xụi lơ. Bàn tay run rẩy cởi bỏ nút thắt trước ngực của nàng, sau đó thô lỗ xé rách áo ngực của nàng. Hai núi đôi mềm mại lập tức xuất hiện. Khiến cho Phương Giải phải hoa mắt.

Trắng ngần mà mềm mại.

(Lược bỏ @@)

Cũng không biết qua bao lâu, hai người mới khôi phục lại một ít từ tình trạng kiệt sức. Nước trong thùng gỗ còn chưa tới một nửa. Hai người nằm ôm nhau trong thùng gỗ.

Cơ thể Mộc Tiểu Yêu vẫn nóng như trước. Dường như vẫn chưa khôi phục lại từ cơn cuồng hoan. Nàng thở hổn hển, tạo ra một thanh âm kiều diễm. Bàn tay to lớn của Phương Giải vẫn còn đặt ở bộ ngực của nàng. Giữa hai ngón tay là nụ hoa màu đỏ.

Ngực của Phương Giải lên xuống phập phồng. Cả người đều ướt. Không biết là mồ hôi hay là nước.

Không thể phủ nhận rằng, hắn không chỉ một lần nghĩ tới làm chuyện đó với Mộc Tiểu Yêu. Nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ việc đó tới đột nhiên như vậy. Tới một cách đột nhiên, khiến hai người có chút chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi tầng cửa sổ mỏng manh kia đâm thủng. Kiểu quan hệ trước kia của bọn họ cũng theo đó mà tan biến.

- Phương Giải…

- Ừ?

- Có phải hơi đột ngột không?

Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt nói:

- Muội…muội lớn hơn huynh mười một tuổi.

Phương Giải giơ tay nhéo cái mũi của nàng một cái, sau đó hôn lên môi rồi lên trán nàng:

- Mọi người hay nói, nữ đại tam bão kim chuyên, hơn mười một tuổi thì sao chứ? Nàng có tướng vượng phu, ta thích.

(* Nữ đại tam bão kim chuyên: Nữ hơn ba ôm gạch vàng. Theo quan niệm của người TQ, lấy vợ hơn tuổi là tốt. Có câu thơ: “Nữ hơn một, ôm gà vàng. Nữ hơn hai, vàng đầy hũ. Nữ hơn ba, ôm gạch vàng”)

Mộc Tiểu Yêu cẩn thận nhìn Phương Giải, sau đó có chút lắp ba lắp bắp nói:

- Mời vừa rồi…có phải muội hơi phóng túng không?

Phương Giải thiếu chút nói câu, Trầm Khuynh Phiến còn phóng túng hơn nàng. May mà kịp thời im miệng. Tuy Mộc Tiểu Yêu mặc một bộ váy đỏ chói mắt, nhưng nàng là một nữ tử bảo thủ. Khác với Trầm Khuynh Phiến có thể trêu đùa ngả ngớn, mặc dù ở lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, nàng cũng bị động chịu đựng.

- Nàng càng phóng túng, ta càng vui vẻ.

Phương Giải hôn vào trán nàng một cái, sau đó nhìn nước vẩy ra đầy đất, không nhịn được cười:

- Nhìn đống lộn xộn này, chắc không ai tin tưởng chúng ta chỉ tắm rửa thôi.

Lời này khiến cho khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu càng đỏ. Nàng đứng lên nghe ngóng, sau đó nhanh chóng đứng dậy muốn sửa sang lại phòng tắm. Nhưng mới đứng lên, hai cái đùi mềm nhũn khiến nàng lại phải ngồi xuống. Phương Giải đỡ lấy nàng, áy náy nói:

- Vừa rồi hơi thô lỗ. Cũng không biết vì sao không khống chế nổi…

- Không sao.

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, đỏ mặt nói::

- Tuy nhiên huynh đi ra ngoài trước đi, lấy hộ muội bộ quần áo để thay.

Phương Giải nhìn kỹ, mới phát hiện bộ váy đỏ của Phương Giải đã bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ. Nhưng Mộc Tiểu Yêu như hiện tại lại có nét đẹp đặc biệt.

- Mau đứng dậy đi.

Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng nói:

- Tí nữa bọn họ đều trở về, nếu bọn họ nhìn thấy sẽ không tốt…Hai người cùng đi ra khỏi phòng, sẽ khiến bọn họ suy nghĩ linh tinh.

- Hôn ta một cái.

Phương Giải chỉ mặt mình cười:

- Hôn ta một cái, ta liền giúp nàng lấy một bộ quần áo. Không hôn, ta liền ở đây đợi người tới cứu.

- Không được…

Mộc Tiểu Yêu vội vàng lắc đầu, hôn nhẹ vào mặt Phương Giải một cái. Phương Giải lập tức lắc đầu bất mãn:

- Như vậy sao được, phải nhiệt tình một chút.

Mộc Tiểu Yêu không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Trong ánh mắt Phương Giải đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến trong lòng nàng sợ hãi. Nàng nhắm mắt lại, hôn vào môi Phương Giải một cái. Còn chưa rời môi, Phương Giải đã ôm lấy cổ, sau đó lại là một nụ hôn dài và sâu, khiến cho nàng phải hít thở không thông.





Lúc Trầm Khuynh Phiến trở về, phát hiện ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu có chút tránh né, đi đường chân cứ nhũn ra. Một người thông minh như nàng ngay lập tức đoán ra Phương Giải đã làm cái gì. Sau đó nàng trợn mắt liếc Phương Giải một cái, tiến lên đỡ lấy Mộc Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói:

- Sư tỷ giả bộ thật chẳng giống chút nào. Cái chuyện đó không liên quan gì tới tu vị và thể chất. Sư tỷ ngượng chống, chẳng phải tự làm khó mình sao?

Mộc Tiểu Yêu ấp úng không biết trả lời như thế nào. Lần đầu tiên cảm nhận được thiện ý của Trầm Khuynh Phiến, khiến trong lòng nàng ấm áp.

- Chúng trở quay lại thôi.

Trầm Khuynh Phiến đỡ lấy nàng. Lúc đi lên cầu thang, Trầm Khuynh Phiến quay đầu, quăng ánh mắt hỏi tội về phía Phương Giải. Phương Giải liền quay đầu sang một bên, không dám nhìn nàng. Tuy nhiên, Trầm Khuynh Phiến thể hiện thái độ thân mật như vậy với Mộc Tiểu Yêu, khiến trong lòng hắn rất vui mừng.

Phương Giải cỡ nào hy vọng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu có thể hòa hợp với nhau. Hiện tại, việc mà hắn đã suy nghĩ hồi lâu nhưng không cách nào giải quyết đang phát sinh, khiến cho hắn rất vui mừng. Những suy nghĩ lộn xộn khiến cho người ta cảm giác khó chịu trong đầu đã tán đi.

Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng Phương Giải phát hiện lúc này trong lòng mình rất thoải mái và tỉnh táo.

Nhìn Mộc Tiểu Yêu khó khăn đi lên trên lầu, Phương Giải liền áy náy. Nam nhân quả thực sẽ rất kiêu ngạo vì chuyện như vậy. Nhưng vật kia của hắn dũng mãnh không như bình thường…Mà lúc ở phòng tắm, Phương Giải có hơi chút dã man. Sung sướиɠ qua đi, chắc giờ Mộc Tiểu Yêu rất mệt mỏi.

Phương Giải đứng dậy, tới phòng bếp tự tay nấu hai bát mỳ.

Lúc hắn bưng mỳ lên trên lầu, nghe thấy hai người đang nói chuyện bên trong, không biết nên đi vào hay không. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến khẳng định cũng nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nên ngừng nói chuyện lại. Sau khi Phương Giải đi vào, thấy mắt của hai người đều có chút đỏ. Có vẻ như vừa mới khóc.

- Làm sao vậy?

Phương Giải hỏi.

- Không có việc gì.

Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:

- Chỉ có điều chợt nhớ tới lúc trước tông môn bị phá, có chút buồn rầu mà thôi.

Hai người đang nói chuyện trước kia, Phương Giải không xen vào. Giữa hai người vốn tồn tại khúc mắc. Khúc mắc ngoài hai nàng tự mình giải quyết ra, không ai xen vào được.

Phương Giải cười cười, đưa mỗi người một bát:

- Hai người nếm thử mỳ tình yêu của ta xem?

Nhìn hai người cúi đầu ăn mỳ, Phương Giải ngồi xuống ghế, tìm đề tài nào đó để giảm bớt xấu hổ:

- Khuynh Phiến, vừa rồi nàng đi đâu vậy?

- Phủ Di Thân Vương.

- À?

Nghe thấy câu trả lời này, Phương Giải không khỏi sững sờ.

- Đi tới đó làm gì? Chỗ đó đã bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử phong tỏa rồi mà.

Trầm Khuynh Phiến lắc đầu:

- Tuy Đại Nội Thị Vệ Xử lưu lại không ít người trông coi Vương phủ, nhưng không có nhiều cao thủ lắm. Vây cánh của Di Thân Vương đều đã bị gϊếŧ, chắc Đại Nội Thị Vệ Xử không còn lo lắng có người xông vào. Di Thân Vương tính toán lâu như vậy, muội vẫn cảm thấy trong phủ của y cất dấu không ít bí mật.

Trầm Khuynh Phiến nói:

- Nếu Di Thân Vương còn có phòng bí mật gì đó. Liệu bên trong có cất dấu bảo bối hay không. Nghe nói mấy năm nay y sưu tầm các công pháp bí tịch, lôi kéo được không ít khách giang hồ. Nhưng muội âm thầm tìm trong Vương phủ nửa ngày, không tìm được gì.

Nghe thấy điều này, Phương Giải chợt nhớ tới một việc.

Hắn đưa cuốn sách mà lão già ở Tàng Thư Lâu tặng hắn cho Trầm Khuynh Phiến:

- Nàng xem cuốn này xem. Ta có xem qua, mấy tờ cuối hình như có liên quan tới việc tu hành kiếm ý. Ta không có thiên phú về phương diện đó, nên xem không hiểu lắm.

Trầm Khuynh Phiến nhận lấy cuốn sách mà Phương Giải đưa, mở ra nhìn. Lúc nhìn vài tờ cuối, mắt nàng bỗng sáng lên. Nàng không tự chủ được đứng dậy, suýt nữa làm đổ bát mỳ. Nàng nhìn về phía Phương Giải, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

- Đây là…đây là kiếm pháp của Vạn Kiếm Đường.

- À?

Phương Giải sửng sốt, đứng dậy bước nhanh tới, nhìn nhìn cuốn sách, hỏi:

- Làm sao nàng nhìn ra được.

- Bởi vì muội tu hành chính là kiếm pháp của Vạn Kiếm Đường…

Trầm Khuynh Phiến nói:

- Năm đó sau khi tách ra ở thành Đại Lý của Nam Yến, bọn muội đi về hướng đông, các huynh đi về hướng bắc. Trên đường đi muội có chiếm được một quyển kiếm phổ của một khách giang hồ. Chính là Vạn Kiếm Đường gì đó. Nhưng kiếm phố này rất lộn xộn, hiển nhiên không phải từ trong tay của đệ tử Vạn Kiếm Đường. Từ đó về sau, muội vẫn dựa theo kiếm phổ đó, tự mày mò tu hành.

- Mấy trang sách này tuy đơn giản, nhưng không thể nghi ngờ rằng chính là kiếm pháp của Vạn Kiếm Đường. Hơn nữa…còn là kiếm phố chính xác nhất của Vạn Kiếm Đường!

Phương Giải hoàn toàn sững sờ, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ…tiền bối trông coi Tàng Thư Lâu kia, chính là người của Vạn Kiếm Đường? Nhưng Vạn Kiếm Đường mai danh ẩn tích từ lúc Đại Tùy mới lập quốc. Nếu ông ta là đệ tử của Vạn Kiếm Đường, chẳng phải đã sống hơn một trăm tuổi rồi sao? Tuy nhiên, người có tu vị cao thâm, sống hơn một trăm tuổi cũng là chuyện bình thường. Ta nghe nói Trương chân nhân của núi Võ Đang cũng đã hơn trăm tuổi rồi.

- Có thể cho muội mượn xem vài ngày được không?

Trong mắt Trầm Khuynh Phiến đầy hưng phấn. Hoàn toàn không để ý tới lời Phương Giải nói.

- Được chứ.

Phương Giải gật đầu:

- Kiếm ý ghi ở mấy trang cuối không thích hợp với ta.

Trầm Khuynh Phiến gật đầu, cầm chặt cuốn sách chạy ra ngoài.

- Nàng là một người mê võ nghệ.

Mộc Tiểu Yêu không nhịn được cười:

- Còn mê hơn cả huynh.

Phương Giải gãi đầu, cười nói:

- Nếu lão tiền bối kia thực sự là đệ tử của Vạn Kiếm Đường, vậy thì cuốn sách đó thực sự có tác dụng với Khuynh Phiến. Nàng ấy chỉ thích kiếm pháp. Dựa vào một cuốn kiếm phổ không trọn vẹn mà tự lĩnh ngộ và tu thành Cửu Phẩm. Không ai biết sau khi học được kiếm phổ chân chính này, nàng ấy sẽ thu hoạch được gì!

- Nhưng muội vẫn trì trệ không tiến…

Mộc Tiểu Yêu hơi ảm đạm nói:

- Tu vị không có tiến bộ gì.

- Đừng nóng vội.

Phương Giải nắm lấy tay Mộc Tiểu Yêu, ngồi xuống bên cạnh nàng:

- Có lẽ nàng thuộc về loại hình ngộ đạo…Trên giang hồ cũng không thiếu chuyện, một người nào đó gặp được cơ duyên ngộ đạo, công pháp đại thành đó sao. Với lại, cuộc sống của chúng ta đang dần tốt hơn. Thế là đủ rồi.