Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 230: Dường như có manh mối

Mũi đao từng chút từng chút tiền vào bụng dưới Vương Duy, tay Phương Giải ổn định dị thường. Vương Duy thậm chí có thể cảm nhận được mũi đao di chuyển từng chút từng chút một trong da thịt mình, không cần nghi ngờ, chỉ một giây nữa thôi mũi đao kia sẽ đi qua da thịt hắn đâm vào bụng dưới hắn. Ngày Vương Duy còn ở biên giới Tây Nam, nổi tiếng với tác phong lạnh lùng gϊếŧ người như ngóe. Hắn rất rõ bị đao đâm vào bụng sẽ là hậu quả như thế nào, bởi vì hắn từng không chỉ một lần làm như vậy.

Đối với người thường mà nói, sau khi mũi đao mang theo rãnh máu rút ra, khoang bụng trong nháy mắt mất đi áp lực sẽ đem ruột một hơi ép ra ngoài. Nếu không tổn thương đến ruột, tay chân nhanh nhẹn có thể đem ruột nhét lại vào trong, sau đó dùng vải ấn chặt vết thương, người không chết được. Nhưng chỉ cần mũi đao xoay ngang trong ổ bụng, thần tiên cũng khó cứu.

Mà đối với người tu hành mà nói, trong bụng dưới còn có một thứ trí mạng, đó chính là đan điền khí hải.

Đây là điểm yếu của tất cả các tu hành giả

Đương nhiên, đại tu hành giả nội kình cực kì mạnh mẽ, thân thể dùng nội kình tôi luyện ra có thể sánh ngang với sắt thép. Đao kiếm bình thường căn bản khó có thể gây thương tổn. Với tu hành của Vương Duy mà nói, đương nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới này, huống chi trong tay Phương Giải chính là thần binh triều lộ đao chém sắt như chém bùn.

- Ngươi cũng là xuất thân biên quân, đối với cái chết khẳng định sâu sắc hơn người bình thường rất nhiều.

Phương Giải mỉm cười nói:

- Ngươi nên tin rằng ta không phải đang uy hϊếp ngươi, nếu không lấy được câu trả lời từ trong miệng người, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống tiếp, bởi vì ta sẽ không để cho người khác biết rằng ta đã bắt ngươi, đây không nghi ngờ là đang hủy hoại tiền đồ. Hơn nữa ta cũng không muốn Di Thân Vương biết ta gϊếŧ người của hắn, xét cho cùng ta hiện tại cũng qua lại rất gần với Di Thân Vương.

Vương Duy cắn răng cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng nói lời đường mật có thể lừa được ta sao? Cho dù ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ gϊếŧ ta.

Phương Giải lắc đầu:

- Sao có thể như vậy được, nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ coi ngươi như người một nhà. Ngươi nên biết hiện tại ta đang thiếu người, mặc dù Di Thân Vương coi trọng ta nhưng bên cạnh ta không có thực lực đủ mạnh, ta cần người giúp đỡ… Nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ coi ngươi như người một nhà, ngươi có thể cân nhắc một chút, cho ta câu trả lời trước khi ta run tay.

- Ngươi là người thông minh, bằng không năm xưa đã không rời khỏi phủ Đại tướng quân chạy đến Bạch Thủy Thành. Bởi vì ngươi hiểu rõ tính cách La Diệu, ở trong đại viện phủ đại tướng quân, ngươi khẳng định đã nhìn thấy nghe thấy một số không nên biết. Cứ tiếp tục như vậy, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cho nên ngươi dứt khoát cầu La Diệu chạy đến Bạch Thủy Thành… Kẻ thức thời như ngươi khẳng định hiểu được, những lời ta nói lúc trước đều là nói thật.

Sắc mặt Vương Duy biến ảo không ngừng, hắn không thể xác định những lời Phương Giải nói là thật tâm hay không. Hơn nữa từ trong lời nói của Phương Giải, hắn biết được Phương Giải bây giờ hình như cũng là người của Di Thân Vương. Nhưng hắn lại không thể khẳng định Phương Giải có phải đang moi tin từ hắn hay không, Phương Giải là hồng nhân trước mặt hoàng đế, hắn có lý do gì đứng về phía Di Thân Vương?

Vương Duy bởi vì sự việc Khách Thắng Cư mất đi con đường quan lộ, thời điểm cùng đường, một quản sự của phủ Di Thân Vương đến tìm hắn, giúp hắn gỡ bỏ đại bộ phận lỗi lầm. Nói cho hắn biết, chỉ cần hắn chịu làm việc cho Di Thân Vương, tương lai sẽ trở thành người trên người. Vương Duy nắm chặt cơ hội đó, nhận một nhiệm vụ từ trong tay quản sự, chính là trông coi viện tử kia. Trên thực tế, đến bản thân hắn cũng không quá rõ trong viện tử đó rốt cục là giấu cái gì.

Quản sự kia chỉ nói cho hắn biết, thứ nằm trong viện tử này cực kì quan trọng. Nếu bị người khác phát hiện, không những hắn chết không có chỗ chôn, mà Vương gia cũng bị liên lụy. Vương Duy từ trong lời nói nhạy bén phát giác được, Di Thân Vương khẳng định muốn làm một phen đại sự. Và thứ giấu trong viện tử này, chính là một số chứng cứ liên quan đến Di Thân Vương. Cho nên hắn rất sợ, sợ rằng mình đã bước lên một con thuyền hải tặc lớn.

Đó là lý do vì sao hắn trở nên nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều điên điên khùng khùng nhìn ra cửa rống vài câu.

Hắn là đường cùng mới dựa vào Di Thân Vương, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa được gặp Di Thân Vương. Phương Giải hoàn toàn khác hắn, Phương Giải là một người tiền đồ gấm vóc, tại sao cũng phải ngả về phía Di Thân Vương? Nếu không có gì bất ngờ, mười năm sau, Phương Giải sẽ có một vị trí cực kì trọng yếu trong triều đình. Phương Giải không cần mạo hiểm như vậy, đây chính là chỗ Vương Duy không dám tin tưởng Phương Giải.

- Gϊếŧ ta đi.

Vương Duy hít một hơi thật sâu nói:

- Bất luận ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi, với lại ngươi đã biết ta bây giờ là người của Di Thân Vương, một khi Di Thân Vương biết chuyện ta bị ngươi gϊếŧ, ngươi cảm thấy mình sẽ có quả ngọt ăn sao?

Phương Giải mỉm cười nói:

- Ngươi đoán đi, nếu ta trực tiếp nói cho Di Thân Vương biết, ta vì thù cũ mà gϊếŧ ngươi, Di Thân Vương có trách tội ta không?

Hắn thở dài một tiếng nói:

- Ta không có tâm trạng đấu võ miệng với kẻ nhàm chán như ngươi, nếu ngươi quyết định không nói, ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác… Sở dĩ ta tìm ngươi, bởi vì đây là con đường nhanh nhất, nếu ngươi khăng khăng không nói, ta cũng không ngại đi đường vòng tìm chân tướng.

- Tại sao…

Vương Duy nhìn Phương Giải hỏi:

- Tại sao ngươi lại hứng thú với chuyện của La Diệu như vậy?

- Bởi vì có người muốn biết La Diệu có thực sự trung thành với Đại Tùy hay không, về phần là ai muốn biết, ta không thể nói cho ngươi biết được.

Phương Giải cười nói

- Hoàng đế?

Vương Duy ngơ ngác một lúc, sau đó lại lắc lắc đầu:

- Vương gia?

Phương Giải bất đắc dĩ nói:

- Trời sắp sáng rồi, hi vọng sau khi ngươi chết đầu thai kiếp sau đừng thù oán ta.

Nói xong câu này, triều lộ đao trong tay tiến lên một phân nữa. Phụt một tiếng, lưỡi dao nằm gọn trong bụng Vương Duy, một cỗ khí lưu yếu ớt theo máu phun ra ngoài, huyết dịch thuận theo lưỡi đao róc rách chảy xuống giống như một dòng suối nhỏ, tiếng máu rơi xuống đất tí tách tí tách vang lên hết sức rõ ràng.

- Đừng gϊếŧ ta!

Vương Duy vội vàng cầu khẩn nói:

- Xin ngươi… đừng gϊếŧ ta.

Vương Duy chết rồi, bởi vì hắn đã nói thật.

Kì thực hắn hoàn toàn không có đoán sai, bất luận hắn nói hay là không nói, Phương Giải đều sẽ không giữ lại hắn. Thời điểm cuối cùng, đến Phương Giải cũng cho rằng mình sẽ không thu hoạch được gì. Vương Duy là một kẻ gϊếŧ người như ngóe, người như vậy thường không sợ hãi cái chết mãnh liệt như vậy.

Hơn nữa hắn không phải một người dễ dàng bị dọa, cho nên Phương Giải cũng không chắc chắn.

Nhưng khoảng khắc lưỡi dao đâm thủng bụng dưới Vương Duy. Phương Giải mới hiểu, thì ra người lạnh lùng cỡ mấy thời điểm đối diện với cái chết cũng sẽ trở nên yếu ớt. Điều này khiến cho Phương Giải càng thêm khâm phục những nhân vật anh hùng thấy chết không sờn trong truyền thuyết, nhưng trên thực tế tuyệt đại bộ phần người trên thế giới này đều không muốn chết, đều sợ chết, ảnh hưởng thường là chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, đứng trước cái chết con người có lẽ mới thực sự bình đẳng.

Phương Giải không để Vương Duy chết quá đau đớn, triều lộ đao nhẹ nhàng cắt đứt cổ họng Vương Duy. Chỗ cổ bị đứt tràn ra một dòng bọt máu, thậm chí không không chảy quá nhiều máu. Tốc độ xuất đao của Phương Giải đủ nhanh hơn nữa đủ chuẩn. Cắt đứt khí quản, nhưng không tổn thương động mạch hắn.

Nhìn một người từ từ mất đi sức sống, Phương Giải sắc mặt ngưng trọng nhìn sang Trầm Khuynh Phiến.

- Ta hiện không thể không hoài nghi, năm xưa người ra tay uy hϊếp các ngươi khả năng chính là La Diệu.

Hắn vung đao chém, cắt đứt dây thừng đang trói Vương Duy. Thi thể Vương Duy phịch một tiếng rơi bịch xuống đất, tóe lên một đóa huyết hoa. Người này trước lúc chết sợ hãi nhìn Phương Giải, chất vấn hắn tại sao lại nói dối. Phương Giải chỉ lắc lắc đầu nói, lý do lúc trước ta đã nói qua.

Ta sẽ không để người khác biết việc ta bắt ngươi, bởi vì ta còn phải tiếp cận Di Thân Vương.

Hắn nhìn thi thể Vương Duy thở dài nói:

- Trong phủ La Diệu quả nhiên nuôi vu sư người Man, ta ban đầu cũng không cảm thấy Vương Duy có thể biết nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ hắn đến Bạch Thủy Thành, chính vì vô ý nhìn thấy những bí mật đó, sợ sau khi La Diệu phát hiện sẽ bị xử tử như phụ thân hắn, cho nên mới cầu xin La Diệu thả hắn đến biên quân. Đường đường An quốc công, tả tiền vệ đại tướng quân La Diệu, trong phủ lại nuôi yêu tà… Chuyện này rất là kỳ quái.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Trầm Khuynh Phiên, nhíu mày nói:

- Tu vi La Diệu đủ mạnh, Khâu Dư tiên sinh từng nói, La Diệu tuyệt đối là một trong những cửu phẩm đại tu hành giả mạnh nhất thế gian. Hắn có khả năng dựa vào sức lực một người làm kinh sợ cả một sư môn, cũng có khả năng đem người như Đại Khuyển triệu tập đến, kì thực thời điểm ngươi nói với ta những chuyện đó ta đã hoài nghi, ở Tây Nam có thể làm được việc này, dường như La Diệu là đáng nghi nhất… Mà trong người ta vẫn còn độc cổ, lại có liên quan đến việc hắn nuôi Vu Sư trong nhà…

Phương Giải có chút đau khổ hỏi:

- Vậy… ta và La Diệu là quan hệ gì? Nếu tất thảy thực sự là hắn, hắn tại sao lại muốn làm vậy? Tại sao muốn triệu tập các ngươi bảo vệ ta? Tại sao lại để vu sư gieo cổ độc vào trong cơ thể ta? Tại sao truy sát ta luôn là người của Phật tông, La Diệu với người của Phật tông lại là quan hệ như thế nào? Ta với người của Phật tông… lại là quan hệ như thế nào?

Trầm Khuynh Phiến nhìn ra đau khổ trong ánh mắt Phương Giải, nàng giơ tay nắm tay Phương Giải nhẹ giọng nói:

- Trước khi sự tình chưa được điều tra rõ, cũng không thể khẳng định như vậy. Chúng ta ban đầu đúng là bỏ chạy từ Nam Yến, ở Tây Nam trăn trở lẩn trốn mười mấy năm. Nếu đúng là La Diệu, hắn sẽ không cho phép người khác truy sát ngươi ngay dưới mắt hắn. Đương nhiên, tiền đề là huynh và hắn thực sự có quan hệ gì… Còn nữa, đều là người của Phật tông truy sát huynh, cho nên quan hệ giữa huynh và Phật tông, nhất định không thân thiết.

Lời an ủi này khiến cho trong lòng Phương Giải dễ chịu hơn một chút, hắn thực sự không muốn có quan hệ gì với Phật tông. Hắn bây giờ càng ngày càng thích Đại Tùy, nếu hắn thực sự có quan hệ không rõ ràng với Phật tông, vậy thì hắn chỉ có thể bỏ chạy một lần nữa. Bởi vì cử chỉ tùy ý của Trung Thân Vương ở Phan Cố khả năng chỉ là thương hại, Phương Giải ở Đại Tùy như cá gặp nước. Hắn sẽ không cho phép thành tựu khó khăn lắm mới có thể đạt được, bởi vì hai chữ Phật tông mà tan thành mây khói.

Nhưng từ những gì đã điều tra được, La Diệu thực sự rất có khả năng chính là người năm xưa uy hϊếp bọn Đại Khuyển Trầm Khuynh Phiến Mộc Tiểu Yêu bảo vệ hắn. Phỏng đoán này khiến Phương Giải càng thêm đau khổ, bởi vì hắn không nhớ mình với La Diệu có quan hệ gì. Nếu người sắp xếp tất cả chính là La Diệu, việc hắn đang trù tính là một âm mưu như thế nào?

Và bản thân mình ở trong âm mưu đó, là một nhân vật như thế nào?

- Có cơ hội, nhất định phải đi Tây Nam một chuyến.

Phương Giải thở dài một tiếng, vỗ vỗ lên cánh tay Trầm Khuynh Phiến miễn cưỡng mỉm cười nói:

- Ta không sao, nghĩ theo chiều hướng tốt, nếu thực sự là La Diệu sắp xếp các nàng bảo vệ ta, vậy ta chẳng phải có một chỗ dựa khác ngoài triều đình sao? Đại tướng quân trấn thủ Tây Nam Đại Tùy, tay cầm trọng binh bảo vệ biên cương.

Trầm Khuynh Phiến biết hắn chỉ không muốn mình lo lắng, cho nên cười cười nói:

- Đúng vậy, nếu thực sự không sống nổi ở thành Trường An, chúng ta sẽ chạy đến Tây Nam đầu quân cho La Diệu.

- Không được.

Phương Giải đột nhiên nghiêm giọng nói:

- Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn hại chúng ta lang thang vất vưởng mười lăm năm, nếu thực sự là hắn, món nợ này nhất định phải hỏi rõ ràng sau đó đòi lại.

Trầm Khuynh Phiến ngẩn người, đang định nói chuyện thì thấy Phương Giải mạnh mẽ đứng dậy:

- Ta còn phải quay lại căn nhà mà Vương Duy trông coi kia, ta cứ cảm thấy bên trong viện tử đó có giấu bí mật, chẳng may tìm được chứng cứ mưu phản của Di Thân Vương, công việc hoàng đế giao cho ta cũng có thể kết thúc sớm.

Hắn ngăn cản Trầm Khuynh Phiến khuyên mình, cười cười nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm đâu. Có quá nhiều bí mật vẫn còn đợi ta khám phá, sao ta có thể không cẩn thận được?