Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 169: Người của Lý gia

Ở trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử mà muốn giữ bí mất là chuyện rất khó. Không lúc nào là không có người nhìn chằm chằm Phương Giải, dường như hắn đi tiểu lúc nào cũng ghi chép lại. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên hắn sống trong hoàn cảnh như vậy, nói thật Phương Giải không nắm chắc mình có thể ra khỏi đây.

Sướиɠ Xuân Viên.

Bên hồ.

Hoàng đế nghe báo cáo về chuẩn bị chiến tranh của Binh bộ Thượng thư Mưu Lương Bật, sau khi phê chuẩn xong mới thở phào một tiếng, không tiếp tục triệu kiến các trọng thần khác, mà ngồi ngu ngơ trên ghế đá bên hồ. Hoàng đế rất ít khi biểu hiện như vậy, y luôn có vẻ bận rộn. Có thể nói Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch là một vị đế vương có vai trò thấp nhất từ trước tới nay của Đại Tùy, nhưng cũng là một vị đế vương cần cù nhất.

Khi y xử lý quốc sự là ngồi cả nửa ngày không nhúc nhích. Y mỗi ngày nhiều nhất chỉ ngủ hai canh giờ, tuyệt đối không dậy trễ một phút nào.

Các Hoàng đế trước đây, rất ít khi xem hết toàn bộ tấu chương. Phải biết rằng Đại Tùy quá lớn, 24 đạo thiên hạ, mấy ngàn thành trì, mỗi ngày tấu chương đưa tới Sướиɠ Xuân Viên một chiếc xe bò cũng kéo không nổi. Cho nên từ xa xưa Hoàng đế Đại Tùy đã đặt ra chức Bỉnh Bút thái giám, vài thái giám được Hoàng đế tín nhiệm phụ trách chọn lựa tấu chương. Bọn họ sẽ phân loại tất cả tấu chương, sau đó lấy ra những cái trọng yếu nhất trình lên Hoàng đế.

Mà đa số những tấu chương không có ý nghĩa thường được Bỉnh Bút thái giám thay Hoàng đế phê chuẩn, thường thường liền do cầm bút thái giám trực tiếp thay thế Hoàng đế làm ra phê chỉ thị. Quy củ này đã được vài thập niên. Bỉnh bút thái giám có quyền lợi to lớn, trọng thần trong triều đình đều không bằng.

Nhưng đến thời Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch, y lại bãi bỏ quy củ này. Y giống như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt, đối với quốc sự vụn vặt và phức tạp này không có chút chán ghét. Từ khi y lên ngôi, quyền lực của Bỉnh Bút thái giám dần suy yếu. Về sau, Bỉnh Bút thái giám trở lại là một thái giám mà thôi.

Mặc dù Hoàng đế cần cù làm người ta tán thưởng, nhưng y vẫn chịu không nổi. Cho nên nhất định phải có người giúp y chia sẻ một ít, vì thế, chức Hoàng môn Thị lang có vẻ càng ngày càng trọng yếu. Tương đối mà nói, Thiên Hữu Hoàng đế trong việc xử lý quốc sự thì tin tưởng để triều thần đảm nhiệm hơn là thái giám.

Hoàng môn Thị lang là do y đặt ra, trước đó Đại Tùy không có chức này. Nhiệm vụ của Hoàng môn Thị lang chính là chia sẻ một phần công việc của y như Bỉnh Bút thái giám ngày trước.

Nhưng ở những phương diện khác, sự tín nhiệm của Hoàng Đế đối với thái giám vẫn không thấp. Ví dụ như người lúc nào cũng đi cạnh y, luôn là thái giám Tô Bất Úy thoạt nhìn trầm mặc ít nói.

Hoàng đế luôn bận rộn, cho nên y ngồi ngây ra bên hồ làm người ta cảm thấy rất lạ.

Mọi người đã thành thói quen, cứ nghĩ đến Hoàng đế là nghĩ đến y đang xử lý quốc sự.

- Tô Bất Úy... Ngươi vào cung được bao nhiêu năm rồi?

Hoàng đế im lặng thật lâu sau đó hỏi.

Tô Bất Úy đứng cúi đầu gần đó đáp:

- Cũng được 26 năm rồi, nô tài 15 tuổi vào cung, đầu tiên là làm học đồ ở Ngự Thiện Phòng, sau đó vì thông minh nên được thái giám Ngô Bồi Thắng trong Tông Nội Phủ điều đến làm việc bên cạnh y. Ở Tông Nội Phủ làm tầm 10 năm, do Ngô Bồi Thắng được thăng làm Bỉnh Bút thái giám, nôi tài cũng đi theo tới Ngự Thư Phòng. Tính ra, ở Ngự Thư Phòng cũng được 14 năm.

- Trí nhớ của ngươi lúc nào cũng tốt.

Hoàng đế gật đầu.

- Ngô Bồi Thắng là người được phụ hoàng đề bạt, lúc trước làm Bỉnh Bút thái giám dẫn đến quan to nhị phẩm tam phẩm trong triều cũng phải nịnh bợ... Trẫm hủy đi phần lớn quyền lực của Bỉnh Bút thái giám, trong lòng Ngô Bồi Thắng tất nhiên không cam lòng và phẫn nộ. Trẫm vẫn chưa hỏi, ngươi theo y hơn 20 năm, không ai so với ngươi hiểu rõ hơn hắn. Trẫm nghe nói... trước khi Ngô Bồi Thắng rời Trường An đi Tây Bắc, một mình y tới tìm ngươi?

- Vâng.

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Quả thật y có gặp qua nô tài.

- Y đã nói những gì?

Hoàng đế hỏi.

- Ngô Bồi Thắng nói... Lần này đi Tây Bắc, hơn phân nửa là không thể trở về. Y nói sau khi y chết, hẳn là nô tài sẽ tiếp nhận chức Bỉnh Bút thái giám. Y khuyên nô tài tuyệt đối không được bất kính với bệ hạ. Lúc Tiên hoàng còn tại vị, chức Bỉnh Bút thái giám có nhiệm vụ chia sẻ công việc triều chính với Tiên hoàng. Đây không phải điều bệ hạ muốn, mà phải giữ thân phận thái giám. Y nói nô tài làm tốt những chuyện mà thái giám nên làm, không cần đυ.ng vào những thứ không thể đυ.ng.

Nghe vậy, Hoàng đế im lặng một lúc lâu sau đó thở dài:

- Trong lòng của y vẫn có oán khí.

Tô Bất Úy không nói gì.

Hoàng đế nói:

- Y đã đoán sai.

Tô Bất Úy ngẩn ra, không biết Hoàng đế nói đoán sai là có ý gì.

Hoàng đế đứng lên, nhìn những bông hoa xinh đẹp trong hồ có chút thương cảm nói:

- Trẫm điều y đi Tây Bắc, không phải là muốn diệt trừ y. Trẫm biết làm suy yếu quyền lực của Bỉnh Bút thái giám, trong lòng Ngô Bồi Thắng nhất định sẽ không hài lòng, sẽ phẫn nộ. Nhưng trẫm biết y là người có lòng trung, cho nên không định gϊếŧ y. Điều y đi Tây Bắc, chỉ là muốn quét sạch những thứ mục nát trong quân đội trước khi khai chiến. Là vì chuẩn bị khai chiến với Mông Nguyên, điều tra tình hình các đạo quân Tây Bắc rốt cuộc như thế nào.

- Y nghĩ trẫm bởi vì bị y oán giận nên muốn gϊếŧ y, y sai lầm rồi.

Hoàng đế nói:

- Trẫm thậm chí đã chuẩn bị xong nơi ở cho y, mua một tòa nhà lớn ở Giang Hoài Đạo cho y, cố ý khiến Hộ Bộ bỏ ra một số bạc, mua ruộng đất và đầy tớ. Trẫm định chờ y trở về, cho y xuất cung an dưỡng tuổi già, y đã rất già rồi... làm rất nhiều chuyện cho Tiên hoàng, không thể bỏ qua công lao, sao trẫm có thể gϊếŧ y?

Giọng điệu Hoàng đế có chút thương cảm, cũng có chút tức giận.

Y tức giận là vì Ngô Bồi Thắng không hiểu mình.

- Có lẽ... Ngô Bồi Thắng nói mình chắc chắn sẽ chết, cũng không phải vì bệ hạ.

Sắc mặt Tô Bất Úy không ngừng thay đổi, do dự một chút rồi tiếp tục nói:

- Y phụng chỉ bệ hạ tra xét án tử tham ô của quân đội Tây Bắc, tất nhiên sẽ đυ.ng chạm đến lợi ích của rất nhiều người. Y nói mình có đi không có về, có lẽ lo lắng y sẽ tra được chuyện làm y mất mạng.

- Tô Bất Úy.

Hoàng đế quay đầu lại nhìn y một cái nói:

- Hiếm khi ngươi chịu nói chuyện như hôm nay, cho tới bây giờ ngươi đều không tham gia quốc sự. Cho dù trẫm hỏi ngươi, ngươi cũng nghĩ biện pháp từ chối.

- Nô tài không muốn làm bệ hạ mất hứng, cũng không muốn bệ hạ hiểu lầm Ngô Bồi Thắng... Y đúng là tham tiền và tham quyền, thái giám mà dính phải 2 thứ này đương nhiên phải chết. Có thể y cũng trung thành với bệ hạ, mặc dù có oán hận y cũng không làm chuyện bất lợi đối với bệ hạ. Hơn nữa với hiểu biết của nô tài về y, dựa vào tính tình của y, nhất định sẽ tra xét vô cùng tỉ mỉ, y sẽ tìm được nhiều chuyện nằm trong bóng tối.

Hoàng đế ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên vẻ linh hoạt, sắc bén.

- Gọi Hầu Văn Cực đến... Không, gọi La Úy Nhiên đến đi.

Hoàng đế phân phó:

- Bảo y tra xem Ngô Bồi Thắng rốt cuộc là chết trong tay ai.

...

...

Ngô Bồi Thắng là do Lý Hiếu Tông gϊếŧ.

Lý Hiếu Tông đang ở đâu?

Còn ở Tây Bắc, nhưng đã bị cách chức. Trên người y đã không còn chiến bào Ngũ Phẩm Nha tướng của Đại Tùy, nhưng y cũng không bị tống vào ngục. Dường như Hoàng đế tin vào báo cáo của bộ binh về chiến sự ở thành Phan Cố, chỉ có điều che giấu một chuyện. Đương nhiên, loại tội này nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu nghiêm khắc mà nói, đây là tội khi quân. Tội khi quân này... định đoạt như thế nào tùy bệ hạ.

Hiển nhiên bệ hạ không muốn gϊếŧ y.

Cho nên tuy y rớt xuống từ vị trí rất cao, nhưng cũng không phải không gượng dậy nổi. Vốn khi các đại thần thảo luận là muốn thêm một dòng không bao giờ trọng dụng lại. Nhưng khi bệ hạ phê chuẩn đã dùng bút son gạch bỏ dòng kia. Đây rõ ràng là một dấu hiệu, cho nên trong triều có không ít người đoán được, thanh niên Lý Hiếu Tông này khẳng định còn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Đợi đến khi cuộc viễn chinh Tây Bắc của đế quốc dần sáng tỏ, mọi người mới hiểu vì sao lúc ấy Hoàng đế không xử tử Lý Hiếu Tông. Lý Hiếu Tông ở Phan Cố làm Nha tướng vài năm, không ai y hiểu rõ hơn y về tình trạng vùng Phan Cố. Mà y lại là người có tâm cơ, lúc phái binh quét sạch cường đạo mã tặc cũng tra xét qua địa hình Lang Nhũ Sơn vài lần. Y biết rõ một người muốn thành công, trước tiên phải chuẩn bị dầy đủ mọi thứ.

Y không xác định đế quốc sẽ khai chiến với Mông Nguyên, nhưng từ đầu đã biết mình phải chuẩn bị tốt phương diện này.

Một người như vậy, làm sao bệ hạ có thể vứt bỏ? Một khi khai chiến, y rất nhanh sẽ phất lên. Mà sau khi trải qua hồi đại chiến, thanh niên này có thể một bước lên mây. Nghĩ xa hơn nữa, bệ hạ năm đó cho y thủ ở thành Phan Cố, có phải là để sử dụng tâm tư của y cho trận đại chiến?

Cái này cũng không phải không có khả năng, phải biết rằng lúc Lý Hiếu Tông ở Diễn Võ Viện tuy rằng không chen được vào tốp ba, nhưng vẫn luôn xếp hạng tư, 3 người kia đều được phân vào chiến binh của Đại Tùy, riêng y bị điều tới Phan Cố, không phải là không coi trọng y hay sao? 3 ngươi ưu tú hơn y phải vào quân đội, làm như vậy là để mau chóng tạo thành một đạo binh tinh nhuệ. Lý Hiếu Tông tuy phải đi Tây Bắc nhưng tác dụng của y thật không thể khinh thường.

Cùng bị bệ hạ xử phạt với Lý Hiếu Tông còn có Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Lý Viễn Sơn. Người này đã ngồi trên ghế Đại tướng quân mười mấy năm, bị hạ ba cấp, từ Chính tam phẩm Đại tướng quân xuống làm Chính Ngũ Phẩm Biệt tướng. Nhưng, rất không hợp quy củ chính là y vẫn thống lĩnh Hữu Kiêu Vệ như cũ.

Tướng quân Hữu Kiêu Vệ Chính Ngũ Phẩm trở lên, ít nhất cũng có mười mấy người.

Cho nên Lý Viễn Sơn cũng khá xấu hổ, làm Thống soái Hữu Kiêu Vệ, theo quy củ, mỗi ngày lúc vào trướng phải hành lễ với mấy chục thủ hạ. Mà làm cho người ta kinh ngạc là không ngờ y lại cẩn thận tuân thủ quy củ này. Từ lúc ý chỉ giáng chức tới, y hoàn toàn làm việc dựa theo quy củ. Lúc ra lệnh thì không chần chừ, lúc thi lễ với thủ hạ cũng không né tránh.

Đương nhiên, chuyện như vậy sẽ có người báo lại cho Hoàng Đế Bệ Hạ.

Lý Viễn Sơn có thói quen ở lại đại trướng, ở tại trong quân doanh. Nhưng từ khi bị giáng chức, mỗi khi xử lý xong việc trong quân, y đều cưỡi ngựa trở lại phủ đệ trong thành, ở cùng thê tử và con cái. Y không hề hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của Đại tướng quân, thậm chí chặt đứt chuyện rượu ngon Tây Vực cung cấp cho Đại tướng quân.

Đương nhiên, chuyện này sẽ có người báo cho Hoàng Đế Bệ Hạ.

Lý Viễn Sơn mặc áo vải ngồi trong thư phòng, y không mặc áo gấm vì cho rằng vải bông mặc thoải mái hơn. Tùy ý xoay người nhìn công báo triều đình, y phóng tầm mắt nhìn người trẻ tuổi đứng yên lặng một bên.

- Húc Quận Vương tới được mấy ngày rồi?

Y hỏi.

Người kia chính là Lý Hiếu Tông, y không có chức quan, nhưng được Lý Viễn Sơn nhận làm phụ tá, cái này không mâu thuẫn với ý chỉ của triều đình. Phụ tá là cố vấn tư nhân của y, không phải quan viên triều đình. Đương nhiên đây cũng là điểm yếu, ai có thể vì việc nhỏ như vậy mà đắc tội một vị rất nhanh sẽ được phục chức Đại tướng quân?

- Được 10 ngày rồi.

Lý Hiếu Tông trả lời.

- Có hành động gì khác thường không?

Lý Hiếu Tông ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Hôm trước hình như y có lơ đãng hỏi qua về cái chết của Ngô Bồi Thắng.

- Hỏi thì hỏi.

Lý Viễn Sơn khẽ lắc đầu nói:

- Hiện tại còn ai có thể chứng minh là ngươi gϊếŧ Ngô Bồi Thắng? Cái lão thái giám kia... biết rõ có nhiều chuyện không thể xen vào, lại cố tình xen vào. Ở Tây Bắc, y vốn chỉ là khách qua đường mà thôi, có thể y hiếu kỳ, nhưng ngay cả nấm mồ cũng ở lại chỗ này rồi. Húc Quận Vương so với Ngô Bồi Thắng thông minh hơn, y biết vào lúc này, cái gì mới là chuyện quan trọng nhất.

- Bệ hạ muốn đánh Mông Nguyên, ai dám hủy Hoành Đồ Đại Nghiệp này của bệ hạ, bệ hạ sẽ không tha cho người đó.

Y nhìn Lý Hiếu Tông nói:

- Ngươi chuẩn bị đi, chắc không bao lâu nữa, ý chỉ trọng dụng lại ngươi sẽ đến.

- Tạ thúc phụ!

Lý Hiếu Tông thi lễ thật sâu, giọng điệu chân thành.

- Ngươi nên cảm tạ vận mệnh của ngươi thì hơn, nếu ngươi không phải sinh ở Lý gia... sớm đã bị chết. Chúng ta là người của Lý gia, không phải ai muốn động đến cũng được.

Lý Viễn Sơn thản nhiên cười, nhìn vô cùng kiêu ngạo.