Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 130-2: Kẻ ngu ngốc mới không thấy mình ngu ngốc (2)

Mạnh Vô Địch chỉ là nghe qua mà thôi. Lão già này hình như tên là Ly Nan. Y không biết vì sao lão già đó lại có tên gọi không cát lợi như vậy. Nên nhớ, trong cung rất nhiều chuyện đều có kiêng kỵ. Cái tên này của y, bản thân chính là sự kiêng kỵ.

Mạnh Vô Địch còn biết, nếu thân phận như vậy của Ly Nan ẩn chứa lai lịch không rõ ràng, trong hoàng cung tuyệt đối không chỉ có một mình lão ta. Bên ngoài, xem ra là người của Đại Nội thị vệ xử, phụ trách bảo vệ hoàng thành, bảo vệ sự an toàn của Bệ hạ. Nhưng, bên cạnh Hoàng đế ẩn chứa cao thủ cực thâm cũng không biết có bao nhiêu người, bằng không sao người muốn đến gϊếŧ chết Hoàng đế Đại Tùy nhiều năm như vậy lại không uy hϊếp được Hoàng đế?

Nghĩ tới Ly Nan, Mạnh Vô Địch tự nhiên lại nhớ tới Tô Bất Úy.

Tên hoạn quan đó hình như cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Thời gian ở trong Đại Nội thị vệ xử càng lâu, Mạnh Vô Địch càng cảm thấy mình nhỏ bé. Y vốn vừa mới thăng chức lên làm Phó chỉ huy sứ kiêu ngạo, cảm thấy cuối cùng cũng đã tới ngày được ngẩng đầu rồi, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ sáng lạng. Nhưng, sau đó y mới thấy mình quá nhỏ trong Đại Nội thị vệ xử, quá nhỏ ở cung Thái Cực.

Y có tu vi bát phẩm. Nếu hành tẩu giang hồ cũng có thể hô phong hoán vũ một phen, tối thiểu cũng có thể thắng được vài lãnh tụ của tông môn nhỏ cũng chẳng thành vấn đề gì. Y vốn nghĩ tu vi của mình trong Đại Nội thị vệ xử cũng không phải là quá cao, tối thiểu cũng có thể đứng ở vị trí hàng đầu. Nhưng, sau này y mới hiểu, mình có thể lên tới chức vụ Phó chỉ huy sứ của Đại Nội thị vệ xử, không phải là vì tu vi bát phẩn của y, mà là vì y làm người khéo đưa đẩy, tự biết mình.

Nếu làm người không biết bản thân mình ngồi ở ngôi vị Phó chỉ huy sứ liệu có khép nép với Trác Bố Y không có quan chức gì không?

Người khác thì chưa chắc, y thì chắc chắn.

Hơn nữa, khi xử lý chuyện phức tạp, y có khả năng, La Úy Nhiên xem trọng tu vi của y, chi bằng nói La Úy Nhiên nhìn đúng khả năng của y. Y là người quản lý đủ tư cách, nhưng tuyệt đối không phải là một kẻ mạnh.

Cho nên, Mạnh Vô Địch dù rất hiếu kỳ trên núi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể triển khai đánh nhau chấn động như vậy, sẽ xảy ra chuyện ly kỳ như vậy, nhưng y lại thực thà đứng dưới chân núi, chri huy Phi Ngư Bào giới nghiêm đường đi và thôn trang.

Có thể khiến cho Đại Nội thị vệ xử can qua lớn như vậy, kẻ địch trên núi có lẽ là ngạo mạn rồi.

Người bị phát hiện tung tích trên núi quả thực quá ngạo mạn, từ khi y tham gia vào Phật tông, y luôn rất kiêu ngạo, thậm chí, y không những tự ngạo mạn, mà còn khiến cho người khác vì mình mà ngạo mạn. Y là đệ tử được yêu quý nhất của Phật tông Đại Luân Minh vương ngồi ở Thiên tôn Trí tuệ Thiên tôn thứ hai. Trí tuệ Thiên tôn đã từng nói trong số rất nhiều đệ tử của người, Trần Nhai là người có hy vọng tu vi viên mãn nhất, người có hy vọng giành được địa vị Thiên tôn nhất.

Nhưng chính vì sự ngạo mạn này, Trần Nhai suýt nữa đã bị rơi vào trong thành Trường An của Đại Tùy.

Con người tự phụ kiêu ngạo này được người ta gọi là Diệu Tăng. Đêm đó trước mặt Hạc Lệ đạo nhân đã không còn chút sức lực phản kháng lại. Nếu không phải vào thời khắc quan trọng được người ta cứu thoát, giờ này y có lẽ đã bị xích sắt áp giải tới nơi nào đó giam giữ chịu nghiêm hình tra tấn rồi. Dám sỉ nhục đệ tử Phật tông ở nơi khác sẽ bị người ta gọi là Thí Phật Giả. Nếu bị thiêu cháy cả nhà và bị tàn sát. Nhưng ở Đại Tùy, đây là chuyện quá bình thường.

Cho nên tới lúc này, Trần Nhai mới hiểu lúc đầu Sư tôn Trí tuệ Thiên tôn vì sao lại đánh giá Đại Tùy là vùng đất yêu ma hoành hành. Năm đó Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng động niệm tới Đại Tùy truyền bá Phật pháp, nhưng người Đại Tùy căn bản không xem ông ra gì. Việc này ở những nơi khác thì khó mà tưởng tượng được, Trí Tuệ Thiên Tôn nếu muốn đi tới nơi nào, hoàng tộc nơi đó thậm chí đều phải quỳ lạy nghênh tiếp!

Còn Đại Tùy vùng đất yêu ma hoành hành, nếu ai quỳ lạy đối với người Phật tông có thể sẽ bị khinh bỉ mà đánh cho tàn phế.

………….

………….

Trần Nhai khoanh chân ngồi trên một cây lớn, mượn tán lá rậm rạp để che cho mình. Vết thương trên người hắn ta rất nặng. Hai đòn đó của Hạc Lệ đạo nhân nếu đổi là người khác nói không chừng sớm đã chết rồi. Dù như vậy, hắn ta vẫn bằng lòng từ bỏ làm thế nào trong thời gian ngắn nhất có thể dùng đan dược hồi phục vết thương của mình. Mà trên núi đã tìm các loại thuốc khác cộng với rượu trong sơn trang Thần Tuyền thành một loại đại sát khí.

Hắn ta cho rằng, trước tiên là phải tìm chiếc Hồng bào đại thần quan của tông đạo đó của mình, hắn ta đoán không sai. Nhưng hắn ta không ngờ, đồng hành vẫn còn có Hạng Thanh Ngưu.

Mặc dù hắn ta đã nghĩ tới điều này, cũng không nghĩ rằng tên tiểu đạo nhân ngu ngốc đó có thể phá giải được sát khí mà hắn ta bố trí.

Hắn ta đã từ bỏ linh đan, vết thương cũng không chuyển biến tốt. Xích lực của Hạc Lệ đạo nhân luôn lưu chuyển trong người hắn. như muỗi như kiến bò khắp người hắn ta. Từ khi tu hành đến nay, Diệu Tăng chưa từng chật vật như vậy.

Trần Nhai nhắm mắt lại, luôn nghĩ cách làm thế nào thoát thân ra khỏi cục diện này. Một con ve ở chỗ hắn ta ẩn thân không được kêu to, khiến hắn có chút phiền phức. Khi không kiềm chế được nữa liền muốn đuổi gϊếŧ chết con ve đó, con ve đó liền dừng đập cánh, không phát ra tiếng kêu gì.

Trần Nhai không kìm nổi mở mắt ra, trong lúc mở mắt ra trong lòng bỗng thấy có một nguy cơ xuất hiện. Hắn ta không hề do dự chạy trốn khỏi nơi mình ẩn lấp, nhanh như tia chớp nhảy từ trên cây xuống. Đúng lúc nhảy xuống, chú ve kêu trước đó cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.

Còn sống, nhưng không cử động được nữa.

Cách đó không xa, mắt thần trên đầu Hồng bào đại thần quan Hạc Lệ đạo nhân mở to ra, sắc đỏ sậm từ bên trong bỗng lóe lên.

Nếu không phải Trần Nhai phản ứng cực nhanh, chỉ e là kết cục sẽ giống như chú ve đó, mất đi tự do, ngã từ trên cây xuống mặc người chém gϊếŧ.

- Thủ đoạn này, một lần còn có thể đánh lén. Nếu lần thứ hai lại bị ta bắt được ngươi sẽ quá là ngu ngốc.

Mặc dù Trần Nhai bị thương rất nặng nhưng vẫn cứng rắn nói.

Hạc Lệ đạo nhân lạnh lùng cười nói:

- Chỉ có kẻ ngu ngốc mới cho mình là không phải là kẻ ngốc.

Trần Nhai giật mình, lại ra tay nhưng sao có thể ra tay được? Hắn ta rõ ràng là chưa thấy con mắt dựng đứng của Hạc Lệ đạo nhân, liền trốn đi, nhưng vì sao lại bị bắt?

Câu trả lời không để hắn ta phải chờ quá lâu.

Cách hắn ta mười mấy mét, từ phía sau một cây đại thụ bước ra một người đàn ông trung niên mặt áo vải, vẻ mặt bình tĩnh, bước đi thong dong.

Họa Địa Vi Lao.