Phương Giải đang không ngừng trốn tránh, nghiêng mắt nhìn sang, phát hiện ngay cả Trương Cuồng có tu vị ít nhất là Tứ Phẩm cũng đã ngã xuống. Mười mấy quân nhân, hiện tại chỉ còn mình hắn là không bị chỉ pháp cổ quái kia khống chế. Phương Giải không thể tu hành, không thể cảm giác được nguyên khí thiên địa. Nhưng hắn có thể cảm giác được cỗ chỉ kình kia vẫn quấn quít lấy mình. Chỉ cần mình dừng lại trong chốc lát là sẽ bị đánh trúng.
Cảm giác này, giống như lúc Phương Giải lái máy bay thì bị đạn đạo của địch nhân ngắm vào.
Có chút căm tức, có chút nghẹn khuất.
Đối thủ rõ ràng vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Nhưng không có biện pháp bỏcái chỉ kinh phiền phức này để tới gần cận chiến. Tất cả kỹ năng sát kỹ của Phương Giải đều ở cận chiến. Mà ở cự ly xa thế này, hắn chỉ có thể bị động né tránh. Giao đấu với người có tu vị cao thâm, Phương Giải mới càng cảm nhận được chỗ tốt của tu hành. Cho dù thân thể của mình có cường tráng hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Căn bản không thể tới gần thân thể đối phương. Chỉ có thể bị đối phương vận dụng nguyên khí thiên địa làm cho luống cuống tay chân.
Lúc này, có lẽ Tạ Phù Diêu đã mất đi hứng thú với việc tranh vị trí đầu. Y hết sức tập trung hưởng thụ sự lạc thú của chiến đấu. Trong ánh mắt vốn bình tĩnh cũng bắt đầu có lửa nóng. Nam nhân đều có du͙© vọиɠ chiến đấu. Một khi bị kích phát ra, sẽ giống như thác nước đổ xuống, khó có thể ngăn cản.
Có người từng nói, bản chất của con người là sự dã man. Bất kể là người nho nhã cỡ nào, ở một số thời điểm sẽ không thể kìm nén được du͙© vọиɠ nguyên thủy làchém gϊếŧ. Trên thực tế, bất kể là nam hay là nữ.
Phương Giải lui người về đằng sau, bước chân trượt rất xa trên quan đạo bằng phẳng. Hắn dừng lại, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên. Hắn có thể cảm giác được chỉ kình dừng lại theo động tác của hắn. Giống như nó có sinh mạng, đang quan sát mình.
L*иg ngực của Phương Giải hơi phập phồng. Không ngừng tránh né khiến hắn tiêu hao khá nhiều thể lực. Mồ hôi đã chảy đầy trên trán, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hắn hít sâu một hơi, không cam lòng thử cảm ứng từ Khí Hải đan điền. Vẫn như mọi khi, không thu hoạch được gì. Nhưng hắn cũng không thất vọng cho lắm. Hắn nhìn chằm chằm vào vị công tử Giang Nam cách đó không xa, cũng đang nhìn mình,hắn cảm thấy hình như đối phương đang có ý trêu đùa.
Hắn dừng, chỉ kình cũng dừng.
Hắn động, chỉ kình liền đuổi theo.
Rất nhanh vô số ý niệm xuất hiện trong đầu. Làm sao tới được gần người Tạ Phù Diêu là nan đề mà Phương Giải nhất định phải giải quyết. Không thể tới gần người, vậy thì hắn chỉ như một con rối mặc cho người ta chơi đùa. Nhưng phàm là nam nhân, cảm giác bị người ta coi là đồ chơi, không hề vui sướиɠ gì.
Cho dù ngay từ lúc đầu Phương Giải đã thừa nhận mình ở vị trí yếu hơn.
Nhưng người tu hành có thể tùy ý khống chế nguyên khí thiên địa, chuyển hóathành nội kình để chế địch, phá địch. Phương Giải đã chứng kiến rất nhiều trận chiến đẫm máu. Trên đường tới Trường An hắn cũng đã dùng hoành đao gϊếŧ người. Thậm chí còn có một cao thủ Tứ Phẩm của Tình Nha, do sơ suất mà bị hắn chém chết. Nhưng Phương Giải biết rằng nếu lúc trước cao thủ Tình Nha đó dùng toàn lực đối phó với hắn, có lẽ hắn không có phần thắng. Dùng đao chém gϊếŧ, khác với người tu hành chiến đấu rất lớn.
Hôm nay, hắn lại cảm nhận được cảm giác vô lực, không có phần thắng này.
"Chớ tự coi nhẹ bản thânhiện tại ngươi đã không còn là tiểu tốt vô danh của thành nhỏ Phan Cố nữa rồi. Ngươi đi thi Diễn Vũ Viện, đối thủ cũng không phải là hạng người vô danh. Ngươi được những thanh niên tài tuấn danh tiếng truyền khắp thiên hạ coi là địch thủ, như vậy không phải là thành công sao? Có mấy người trẻ tuổi, có thể được Bùi gia Bùi Sơ Hành, Ngu gia Ngu Khiếu, Giang Nam Tạ Phù Diêucoi là địch thủ?"
Đây là lời của Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo nói với hắn trước khi hắn đi thi. Không biết vì sao, lời nói đó bỗng vang lên trong đầu Phương Giải.
" Khi nào ngươi cảm nhận được mình mạnh mẽ, có lẽ ngươi không còn e ngại những người từng là cường giả trong mắt ngươi nữa rồi. Mà chừng nào ngươi không sợ hãi, ta cũng không biết đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Nếu như là chuyện xấuvậy thì cứ để cho người ta sợ hãi ngươi"
Lúc Ngô Nhất Đạo nói những lời đó, Phương Giải chỉ cho rằng y đang khách khí. Nhưng giờ nhớ lại, Phương Giải như có điều ngộ ra.
"Khi nào ta phát hiện ra sự mạnh mẽ của mình, thì trái tim ta sẽ không còn e ngạiđối thủ nữa? Nhưng sự mạnh mẽ của ta ở nơi nào, làm sao ta phát hiện ra được?"
Hắn tự hỏi mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra đáp án.
Phương Giải quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện dưới chỉ kình của Tạ Phù Diêu mà không ngã chỉ còn lại mấy người. Bác Lăng Thôi Bình Châu thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng vẫn không bị chỉ kình đánh trúng. Mà danh tiếng bằng với Tạ Phù Diêu, Bùi Sơ Hành thể hiện ra sự mãnh mẽ của mình. Y chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa vung tay như đuổi con muỗi. Chỉ kình quấn quít đã bị y đập văng mấy lần. Thoạt nhìn, chỉ kình không có tác dụng gì với y.
Mà người được coi là có khả năng chiếm ngôi đầu nhất trong số thanh niên tài tuấn, công tử Ngu gia Ngu Khiếu đang đứng ở ven đường, lạnh lùng nhìn Tạ Phù Diêu, ánh mắt không hề có cảm tình gì. Y đứng chắp tay, dường như không bị chỉkình công kích. Nhưng Phương Giải có thể cảm giác được, chỉ kình khiến cho người ta khó lòng phòng bị kia, không thể đột phá được sự phòng ngự của Ngu Khiếu. Thoạt nhìn Ngu Khiếu không hề cử động. Nhưng chắc chắn y đã bố trí nội kình quanh cơ thể của mình rồi. Nội kình như tường đồng vách đá, chỉ kình chữ Xuân của Tạ Phù Diêu căn bản không xuyên qua được.
Mà trên tường thành, giáo thu Mặc Vạn Vật bị chỉ pháp của Tạ Phù Diêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sắc mặt có chút khó coi. Y không ngừng biến hóa chỉ pháp để ứng đối với thế công của Tạ Phù Diêu. Dường như để giữ thân phận giáo thụ, không thể dùng hết sức được, khiến cho y có vẻ căm tức. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, thế công của Tạ Phù Diêu với y hoàn toàn khác với các thí sinh khác. Tạ Phù Diêu dùng chỉ pháp chữ Xuân để đối phó với các thí sinh. Gió xuân như quất vào mặt, chỉ kình tương đối nhẹ nhàng. Còn đối với Mặc Vạn Vật, là dùng chỉ pháp chữ Hạ, chỉ kình như sấm đánh, trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đoàng.Phương Giải nhìn về phía những thí sinh bị Tạ Phù Diêu chế phục. Phát hiện bọn họ nằm trên mặt đất, co quắp người lại. Dường như muốn đứng dậy, nhưng không còn khí lực để sử dụng. Mặc dù người có tu vị như Trương Cuồng, cũng không còn lực để thoát khỏi chỉ pháp chữ Xuân.
Bọn họ mất đi khí lực.
Nghĩ tới điểm này, hai mắt Phương Giải bỗng nhiên sáng ngời.
Vì sao bọn họ mất đi khí lực?