Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Giải nói với mấy người Mộc Tiểu Yêu một tiếng, dẫn theo Kỳ Lân ra cửa hàng. Giống như tùy ý đi trên đường. Thỉnh thoảng hắn dừng lại ở quán nhỏ bên đường, mua mấy thứ đồ trang sức bắt mắt, tính toán mang về tặng Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến.
Có một người cao to gây sự chú ý như Kỳ Lân, đi tới chỗ nào cũng khó tránh khỏi ánh mắt tò mò của mọi người. Phương Giải nhịn không được quay đầu nhìn Kỳ Lân, cười nói:
- Kỳ Lân ca, về sau đi ra đường dẫn theo huynh đi. Có cô em gái xinh đẹp nào đi trên đường, đầu tiên sẽ bị huynh thu hút, thứ hai sẽ nhìn sang đệ. Thật là sướиɠ.
Kỳ Lân cười chất phát nói:
- Lúc bọn ta dẫn theo Mạt Ngưng Chi giả trang ngươi chạy trốn, Trầm KhuynhPhiến nói qua bởi vì ta gây sự chú ý, cho nên đi tới chỗ nào cũng không thoát khỏi truy binh. Liếc mắt một cái, ba năm cũng không quên.
Phương Giải cười cười nói:
- Tỷ ấy cũng biết nói đùa?
Kỳ Lân lắc đầu:
- Hiện tại thì thế. Chứ ở thời điểm nàng ta nói lời này, ta có thể cảm giác được bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể đâm chết ta.
Phương Giải im lặng.
- Phương Giải, ta rất kỳ quái. Ba năm chạy trốn cùng nàng, Trầm Khuynh Phiến lạnh lùng giống như thanh kiếm trong tay của nàng ta vậy. Từ lúc mặt trời mọc tớilúc mặt trời lặn phía sau núi, có lúc nàng không nói một câu với bọn ta. Ba năm qua, nàng chỉ không ngừng gϊếŧ người. Không chỉ là ta, Hoành Côn cũng từng nói, không ai đoán được liệu có một ngày nào đó Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên phát cuồng, rồi gϊếŧ chết từng người bọn ta không. Nhưng từ khi nàng tìm được ngươi, vì sao nàng thay đổi như một người khác?
Nhắc tới Hoành Côn, ánh mắt của Kỳ Lân lại trở nên buồn bã.
Phương Giải dừng bước, cẩn thận suy nghĩ, phát hiện Trầm Khuynh Phiến trong ấn tượng của mình, dường như không thô bạo như lời Kỳ Lân nói. Có mặt lạnh lùng diễm lệ, cũng có mặt rất lẳиɠ ɭơ quyến rũ.
- Phương Giải, Mạt Ngưng Chi đã từng nóiSở dĩ Trầm Khuynh Phiến lãnh khốc vô tình như vậy, vì nàng không muốn bảo vệ một kẻ giả mạo.Nói xong câu này, Kỳ Lân bỗng sững sờ.
Phương Giải còn đang suy nghĩ lời Kỳ Lân nói, bị Kỳ Lân đυ.ng vào vai. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của Kỳ Lân nhìn chằm chằm phía trước, có chút xấu hổ.
Phương Giải theo ánh mắt của Kỳ Lân nhìn sang. Phát hiện ở cách đó không xa có một người chính đang nhìn mình.
Một nữ tử rất đẹp, rất đẹp.
- MạtMạt Ngưng Chi.
Kỳ Lân lắp bắp, khiến cho Phương Giải không khỏi căng thẳng trong lòng..
Đây là một quán trà không náo nhiệt lắm, tuy bố trí đơn giản nhưng sạch sẽ. Ở một cái bàn cạnh cửa sổ, Phương Giải và Mạt Ngưng Chi ngồi đối diện với nhau.
Ba người Kỳ Lân, Dạ Kiêu và Thiết Nô đứng ở cửa quán trà, rất yên lặng, không ai trò chuyện.
Từ nhỏ bên cạnh Phương Giải không thiếu mỹ nữ. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến chính là điển hình. Nhưng vẻ đẹp của hai nàng đó, so với vẻ đẹp của nữ tử trước mặt này, không cùng thuộc một phạm trù. Phương Giải suy nghĩ thật lâu, mới không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến làvẻ đẹp trong cuộc sống. Mà vẻ đẹp của Mạt Ngưng Chi, đã ở ngoài cuộc sống rồi.
Nàng mặc một bộ đạo bào của đệ tử cấp thấp, rất mộc mạc, không hoa hòe hoa sói gì. Tóc dài buộc thành búi trên đỉnh đóc. Mái tóc phía sau tùy ý thả xuống. Mặc dù Phương Giải không nhìn khuôn mặt đó một cách tỉ mỉ, nhưng hắn vẫn xác định được khuôn mặt đó không hề có tỳ vết nào. Bất kể là làn da, ngũ quan, hay là cái cổ, đều hoàn mỹ tới mức người ta phải tán thưởng. Nữ tử này mặc dù ngồi ở trong quán trà, nhưng giống như không thuộc về trần tục.
- Ta biết ngươi tên là Phương Giải.
Mở miệng trước là Mạt Ngưng Chi.
Nàng không uống trà, ánh mắt nhìn Phương Giải, không có chút vô lễ nào, màrất thuần khiết, vô dục vô cầu. Cho dù Phương Giải xác định, vẻ thuần khiết đó chắc chắn không phải là thật. Ánh mắt không có oán khí, không có phẫn nộ. Nếu nàng là một người sống, vì sao không có những tình cảm nên có đó?
Nàng thay Phương Giải chịu nguy hiểm ba năm.
Nếu đổi thành Phương GiảiHắn không biết mình có kiềm chế không gϊếŧ người không.
- Ừ.
Hắn ừ một tiếng.
- Ta biết ngươi luôn muốn biết ta trông như thế nào, giống như lúc trước ta luôntò mò ngươi trông như thế nào.
Mạt Ngưng Chi bình thản nói.
- Chỉ vì muốn ta trông thấy bộ dáng của ngươi?
Phương Giải hỏi.
Mạt Ngưng Chi lắc đầu nói:
- Ngày mai ngươi tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện phải không?
- Ừ
- Một việc lớn quyết định tương lai vận mệnh của ngươi như vậy, ngươi nhấtđịnh sẽ coi trọng phải không?
- Ừ.
- Cho nên trước khi thi, ngươi tùy ý đi dạo trên đường. Thoạt nhìn không có mục đích gì, thật ra là cố ý. Ngươi muốn mình bình tĩnh lại, muốn trước khi thi tâm bình khí ổn. Đúng không?
Nàng hỏi tiếp.
- Ừ.
Phương Giải không thể không gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác mãnh liệt. Nữ tử này, vì sao có thể đoán được nội tâm của mình như vậy? Vì sao? Rõràng là một người mình chưa từng gặp, vì sao lại hiểu rõ mình như vậy?
- Cho nên ta tới đây.
Mạt Ngưng Chi cười cười, cười rất đẹp.
- Ta muốn nói cho ngươi biết. Ngày mai lúc ngươi tới trường thi, ta sẽ tới cửa hàng của ngươi. Lúc này có lẽ Trầm Khuynh Phiến còn chưa khôi phục hẳn, rất yếu. Đại Khuyển bị thương quá nặng, không chịu nổi một kích. Không chừngngươi mới rời nhà, ta liền tới.
Phương Giải ngẩn ra, lập tức lắc đầu thở dài:
- Ngươi không gây thương tổn cho bọn họ được. Ta có thể dẫn theo bọn họ đi.- Ngươi có thể dẫn theo bọn họ vào trường thi sao?
- Vì sao cô không trực tiếp nhắm vào ta?
- Nói ngu thật. Nếu ta gϊếŧ ngươingươi có đau khổ không?
- Cô tới gặp ta, là để nói những lời này làm cho lòng ta loạn, để cho ta không thể toàn tâm toàn ý cho cuộc thi? Không thể không nói, biện pháp này của cô có chút ngây thơ buồn cười.
- Không.
Mạt Ngưng Chi đứng lên, rất nghiêm túc nói với Phương Giải:
- Ta tới để đòi nợ, hơn nữata không vội.Nói xong câu đó, nàng xoay người rời khỏi quán trà.
Phương Giải hít sâu một hơi, lại phát hiện mình thực sự không bình tĩnh được. Cho dùhắn xác định nữ tử đó sẽ không làm những chuyện nàng ta vừa nói. Cho dùhắn xác định, nữ tử đó chỉ muốn làm loạn lòng mình. Hắn bưng chén trà đã nguội lên uống một ngụm, thầm kêu một tiếng, quả nhiên không thể đắc tội với nữ nhân.
Nàng ta không nói những lời đó để uy hϊếp Phương Giải. Chủ yếu là ý nghĩa phía sau những từ đó.
Quy kết lại, chính là ba chữ.
Ngươi nợ ta.Mà mục đích của nàng, quy kết ở bốn chữ.
Ta tới quấy rối.