Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 40

Thế nhưng cho dù cha cậu có nổi giận hơn nữa, Phương Thư Nghiễn cũng không muốn ấn tượng của ông đối Tần Liên trở thành như bây giờ.

"Con có biết bây giờ những người đó cười nhạo ta thế nào không? Ta vì khôi phục giai cấp thống trị mà vất vả hơn nửa đời, kết quả con trai của chính mình lại ở trường tìm một Omega nhân phẩm có vấn đề." Cha Phương tức giận đến ngực cũng phập phồng, chỉ tay vào mặt cậu, "Con làm cho lão cha của con mất hết mặt mũi rồi!"

"Ba, thật ra cậu ấy không phải là người như thế, cậu ấy...."

"Ta mặc kệ cậu ta là cái dạng gì!" Cha Phương trực tiếp đánh gãy cậu, "Chưa nói còn có lời đồn cậu ta có người khác bên ngoài, coi như cậu ta không chịu nhận, coi như cậu ta không có, ta cũng không cho phép con tiếp tục qua lại với cậu ta nữa!"

Phương Thư Nghiễn trợn to hai mắt.

Cậu không nghĩ tới cha cậu ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho.

Hoặc là nói, giải thích căn bản vô dụng.

Cha cậu đã hạ thông điệp, mặc kệ Tần Liên là hạng người gì, đều không được.

Tay Phương Thư Nghiễn có chút phát run, bao nhiêu lời muốn nói, lại nghẹn lại trong cuống họng.

"Ngày trước con nói phải lập nghiệp rồi mới thành gia, ta cảm thấy không tồi, cho nên đáp ứng con lui hôn, nhưng bây giờ xem ra, tốt hơn là sớm chút chọn cho con một cô vợ, miễn cho con ra ngoài lêu lổng với đám người không đứng đắn! Học kỳ này sắp kết thúc rồi, con cũng không cần phải tới trường nữa đâu, ta sẽ sắp xếp giáo viên tới nhà dạy cho con!"

Nói xong, cha Phương liền đẩy cửa rời đi.

Không giải trừ cấm túc, cũng không trả di động về, thậm chí còn không cho phép tới trường học.

Nhưng tất cả những thứ này cũng không sao, Phương Thư Nghiễn chỉ lo lắng một chuyện.

Tần Liên phải làm thế nào bây giờ? Hắn có bị gây khó dễ không?

Lấy tính cách của cha cậu, chắc chắn sẽ không để Tần Liên được dễ chịu.... Cưỡng ép, hay là mua chuộc?

"Đây là một ngàn vạn, tránh xa con trai của tôi ra, nếu không đừng hòng sống yên ổn!"

Trong đầu Phương Thư Nghiễn nghĩ tới đủ loại cẩu huyết toàn là cảnh tượng làm cho cậu thêm khẩn trương.

Cậu tin Tần Liên không sẽ vì tiền mà từ bỏ cậu, thế nhưng nếu như cha cậu uy hϊếp hắn thì sao? Một kẻ bình dân như Tần Liên, làm thế nào đấu lại với cha cậu quyền cao chức trọng!

Tần Liên nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ trước mặt, nghe bạn học tứ phía thán phục, híp mắt một cái.

Trong trường ngay cả xe đạp cũng không cho phép đi vào, người này cư nhiên đậu xe ở khu dạy học.....

Ra oai phủ đầu nha!

Trên xe bước xuống một người đàn ông đeo kính râm. Tuy rằng người nọ là Beta, nhưng khá cao, mặt mũi cũng dễ nhìn, không ít Omega chung quanh đều đang mỉm cười.

Thế nhưng Tần Liên chú ý tới, ghế sau còn có một người ngồi, mà cái bóng người mơ hồ kia cũng không động.

Đây mới là chính chủ đi.

Bất luận chính chủ là ai, có vẻ cũng không có ý tốt.

Quả nhiên, người đàn ông kính râm đi tới trước mặt Tần Liên, "Tần tiên sinh, chủ nhân nhà tôi mời ngài đi một chuyến."

Tần Liên cười, méo giọng nói: "Ôi chao, người muốn mời người ta uống cà phê còn nhiều lắm, sợ là phải xếp hàng chờ tới lượt đây."

Người đàn ông kính râm mím môi ba giây, mới mở miệng lần nữa, "Không phải uống cà phê, chỉ là ngồi trong xe một lát."

"Vậy sao không xuống dưới đường đứng nha?" Tần Liên nói, "Lớn lên xấu quá không nhìn nổi sao?"

"...."

Tần Liên không cho hắn cơ hội nói chuyện, lập tức lại nói, "Được rồi được rồi, tôi đẹp trai mà tôi qua."

Người đàn ông kính râm nghẹn một hơi, nhẫn rồi lại nhẫn cuối cùng vẫn không phát tác, mở cửa xe đưa Tần Liên vào.

Đám người xung quanh đều không nhịn được cười, Dương Mạt nhăn mày lại.

"Sao vậy?" Vệ Tục hỏi cậu, "Cậu quen biết người trong xe?"

"Không quen biết." Dương Mạt nói, "Nhưng mà chiếc xe này trước đây đã từng thấy một lần, hình như xe của tiểu thiếu gia nhà ủy viên chính sách Lâm, Lâm Tiêu."

Tần Liên lên ghế sau, liền thấy người trong xe. Người nọ là một Omega điển hình, cũng đeo kính râm, thế nhưng nửa khuôn mặt lộ ra có dung mạo rất tinh xảo, quần áo mặc trên người cũng thực xinh đẹp.

Tần Liên nhìn một chút liền biết cậu ta là ai. Vị cựu hôn phu của Phương Thư Nghiễn, Lâm Tiêu.