Tô Thành ôm lấy Đồ Du Du tiến về phía giường lớn, vật nhỏ của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến cho hắn cũng phải đau lòng:
"Anh xin lỗi"
Tô Thành giọng nói trầm khàn, đôi môi mềm mại mang theo hơi thở nóng rực phả lên cần cổ của Đồ Du Du. Đồ Du Du chẳng mấy chốc được Tô Thành đặt trên giường lớn, cơ thể cảm nhận được bàn tay quen thuộc bắt đầu chậm rãi di chuyển trên người cậu. Hàng cúc áo đã được đóng ngay ngắn chỉnh tề lúc này lại bị Tô Thành từng chút một mà mở ra, dưới ánh trăng mờ ảo thân thể tinh tế non mịn bại lộ trước đôi mắt ngập tràn du͙© vọиɠ của người đàn ông nào đó, giống như một con mồi đang ở trong tầm ngắm của kẻ đi săn không có cách nào thoát ra được.
Tô Thành cúi đầu hôn dọc cần cổ đi xuống phía dưới vùng ngực đang phập phồng thở gấp của Đồ Du Du, mùi hương thơm mát vẫn còn vương trên da thịt mịn màng càng làm cho tâm trí của hắn thêm mộng mị trầm mê. Đầu lưỡi ẩm ướt chuyên nghiệp trêu đùa điểm nhỏ trước ngực của Đồ Du Du, cảm nhận được nơi đó đang ngày một lớn dần lên giống như nụ hoa được tưới nước đầy đủ đã đến thời điểm nở rộ.
Đồ Du Du run rẩy đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ đầu tiên mà Tô Thành mang tới, đầu ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc vẫn còn ẩm ướt của hắn. Tô Thành chăm sóc hai đóa hoa nhỏ kia đợi nó nở rộ rồi chậm rãi di chuyển môi xuống vùng bụng bằng phẳng không có một chút mỡ thừa kia của cậu, hắn hé miệng dùng răng cắn lấy cạp quần chun của cậu kéo xuống, bàn tay không yên phận phụ trợ chẳng mấy chốc chiếc quần đã bị nằm gọn ở một góc dưới sàn nhà. Nụ hôn tinh tế trượt tới khắp cơ thể Đồ Du Du không bỏ sót một địa phương nào, hắn hôn tới bắp đùi cậu, đầu gối cậu, bắp chân cậu, ngay cả mười đầu ngón chân cũng không nỡ bỏ qua. Người ta nói người yêu có thể hôn tới bàn chân mình thì chính là đối phương đã yêu mình rất nhiều, một tình yêu tôn thờ sâu đậm. Tô Thành nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Đồ Du Du, cổ chân nhỏ mảnh khảnh hắn dùng một tay nắm tới cũng có thể ôm trọn được, hắn cúi đầu hôn lên gang bàn chân của cậu, nụ hôn này làm cho cơ thể cậu run rẩy không ngừng:
"Tô Thành, đừng như vậy... hôn như vậy rất nhột"
Tô Thành chiều theo ý muốn của Đồ Du Du hắn chậm rãi đặt chân cậu xuống giường rồi nằm xuống bên cạnh cậu khàn giọng hỏi:
"Bác Triệu nói Phó Ngan Thiến tới đây gây khó dễ cho em?"
Đồ Du Du trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo nhưng đã bị Tô Thành khai mở hàng cúc, phía dưới trống trơn làm cho cậu có cảm giác vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ. May mắn hiện tại trong phòng đèn đã tắt, Tô Thành lại trùng hợp nghiêng người nằm che đi ánh trăng sáng, chỉ có điều bàn tay vững trãi kia lại vòng qua eo cậu khẽ vuốt ve phần đùi non ở giữa hai chân cậu:
"Ừ, cô ấy nói em ở đây cũng lâu rồi"
Tô Thành híp mắt, bàn tay phía dưới ôn nhu thăm dò tới vật nam tính giữa hai chân Đồ Du Du:
"Cô ta còn nói cái gì nữa?"
Đồ Du Du giọng nói cũng biến đổi, điểm yếu của bản thân bị người đàn ông khác trêu đùa nếu như vẫn bình thường thì chính là hết sức phi thường rồi:
"Em không để ý cho nên đã quên rồi"
Tô Thành bắt đầu vuốt ve chăm sóc nơi đó của Đồ Du Du, Đồ Du Du tiếp tục đón nhận kɧoáı ©ảʍ này, thân thể cậu có lẽ chỉ có Tô Thành là người hiểu rõ nhất, còn hiểu rõ hơn chính cả bản thân cậu nữa. Thời gian không có Tô Thành ở bên cạnh, Đồ Du Du trống trải cũng tự động thủ chỉ có điều khi cậu tự mình làm hoàn toàn khác biệt khi Tô Thành làm:
"Anh sau này sẽ không cho cô ta có cơ hội đến trước mặt em làm loạn nữa"
Đồ Du Du giống như nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu nhìn Tô Thành, tuy rằng trong phòng rất tối nhưng cậu vẫn có thể nhìn được gương mặt của hắn, biết được hắn cũng đang nhìn mình:
"Em có chuyện này muốn nói cho anh biết, chính là em đã dùng tiền trong thẻ phụ anh đưa cho em mua cho Đóa Đóa một căn nhà rồi"
Tô Thành đột nhiên chuyển hướng đi sâu xuống phía dưới hai mông Đồ Du Du, mang chân của cậu tách rộng sang hai bên, đầu ngón tay mang theo gel bôi trơn không biết hắn lấy từ khi nào đi thẳng vào bên trong mông cậu:
"Em muốn mua cái gì sau này cũng không cần nói lại cho anh, tiền trong thẻ em muốn tiêu bao nhiêu cũng được, của anh cũng chính là của em"
Đồ Du Du hơi cong người, phía dưới bắt đầu kịch liệt co rút hút lấy từng đầu ngón tay của Tô Thành:
"Thời gian này em học được từ Tiểu Hoa một số món ăn, đợi ngày mai em làm cho anh ăn"
Tô Thành khàn giọng:
"Được"
Phía dưới vừa ấm nóng vừa đàn hồi, mỗi lần Tô Thành mang ngón tay tiến vào còn có thể cảm nhận được từng vách thịt non mềm đang không ngừng hút chặt lấy ngón tay của hắn. Nơi đó cực kỳ nhỏ nhưng lại có thể chứa đựng được vật nam tính kinh người của Tô Thành, việc này khiến cho Tô Thành cũng vừa lo lắng vừa luyến tiếc sợ sẽ làm cậu bị thương.
Thời gian trôi qua cũng được vài ba phút, nhận thấy phía dưới đã co dãn hết khả năng rồi Tô Thành liền chuyển người nằm đè lên người Đồ Du Du, mang hai chân của cậu đặt ở trên eo của hắn, hắn chậm rãi mang theo hung khí giống như thanh sắt nóng được nung chảy trong lò than lớn từng chút từng chút một tiến vào trong cơ thể của cậu.
Tuy rằng đã cùng Tô Thành trải qua loại sự tình này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đón nhận sự to lớn kia đều làm cho Đồ Du Du hít một ngụm khí lạnh, từng mạch máu trong cơ thể như muốn sôi sục đến nổ tung, da đầu cho đến từng đầu ngón chân cũng tê dại trong khoảnh khắc đó:
"A..."
Tô Thành lựa chọn đúng thời cơ cúi đầu đưa đầu lưỡi vào bên trong lấp đầy khoang miệng của Đồ Du Du, đầu lưỡi lanh lẹ tinh ranh quấn lấy đầu lưỡi của cậu, khống chế ép buộc nó sau đó lại bỏ rơi nó đi trêu chọc khoang miệng nhỏ nhắn của cậu, cứ như vậy làm cho cậu không thể bắt kịp được tiết tấu của hắn, không thể đoán ra được ý muốn tiếp theo của hắn là gì, chẳng mấy chốc bên khóe miệng kia có một dòng nước óng ả chảy xuống vô cùng da^ʍ mỹ.
Đồ Du Du cảm thấy cơ thể giống như đang ở giữa lòng biển khơi có sóng biển giận dữ đang liên tục cuộn trào, thân thể lênh đênh không một chút nghỉ ngơ cũng vô lực chống đỡ, nhưng bản thân lại giống như được lòng đại dương đó ôm trọn bảo hộ khiến cho cậu không hề xảy ra chút thương tích nào:
"Tô Thành... đừng quá nhanh như vậy... có được không"
Trong căn phòng rộng lớn có tiếng da thịt va chạm mãnh liệt vô cùng, đủ để thấy hai người trên giường có biết bao nhiêu kịch liệt. Cơ thể hai người giống như sinh ra là để cho đối phương, giống như một mảnh ghép vốn thuộc về nhau một khi lắp ráp vào liền không hề tồn tại một chút khe hở thừa thãi. Mồ hôi tinh mịn lấm tấm trên vầng trán xinh đẹp của Đồ Du Du, hơi thở hỗn loạn bao trùm khắp căn phòng, tiếng kêu rên vì quá mức mệt mỏi đều đã chuyển thành tiếng nỉ non cầu xin khiến cho bất cứ người nào nghe thấy được cũng sẽ tự động nhiệt huyết dâng chào:
"Tô Thành... anh chậm một chút có được hay không... em phía dưới như muốn hỏng mất"
Tô Thành vốn tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa hắn chính là người đàn ông có rất nhiều ham muốn, muốn hắn tại thời khắc này chậm lại chính là chuyện còn khó hơn là bắt hắn đi lên trời:
"Bé ngoan, anh muốn đâm hỏng em"
Có tiếng nước nhóp nhép phát ra từ nơi phía dưới đang liên tục bị Tô Thành đâm vào, có tiếng da thịt va chạm càng lúc càng mãnh liệt, có tiếng nức nở đến đáng thương của Đồ Du Du Du, lại có tiếng thở nặng nề hưng phấn của Tô Thành:
"A... em thật sự không thể chống đỡ được nữa"
Đồ Du Du hai chân mỏi nhừ bị Tô Thành dang rộng hết sức, cái eo nhỏ cũng bị hắn thao lộng đến như muốn gãy làm đôi. Tô Thành điên cuồng như dã thú, càng đến giai đoạn nước rút sẽ càng có tốc độ nhanh đến dọa người:
Đồ Du Du cảm nhận được dòng dịch nóng quen thuộc bắn tới sâu vào bên trong vách thịt, còn như muốn tiến tới thành ruột của cậu. Tô Thành khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn ôm lấy thân thể đã như muốn mềm như cọng bún của ai kia siết chặt vào trong lòng:
"Lần này anh trở về có mang cho em một món quà"
Tô Thành vừa nói đến đây ở dưới lầu liền truyền tới một tiếng khóc của trẻ con, Đồ Du Du giật mình còn tưởng bản thân nghe nhầm liền quay sang hỏi Tô Thành:
"Anh có nghe thấy tiếng khóc của trẻ con hay không?"
Tô Thành nhẹ giọng:
"Anh mang nó về từ Ma Cao cho em"
Khâm Định là ông chủ sòng bạc ở Ma Cao trước đây, cũng là người lần này mà Tô Thành cần dẹp bỏ mọi thế lực để bành chướng nơi đó. Khâm Định có rất nhiều phụ nữ nhưng lại không hề có ý định để cho bất cứ người phụ nữ nào sinh con cho mình, ông ta đến những cô nhi viện chọn ra những đứa trẻ xuất sắc ưu tú về để đào tạo. Lần đánh đến đại bản doanh của Khâm Định, Tô Thành nhìn thấy Lang Quân hoảng sợ chui xuống gầm bàn làm việc lẩn trốn, Tô Thành vừa nhìn thấy đứa nhỏ đó có vẻ bề ngoài kháu khỉnh đáng yêu liền nhớ ngay tới Đồ Du Du từng nói muốn nhận nuôi một đứa nhỏ chính vì thế liền nói người mang Lang Quân trở về Thượng Hải cùng mình.
Lang Quân là tên của Khâm Định tự đặt cho đứa nhỏ này, ông ta muốn đứa nhỏ đó sau này sẽ trở thành một con sói ngoan ngoãn để cho ông ta sai bảo. Trước khi Tô Thành mang Lang Quân trở về cũng đã điều tra kỹ càng lý lịch của nó một lượt, đứa nhỏ này đúng là không có nửa phần quan hệ gì với Khâm Định, còn có một lý do khác mà Tô Thành lựa chọn Lang Quân đưa trở về vì nó chính là đứa nhỏ mới được Khâm Định nhận nuôi chưa đầy một tuần, còn chưa trải qua sự dạy bảo của một ông trùm trong giới hắc đạo cho nên không cần lo nó có sự hung tàn trong tiềm thức.
Đồ Du Du hả một tiếng, Tô Thành nằm ở bên cạnh cũng không có ý định muốn đi xuống dưới nhà xem thử đứa nhỏ kia có sao hay không:
"Em chẳng phải nói muốn nhận nuôi một đứa hay sao?"
Đồ Du Du nghe vậy mới hiểu ra, không nhớ tới sự đau nhức của thân thể vừa mới rồi trải qua một hồi bị bức ép đã nhanh chóng mặc lại quần áo vào người đi xuống dưới nhà xem thử.
Lang Quân vừa mới trải qua một khoảng thời gian kinh hoàng, từ lúc bị Khâm Định chọn trúng đưa về đã bị đưa ra huấn luyện hà khắc, có ngày sẽ không được ăn cơm, sau đó còn chưa thích nghi kịp thời với sự huấn luyện đó đã chính mắt chứng kiến cảnh đánh nhau đổ máu ngay tại trước mặt, cuối cùng lại rơi vào trong tay của Tô Thành, bị thay đổi chỗ ở rời đi tới một nơi xa lạ, tỉnh lại nhìn thấy trong phòng một mảnh tối om liền khóc đến muốn xé rách cả cổ họng, người làm trong nhà chạy tới dỗ như thế nào cũng không thể làm cho nó ngừng khóc.
Đồ Du Du có điểm gấp gáp cùng lo lắng khi nghe thấy tiếng khóc lớn kia, vừa chạy xuống nhà liền nhìn thấy Tiểu Hoa đang bế một đứa nhỏ gương mặt ướt đẫm nước mắt trên tay cố gắng dỗ dành.
"Tiểu Hoa, nó làm sao thế?" Đồ Du Du nghĩ rằng đứa nhỏ này bị đυ.ng vào đâu nên mới gấp gáp hỏi.
Tiểu Hoa cũng có chút khó xử giải thích:
"Cậu Đồ, đứa nhỏ này vừa tỉnh dậy đã khóc cũng không biết nó bị cái gì?"
Đồ Du Du cũng gấp gáp theo:
"Hay là gọi bác sĩ đến xem thử, Tiểu Hạ cô giúp tôi gọi bác sĩ đi"
Đúng lúc này Tô Thành mới từ trên lâu bước xuống chậm rãi nói một câu:
"Không cần gọi bác sĩ đâu"
Lang Quân giống như nghe thấy được điều gì đó liền cố gắng ngừng khóc quay đầu lại phía sau nhìn Tô Thành, mọi người trong nhà cũng lấy làm lạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đồ Du Du nhíu mày hỏi hắn:
"Đứa nhỏ khóc nhiều như vậy hay là cứ gọi bác sĩ đến kiểm tra một lượt có được không?"
Tô Thành tiến tới từ tay Tiểu Hoa bế lấy Lang Quân đi tới trước mặt Đồ Du Du:
"Đây chính là người mà ba nói, mau chào hỏi đi"
Lang Quân tuy đã ngừng khóc nhưng vẫn không thể nào ngăn được cơn nức nở liên hồi, cậu bé hé đôi mắt sưng lớn ngập nước nhìn về phía Đồ Du Du e dè nói một câu:
"Chào ba..."
Đồ Du Du hả một tiếng vẫn chưa thể nào tiếp thu được câu nói kia, Lang Quân giọng nói run rẩy sợ hãi nói thêm một từ nữa:
"Ba..."
Đồ Du Du tuổi vẫn còn trẻ, đột nhiên có một đứa nhỏ hướng mình gọi một tiếng ba như thế quả thật không thể ngay lập tức mà tiếp thu được. Lang Quân ngược lại vô cùng hoảng sợ, bản thân cậu bé đã bị qua tay rất nhiều người, lúc Tô Thành đón nó về đã nói sẽ nhận nó làm con nuôi mà chăm sóc nó, Tô Thành còn kể cho nó ở Thượng Hải có một người quan trọng nữa, khi nó trở về nhất định phải nhận người đó là bà, hiện tại khi nó hướng người đó gọi một tiếng ba liền có vẻ như không được tiếp nhận, Lang Quân lại sợ hãi mình sẽ bị bỏ rơi nữa liền vòng tay ôm chặt lấy cổ của Tô Thành vùi đầu vào vai hắn khóc nức nở thương tâm. Đồ Du Du cũng không hiểu rốt cuộc là cái tình huống gì, vừa nhìn thấy Lang Quân lại khóc liền luống cuống tay chân:
"Tô Thành, hay là gọi bác sĩ tới khám cho đứa nhỏ này có được hay không, nó đột nhiên lại khóc như vậy em thấy rất lo lắng"
Tô Thành sớm đoán ra được tâm tư của đứa nhỏ này, nhưng Đồ Du Du lại không có cách nào đoán ra được, Tô Thành ở một bên giải thích cho Đồ Du Du hiểu:
"Nó nghĩ em không cần nó đó"
Đồ Du Du nghi ngờ hỏi lại:
"Là thật sao?"
Tô Thành gật đầu đưa Lang Quân cho Đồ Du Du bế lấy, đứa nhỏ kia thoạt nhìn rất đáng yêu, mái tóc đen hơi xoăn càng làm cho nó thêm phần ưa nhìn, chỉ đáng tiếc đôi mắt to kia vì khóc nãy giờ đã sưng đỏ không ít. Đồ Du Du bế Lang Quân ở trên tay loay hoay một hồi mới hỏi:
"Vậy... cháu đừng khóc"
Lang Quân vẫn còn lo lắng hoảng sợ không thôi:
"Ba... ba sẽ không cần con, sẽ đưa con cho người khác sao?"
Đồ Du Du quả thật vẫn chưa thể nào thích nghi với tiếng ba này, không phải là cậu không thích đứa nhỏ này, cậu thật sự rất thích nó chỉ là mỗi khi nghe thấy tiếng ba kia quả thật có điểm ngượng ngùng:
"Này..."
Lang Quân thấy Đồ Du Du do dự như vậy liền oa oa khóc lớn, Đồ Du Du vội vã dỗ dành:
"Được rồi con đừng khóc... ba sau này sẽ chăm sóc con thật là tốt, con tên gì?"
Lang Quân nghe vậy quả thật ngừng khóc nhưng vẫn không thể nào điều chỉnh được cơn nấc liên hồi. Đồ Du Du cảm thấy thật sự vô cùng bất ngờ, đứa nhỏ này lại rất nghe lời thật khiến cho người ta có hảo cảm:
"Vậy con tên là gì?"
Lang Quân nhỏ giọng, trong giọng nói vẫn còn tia sợ sệt e dè:
"Con tên Lang Quân".