Trái ngược với Diệp Vẫn Thần hoảng loạn cùng vội vã giải thích, phản ứng của Lạc U bình tĩnh rất nhiều, phải nói là bình tĩnh quá mức. Lạc Học Tâm mới vừa dứt lời cô đã phản ứng lại nhưng cũng chỉ là nhíu mày, buồn cười nhìn Lạc Học Tâm. Sau khi Diệp Vẫn Thần giải thích, giọng điệu hờ hững nói: “Cô cô, con đã không còn nhỏ. Chuyện của con chính con sẽ có trách nhiệm, cô không cần phải lo lắng.”
Diệp Vẫn Thần cùng Lạc U một trước một sau mở miệng nói. Lúc đầu, Lạc Học Tâm bởi vì lời nói Diệp Vẫn Thần mà biểu lộ vẻ mặt hài lòng. Sau khi nghe Lạc U nói thì lập tức thay đổi sắc mặt, lặp lại động tác nhíu mày của Lạc U, trực tiếp hỏi ngược lại: “Tiểu U, con đây là cùng Tiểu Thần giao du à?”.
Lạc Học Tâm cuối cùng vẫn đem câu nói này ra khỏi miệng. Vốn là dự định không hỏi nhưng thái độ này của Lạc U làm cho Lạc Học Tâm có chút hoài nghi. Lẽ nào hai người kia thật sự giao du. Nếu như đúng là như vậy, cái này cũng coi như là một việc không nhỏ. Ít nhất theo bà biết, đây là lần đầu tiên Lạc U nói về chuyện tình yêu.
Diệp Vẫn Thần đỏ mặt ngay tại chỗ, mở miệng muốn giải thích nhưng bị Lạc U cướp trước một bước nói rằng: “Cô cô, cô là bà chủ của công ty giải trí, không phải paparazzi bát quái của truyền thông. Bây giờ liên quan đến vấn đề này, có phải hay không muốn điều tra cẩn thẩn.”
Không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, Lạc U lựa chọn dùng một phương thức khác đáp lại câu hỏi của Lạc Học Tâm.
Lông mày của Lạc Học Tâm nhếch cao lên, có chút bất mãn nói: “Con đây là đang trốn tránh câu hỏi của ta à? Làm bà chủ của công ty giải trí, cô cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ quan tâm danh nghĩa, vấn đề tình cảm của nghệ sĩ. Huống chi con là cháu gái của ta, làm trưởng bối quan tâm một chút chẳng lẽ không được à?”.
- Bà chủ, nhưng mà chúng ta chưa có ký hợp đồng nha, như vậy chúng ta cần phải đổi một công ty quản lý tốt hơn, chúng ta bán nghệ nhưng không có bán thân nha.
Lạc U trêu ghẹo trả lời, chính là nửa điểm cũng không hé miệng.
Lạc Học Tâm không nhịn được gõ trên đầu Lạc U một cái, cười mắng: “Nha đầu thối, muốn đổi công ty cũng không có cửa đâu. Ngày mai cô sẽ kêu người đem hợp đồng đưa đến cho các con ký, để cho các con vừa bán nghệ lại bán thân, vì cô mà kiếm một lượng lớn tiền. Đem con bóc lột đến mức không có thời gian để bàn chuyện tình yêu.”
Khi Lạc Học Tâm nói xong ba chữ cuối cùng, vô tình hay cố ý nhìn Diệp Vẫn Thần một chút. Kỳ thực bà đối với Diệp Vẫn Thần coi như là hài lòng. Đứa nhỏ này tuổi còn trẻ mà đã chính chắn, tướng mạo xuất sắc, năng lực cũng không thấp. Tuy rằng ở phương diện gia thế có chút vấn đề nhưng chỉ cần là Tiểu U thích, bà cũng sẽ ủng hộ. Huống chi quan trọng nhất vẫn là thái độ của Diệp Vẫn Thần đối xử với Lạc U làm cho bà rất là hài lòng. Cái loại dáng vẻ nói gì nghe nấy, làm cho bà nhìn thì cảm thấy vô cùng thú vị.
Lạc U cười cười cũng không có phản bác nữa, biết cô út đây là đang quan tâm cô, như vậy cũng đủ rồi. Trong ký ức, lúc Lạc gia gặp chuyện không may, cô út cũng táng gia bại sản vì muốn Lạc gia trở mình nhưng cuối cùng vẫn không có cứu vãn được sự suy vong của Lạc gia. Có điều cô cũng không có nhìn thấy kết quả cuối cùng nhưng có nhìn hay không đối với cô mà đã không còn quan trọng. Bởi vì loại chuyện kia cô sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra.
Kỳ thực, lúc Lạc gia gặp nạn, tuyệt đại đa số người nhà họ Lạc vẫn là cung chung hoạn nạn. Có tiền bỏ tiền, có lực xuất lực. Dù sao phúc sào chi hạ an hữu hoàn noãn (Toàn thể gặp xuôi xẻo, cá thể cũng không thể bảo toàn), đạo lý này mọi người đều hiểu nhưng cũng không thiếu kẻ phản bội tồn tại. Ở trong lòng Lạc U đem từng cái tên của những người kia nhớ lại, hơi thở quanh thân đều trở nên lạnh lùng.
Lạc Học Tâm đi rồi, Diệp Vẫn Thần cũng không có ở lại. Lạc U đi đứng không tiện cũng không có đưa tiễn bọn họ, chỉ là ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Vẻ mặt biểu lộ ra một tia tàn nhẫn. Thù - cô nhất định sẽ báo.
Mấy ngày kế tiếp Lạc U không có đi đến trường học mà là tìm những tư liệu ở mạng. Hơn nửa tháng này cô vẫn luôn thu thập một ít tin tức, bất động sản, cổ phiếu, mạng lưới điện tử, khoa học kỹ thuật sinh hóa, giải trí truyền thông, trong ký ức mười năm trước có quá nhiều tin tức quý giá. Lạc U không muốn lãng phí loại tài nguyên này. Tuy rằng, Lạc gia cùng Tô gia của mẹ cô đều là gia tộc lớn. Quân chính thương hắc đều có, người bên ngoài không thể tưởng tượng được quyền thế. Nhưng Lạc U cũng không muốn một mực đi dựa vào người nhà lót đường mà là muốn dùng năng lực của mình tạo ra một thế lực thuộc về mình. Một thế lực to lớn có thể hoàn thành kế hoạch báo thù của cô.
Tiền là vật cần thiết, giao thiệp là không thể thiếu, âm mưu quỷ kế không có hạn cuối, kẻ thù không diệt cô sẽ không bỏ qua. Cô sẽ đem tất cả năng lực của mình tạo ra một thế lực thuộc về mình, sau đó liên hợp Lạc gia cùng Tô gia. Đem tất cả kẻ địch đều đạp ở dưới chân, sẽ không cho bọn họ có bất luận cơ hội nào tổn thương cô cùng những người mà cô thương yêu.
Không nên trách cô lòng dạ độc ác, tâm không tàn nhẫn, đứng không vững, yếu đuối đều bị người ta bắt nạt, thiện tâm không đảm đương được chính sự. Cô cũng không thể xin lỗi trời cao đã cho cô một cơ hội sống lại một lần nữa.
Mà trong mấy ngày qua, hiển nhiên Diệp Vẫn Thần vẫn như cũ dù là mưa gió vẫn có mặt hắn. Đặc biệt là vào lúc lễ Giáng sinh, đôi tai của Diệp Vẫn Thần càng đỏ khi đưa cho Lạc U một món quà nhỏ mà tự tay hắn gói.
- Tiểu U, hi vọng em có thể thích.
Vẻ mặt của Diệp Vẫn Thần khi tặng quà vừa hồi hộp vừa chờ mong. Món quà này hao phí rất nhiều tâm huyết của hắn, đi học bện, đi học gia công điêu khắc ngọc thạch, hắn tiêu phí thời gian hơn nửa năm mới chuẩn bị kỹ càng món quà này. Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không thể đưa
cho Lạc U nhưng không có nghĩ đến vậy mà được Lạc U tha thứ, lại một lần nữa ở bên cạnh cô bảo vệ. Hơn nửa tháng trước, hắn đã nghĩ đem quà tặng này đưa cho Lạc U nhưng vẫn còn ngượng ngùng. Mãi cho đến hiện tại mới có dũng khí đem quà tặng này đưa ra.
Đương nhiên Lạc U sẽ không cự tuyệt, nhận lấy quà tặng liền mở giấy gói ra. Ở trước mặt người tặng quà mở quà ra cũng là đối với đối phương tôn trọng. Nhưng mà hành động này của cô hiển nhiên đã làm cho Diệp Vẫn Thần càng trở nên hồi hộp.
- Nếu như em không thích tôi sẽ làm thêm những cái khác cho em. Tôi làm không được tốt lắm, mong em đừng ghét bỏ nó.
Quà tặng còn chưa thấy, Diệp Vẫn Thần đã nói lên sự dự phòng trước. Trái lại, hắn đối với tay nghề của mình không phải không có tự tin mà là quà tặng của mình có chút đơn sơ, thực sự không xứng với phẩm vị của Lạc U. Ở trong lòng của Diệp Vẫn Thần, mỗi một cái yêu thích của Lạc U đều đáng giá để hắn chăm chú đối xử. Mà có thể là đồ vật Lạc U yêu thích, hiển nhiên cũng là cao cấp bên trong cao cấp.
Lạc U không nhịn được trừng Diệp Vẫn Thần một cái. Diệp Vẫn Thần lập tức ngậm miệng lại. Lúc này Lạc U mới hài lòng tiếp tục mở quà.
Giấy gói mở ra, lộ ra một hộp gỗ cổ kính đặc biệt tinh mỹ. Lạc U nghĩ chỉ riêng chiếc hộp này thôi cũng là một món quà đẹp. Ánh mắt của cô nhìn đến, đây tuyệt đối là một món đồ cổ đã qua nhiều lắm rồi, dấu vết điêu khắc tinh mỹ mang theo lịch sử. Cũng không biết rốt cuộc Diệp Vẫn Thần ở nơi nào tìm thấy. Có điều chỉ nhìn một cách đơn thuần chiếc hộp này, làm cho Lạc U đối với món quà trong lễ vật này càng thêm hiếu kỳ.