Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 44: Đến rồi!

Hồi phục sau một đêm dài tại chốn xa lạ, nhóm bốn người Quách Minh lại một lần nữa đứng dậy dọn lều tiếp tục di chuyển.

Lần này phía bọn anh đã có thể định vị được địa hình một cách chính xác hơn lần trước, tiếp tục dựa vào hướng mặt trời mọc, sau đấy mò theo sự phân bố của thực vật, cả đám nhìn thấy những cây xương rồng đầu tiên xuất hiện.

Thân hình to lớn mọng nước, thân cây có màu xanh cam, gai nhọn, với một màu sắc tương đồng với sa mạc nơi này, không quá lạ khi Quách Minh bọn anh không nhận ra được vị trí của chúng.

“Gai của chúng nhọn thật đấy”

Minh Viễn dùng ngón tay khẽ chạm vào thân cây, dù với cơ thể mạnh mẽ này anh vẫn bị một loại thực vật tầm thường đâm phá da, chảy máu.

Giọt máu đỏ đọng trên đầu mũi gai lập tức biến mất, nó bị hút vào bên trong cây xương rồng, tốc độ rất nhanh, sau đó màu sắc của cái cây trở nên cam xậm hơn.

Cơ chế này… là để có thể tiếp tục săn gϊếŧ con mồi nếu như chúng di chuyển thành một đoàn thể sao?

“Thực vật nơi này thông minh thật đấy”

Tiểu Mộc và Tiểu Đóa rùng mình với sự âm hiểm nơi đây, so với cây xương rồng trơ mình tồn tại nơi thời tiết khắc nghiệt này, bọn cô chẳng khác gì đám hoa cảnh được nuôi trong nhà.

Dành một chút thời gian để Tiểu Mộc thấu hiểu về tập tính loài cây này, khi cô tìm hiểu xong xuôi, nữ ma thú trở nên nhạy cảm hơn với các thực vật tương đồng ở đây.

Di chuyển theo một lối đi ngẫu nhiên, không định hướng, đột nhiên một lưỡi đao gió chém tới chỗ bọn anh không báo trước.

OÀNH!

Cát bắn lên tung tóe, Quách Minh nhẹ nhàng đáp lại đòn tấn công bằng Phong trảm của mình, dưới lớp khói mù, cậu nheo mắt lại và tiếp tục bắn thêm vài đòn.

Minh Viễn vốn tính cản trở kẻ thù, nhưng ngay lập tức bị cậu chủ kéo lại, không rõ lý do vì sao, nhưng anh vẫn nghe theo lời Quách Minh.

Dù cho bọn anh có trở nên mạnh hơn thế nào, có trưởng thành ra sao, tất cả đều không quên vai trò của mình là gì.

“Nơi đó là… mọi người lùi lại”

Cảm nhận được nguy hiểm ập đến, Tiểu Đóa vội vàng thông báo, con bé nhìn thấy một lượng lớn khí độc tràn ngập xung quanh.

Quách Minh vừa rồi chính xác bắn vào những quả bom của kẻ thù, ở một nơi được coi là địa bàn của độc tố, con bọ cạp khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn cậu.

Gật đầu đồng ý với Tiểu Đóa, nhóm bọn anh bật người quay trở về giữ một khoảng cách an toàn với phía trước, từ đấy một con người lao ra với khuôn mặt hoảng hốt.

“Cứu…. cứu…”

Khuôn mặt mệt mỏi, cánh tay trái bị ăn mòn bởi độc tố, cả người tàn tạ đến mức khó coi, nhưng hắn ta vẫn khát vọng được sống.

Thấy được nhóm Quách Minh tên con người này lập tức như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hắn vội đuổi theo cầu mong sự trợ giúp, mục tiêu hắn nhắm tới chính xác là đứa trẻ ở chính giữa.

Những đứa nhỏ thường ngu xuẩn và có lòng trắc ẩn đối với người lạ, chúng chưa trải sự đời nên dễ bị mắc mưu hơn.

Đôi mắt gian xảo đang cố gắng tính kế ấy lọt vào trong tầm nhìn của Quách Minh, giống với đám cấp dưới từng sẵn sàng đẩy cậu xuống đáy tội lỗi ở kiếp trước, đúng vậy, chính là cặp mắt đó…

Minh Viễn còn chưa kịp ngăn chặn đối phương, Tiểu Mộc đã nhìn thấy Quách Minh mỉm cười bước tới, tương như đã lọt vào bẩy của kẻ thù, cậu một cước đạp ra đá văng tên ngu xuẩn bay về phía sau.

“Cái…”

Lưỡi dao nhỏ được dấu trong cổ tay rớt ra, cả người bay ngược về phía sau, nơi mà cái đuôi của con bọ cạp đang chờ sẵn đâm tới.

Hắn hoảng sợ đến tột cùng, chẳng lẽ hắn phải chết sao, cặp đồng tử co giật đến điên loạn, nước mắt chảy ra, hắn không muốn chết, không muốn….

“AAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Gào lên như xé nát cổ họng, nhưng rồi cuối cùng cảm giác đau đớn vẫn không diễn ra, cái đuôi đã bị chặt đứt trước khi hắn nhận thức.

Dù cho không thích thú gì với tên cặn bã này, mặc cho việc đối phương dẫn con bọ cạp này tới đây là cố ý hay chỉ là vô tình, hành động vừa rồi của hắn đã khiến Tiểu Mộc và Minh Viễn nổi giận.

Nhưng rất nhanh Quách Minh lắc đầu và cản lại các đồng bọn của mình, lúc này vẫn không được, hắn ta chết thì bọn cậu sẽ hả dạ, tuy nhiên đối phương vẫn còn có khả năng lợi dụng.

“Gϊếŧ con bọ cạp trước đi”

Nhẫn nhịn là điều mà bọn họ cần làm lúc này, Tiểu Mộc không mấy cam chịu nắm chặt tay run run muốn gϊếŧ chết tên con người trước mặt, nhưng sau cùng cô vẫn nghe lời.

Con bọ cạp bị thổi bay lên cao, ngọn lửa màu xanh xuất hiện bao vây khắp người đối phương, xảo diệu né tránh khỏi tổn thương tên con người bên cạnh.

Trên không trung tụ tập từng khối từng khối độc cầu bắn xuống, con bọ cạp sẵn sàng tấn công tới dù cho có bị nung chảy vài cái chân, chỉ cần ăn hết đám con người này, nó sẽ là kẻ thắng sau cùng.

“Chất lỏng gặp nhiệt sẽ bốc khói!”

Đúng lúc nhắc nhở từ sau, Quách Minh lo lắng sợ Minh Viễn sẽ sơ ý mắc bẫy con súc vật trước mặt, nhưng có vẻ cậu lo nhiều rồi.

Ngọn lửa không chỉ nung chảy những khối cầu độc phía trước mà còn thổi bay cả lớp khói tím trước khi nó kịp lan ra, uy lực của ngọn lửa này vượt xa cả dự đoán của Quách Minh.

Lưỡi dao nhỏ đã chẳng thể đuổi kịp uy lực khủng bố từ Minh Viễn, nó có dấu hiệu báo hỏng và gần như bị nung chảy bởi lửa của anh.

Một chém đẩy ra, cuối cùng thì món vũ khí tạm thời của Minh Viễn đã hoàn toàn hư hỏng, con bọ cạp cũng bị bóp nghẹt trong ngọn lửa đáng sợ.

Cả người con ma thú bị chém bay thành tám mảnh, hơn nữa dấu hiệu ăn mòn còn chưa dừng lại, tình huống này khiến tên con người có ý đồ xấu sợ đến run rẩy tè ra quần.

Như thể không đốt cháy con mồi thành hư không thì quyết không dừng lại, ngọn lửa này bá đạo đến cực độ, kể cả Minh Viễn cũng chưa thể khống chế hoàn toàn.

Còn chưa kịp hồi hồn, cả người đã bị đập văng xuống mặt đất, l*иg ngực bị đè ép đến vỡ tung ra, cái chân nhỏ và khuôn mặt ngây thở của đứa trẻ mà kẻ lạ mặt từng mong muốn lợi dụng đến gần hắn.

Nhưng mà lời thoại lại khác lạ so với tưởng tượng đến lạ thường.

“Phun ra những gì ngươi biết, lối vào trung tâm an toàn tầng hai ở đâu”

Đôi mắt vô tình khóa chặt từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất của đối phương, quan sát người bệnh và phán đoán tính đúng sai trong từng phản ứng cơ thể và tâm trạng, nghề nghiệp kiếp trước cho phép Quách Minh nhìn thấu được kẻ thù của mình.

Cái đầu khổng lồ của Thực nhân thảo đã mở rộng sẵn sàng nuốt chửng hắn ta, Tiểu Mộc lạnh lùng đứng bên cạnh, chỉ chờ một câu thoại của cậu chủ là sẽ tiễn hắn về địa ngục.

Nói không thành lời, cổ họng như đang nghẹn lại, tâm tình kéo căng hơn từng chút một, Tiểu Đóa đúng lúc xâm nhập vào linh hồn đối phương.

Con mắt từ từ tan rã từng cảm xúc, từ miệng đối phương, bọn cậu nhận được thông tin cần thiết, sau đó Tiểu Đóa liền điều khiển hắn ta dẫn đường trở về trung tâm tầng hai, nơi mà những kẻ lạ mặt chờ đợi sẵn ở đó.

Bão cát cản đường đám ma thú, toàn bộ đều là những con quái có đẳng cấp cao, nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ để gây sợ cho bọn anh.

Liếc mắt về phía một khối đá ẩn đằng xa xa, Quách Minh cảm thấy ai đó đang nhìn mình.

“….Hmm?”

….

“Nhạy thật đấy!”

Uống trà chờ đợi, Mặc Lam nở nụ cười càng tươi, quả nhiên, đến rồi!